trạch 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đi.”

“Tiểu Huyên, cháu thay đổi rồi.” người nọ đưa tay xoa xoa đầu Trầm Huyên “Trở nên có tình cảm hơn, so với lúc trước, tính tình tốt hơn rất nhiều.”

Trầm Huyên bài ra bộ dạng chịu không nổi “Liên quan gì tới ông!”

“Đây là do cậu nhóc kia vẽ sao?” người nọ dùng ngón tay miết lên hàng “lông mày” sâu róm của Trầm Huyên, cười khanh khách “Tiểu Huyên, coi bộ cháu rất thích cậu ta nha.”

“Vô nghĩa, tôi đưa sách cho cậu ấy coi.” Trầm Huyên không kiên nhẫn gắt, một phen phất tay người nọ ra, ôm lấy sách đi vào bếp.

Nhìn thấy sách, Vệ Đinh lập tức hiểu được thân phận của người nọ.

Kỳ thực, lúc trước cậu cũng từng nghĩ đến vấn đề này. Trầm Huyên là người vừa biết cậu viết tiểu thuyết, cũng là người biết số QQ của cậu, còn tặng một bộ tiểu thuyết của Hỏa Viêm có chính chữ ký của tác giả. Hết thảy mọi việc đều chứng minh, QQ của cậu là do Trầm Huyên đưa cho Hỏa Viêm, Trầm Huyên cũng chính là người bắc cầu giữa cậu với Hỏa Viêm.

Vì muốn mình vui vẻ, đối phương âm thầm làm nhiều việc như vậy. . .nghĩ đến đây, Vệ Đinh thấy thực cảm động.

Nhón chên lên, hôn Trầm Huyên một cái chụt. Nụ hôn này chất chứa biết bao nhiêu là tình tự, vui sướng có, cảm kích có, cả tình yêu thật sâu nữa.

Từ bếp ra phòng khách, gặp được người mình sùng bái đã lâu, Vệ Đinh lập tức vọt lên nịnh nọt, xun xoe cười hì hì với người kia.

Vệ Đinh lôi ra giấy và viết, hưng phấn ngoáy ngoáy —— Cậu ơi, cháu rất là ái mộ cậu nha!! Cháu cực thích tác phẩm của cậu viết!! Có thể gặp được cậu, cháu thiệt thiệt rất là vui a!! (

▽≦

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của cậu vì kích động mà đỏ ứng lên, người nọ kềm lòng không được, cười thành tiếng nói “Cám ơn cậu đã ủng hộ!”

Vệ Đinh lại viết —— Cháu có thể nói ra yêu cầu nhỏ được không?

“Nói đi.”

Vệ Đinh viết tiếp —— Cháu biết yêu cầu này rất đường đột, nhưng không nói ra cháu thấy bứt rứt trong lòng lắm, cậu xem xong rồi đừng có bực bội nha!

Người nọ có chút dở khóc dở cười “Tôi không giận đâu, cứ nói đi.”

Vệ Đinh múa bút thành văn —— Cháu đang theo dõi tác phẩm 

Bất Tử Giả

của cậu, xin cậu a, đừng có hành hạ Nina nữa được không? Tuy là nàng làm nhiều chuyện sai trái, nhưng mà nàng cũng đã nếm qua rất nhiều khổ sở rồi. Nàng là người rất đáng thương a, cậu cho nàng một cái kết thúc hạnh phúc đi, ngàn vạn lần đừng giết chết nàng nha!! T_T cậu có thể đừng làm cho nó thành bi kịch được không?

Xem xong, người nọ cười cười “Hình như lúc trước cậu có từng đề cập chuyện này thì phải.”

Vệ Đinh gật đầu liên tục.

“Ân, được rồi, tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại.”

Vệ Đinh cảm động đến nước mắt lưng tròng : thực sự là một người cậu tốt a!

Sau đó, hai người thảo luận tình tiết nội dung của tác phẩm, hoàn toàn quên mất tiêu trong phòng này còn một người nữa.

Nhìn Vệ Đinh líu ríu quanh người khác, Trầm Huyên tức đến tóc dựng thẳng đứng. Anh mấy lần liên tục tạo ra tiếng động để thu hút sự chú ý của Vệ Đinh, nhưng mà ở đời không có việc gì như người ta muốn hết a.

Giận đến cực điểm, Trầm Huyên bắt đầu nổi giận vô cớ, một mình đi tới đi lui khắp nhà, la hét với cái tivi, kêu gào với cái tủ lạnh, lấy gối tựa của ghế sofa làm bao cát trút giận.

Ồn ào nửa ngày, hai kẻ kia liếc mắt cũng không thèm liếc nhìn một cái nữa là.

Lửa giận bắt đầu bừng bừng bốc lên cao, Trầm Huyên quả thực hết kiên nhẫn nổi rồi, giận dữ nhào lên trước mặt hai người, tha Vệ Đinh lên lầu.

Đi được hai bước, ngoái đầu lại người lạnh “Đường Thiếu Hiền, ông muốn tự mình đi về hay là muốn tên kia đến rước hử? Tôi có thể gọi hắn tới giúp ông.”

Nghe xong câu nói này, Đường Thiếu Hiền bắt đầu mất bình tĩnh, trên mặt lộ ra nét sợ hãi, từ ghế sofa đứng phắt dậy, thực rất sợ Trầm Huyên sẽ làm thực như lời nói, gọi kẻ kia đến, nhanh chóng ôm cặp lên rồi vội vội vàng vàng rời khỏi nhà.

_______________

Tác giả tám:

nhiều cp nên phải lần lượt viết về từng đôi, chương sau là viết về Cố An.

Có lẽ sẽ có người không nhớ nhân vật cậu (Đường Thiếu Hiền) này, ta nhắc lại chút vậy.

+ Chương thứ bảy, cậu này lên sân khấu với vai trò giáo sư.

+ Chương mười một, cậu không lộ mặt, đóng vai Đại thần, tán gẫu với Vệ Đinh một chốc trên QQ

________________

[

1

]

Cậu bé bút chì

 : Crayon Shin-chan (

クレヨンしんちゃん

, Kureyon Shin-chan) = = nhân vật trong manga/anime. Bé này a, quen quá rồi~

Còn đây là cái lông mày của ẻm = =||

Thật tội Trầm Huyên…

Shin-chan ~ cái này có thể gọi là bộ dạng khiếm biển (muốn bị ăn đập)

________________

24. Đại bài đương sự kiện (Chuyện ở quán lề đường)

Trầm Huyên vĩnh viễn sẽ khắc ghi, một đêm kia, đêm sinh nhật hai mươi hai tuổi của mình, mà bản thân – một nam nhân cực kỳ sĩ diện, một kẻ coi mặt mũi còn trọng yếu hơn so với sinh mệnh của bản thân, cư nhiên đã làm một chuyện đại ngu xuẩn, đạp nát chính cái tôn nghiêm quý giá nhất của mình.

Sau khi tha Vệ Đinh vào phòng ngủ, liền gấp gáp cởi quần áo. Trước lột của mình thật sạch sẽ, sau lại giúp Vệ Đinh cởi ra, chỉ một chốc, hai người đều không mảnh vải che thân nhìn nhau.

Trầm Huyên nghĩ cái gì trong đầu, Vệ Đinh biết chứ, giả bộ chống cự chút xíu, rồi cũng mặc kệ anh ta muốn làm gì thì làm.

Hai người trước là hôn, hôn đếm mức mặt mày choáng váng, mãi đến cả hai đều cảm thấy khó thở mới lưu luyến không muốn rời tách nhau ra. Nụ hôn vừa dứt, cũng kích thích dục tính của cả hai, cơ thể bắt đầu có phản ứng, tất nhiên tiếp theo sẽ làm cái sự-mà-ai-cũng-biết-là-gì-đấy.

Bởi vì trong nhà không có gel bôi trơn, cho nên cả hai dùng sữa tắm để thay thế (=  =|| )

Cả hai, đều là lần đầu làm cái loại chuyện người nhớn này, tất nhiên đều là dân tay mơ mới tập tễnh bắt đầu học, chủ yếu là dựa vào bản năng, chậm rãi thăm dò. Nhưng Trầm Huyên vốn tính nóng nảy, đổ ra một đống sữa tắm, bôi lên tiểu đệ đệ của mình, sau đó áp Vệ Đinh nằm dưới, hạ thể cả hai dán sát vào nhau, Trầm Huyên một mặt hôn Vệ Đinh, mặt khác nâng mông cậu lên, tìm động chui vào.

Không biết có phải tại dùng sữa tắm không, cứ trượt mãi, tiểu đệ đệ cứ tiến lên là trượt oặt qua một bên, chui vài lần kiểu gì cũng không vào được.

Mới đầu, Trầm Huyên rất bình tĩnh, không nổi giận, mà chỉ bảo Vệ Đinh giúp đỡ, hộ tống tiểu đệ đệ của mình đi vào.

Vệ Đinh trở mình trợn mắt, mặc kệ Trầm Huyên.

Đối phương đã không hợp tác, thế là chỉ còn có thể tự lực cánh sinh.

Đầu tiên Trầm Huyên giúp Vệ Đinh nới rộng ra một chút, đợi đến khi đối phương thích ứng rồi, mới rút ngón tay ra, đem tiểu đệ của mình đẩy vào.

Tiếp theo. . .mọi chuyện vẫn y như cũ~

Tiểu đệ đệ vừa mới tiếp cận khe hở, đã oặt sang một bên, Trầm Huyên khẩn trương đến đổ mồ hôi đầy đầu, bắt đầu có chút nôn nóng.

Chỉ là, càng nôn nóng thì chỉ càng hỏng hơn. Mấy lần đẩy không vào, tiểu đệ đệ cư nhiên nằm ngủ luôn!

Cái này đối với Trầm Huyên mà nói, quả là một cái đả kích tới trời. Anh nhìn qua chỗ Vệ Đinh, hi vọng được ai đó an ủi, lại không ngờ đả kích to lớn hơn vẫn còn nằm ở phía sau.

Vệ Đinh từ giường ngồi dậy đứng lên, dùng ánh mắt cực kỳ khinh thường liếc nhìn Trầm Huyên một cái, sau đó chạy vào phòng tắm, tẩy rửa cái mông.

Cái ánh mắt khinh thường kia, giống hệt sét đánh giữa trời quang, ầm ầm một cái, khiến Trầm Huyên ngu người tại trận.

Vệ Đinh rửa mông xong đi ra, thấy Trầm Huyên đang ngồi ở trên giường ngẩn ra, giống như vẫn chưa hồi thần lại.

Nhìn anh ta đáng thương, Vệ Đinh có chút không đành lòng, ngoáy ngoáy lên giấy vài từ đưa cho Trầm Huyên —— có làm tiếp không? Nếu như anh thật sự không được thì, hay để em đi. . .

Nhìn nội dung trên tờ giấy, nháy mắt Trầm Huyên đen cả mặt, nhưng lại không thể nói ra được lời nào. Một hồi sau mới kéo Vệ Đinh ôm vào lòng, tắt đèn ngủ.

Trong bóng tối, Trầm Huyên cố vì bản thân tìm ra một cái lý do : không phải không có năng lực, mà là trạng thái không được tốt. Hôm nay mệt mỏi một ngày, buổi chiều lại uống rượu nhiều như vậy, sao không mệt mỏi được chứ? Chờ nghỉ ngơi tốt đi đã, lúc đó cho tên nhóc kia biết sự lợi hại của mình.

Đêm này, là một đêm có nhiều chuyện xảy ra.

Sở Hiểu Phong cùng Cung Nghị ở lại bệnh viện trông nom Cung lão gia, cho nên cả đêm không thể ngủ.

Trầm Huyên ôm Vệ Đinh nằm trên giường, vẫn còn đang có tâm sự tự ngẫm, mãi mà không thể chợp mắt.

Cố An bị Trần Mặc tha đi, hiện tại đang làm mưa làm gió ở quán ăn lề đường.

Sau khi cậu bị Trần Mặc tha đi, cả hai không về nhà, mà là ghé vào một quán lề đường 

[

1

ăn một chút gì đó.

Trần Mặc có tính sạch sẽ, bình thường đều là ra vào những khách sạn xa hoa, lần này chịu đến quán ăn lề đường, hoàn toàn là vì chiều lòng Cố An, nhưng mà, anh thật không ngờ, vừa vào quán, Cố An đã gây chuyện.

Quán ăn này mở ở ngoài trời, khách khứa rất đông, làm ăn có vẻ rất được, nhìn từ đằng xa thì chỗ ngồi cơ hồ đều đã đầy người, đặc biệt là những vị trí gần quạt máy, tuyệt không còn.

Cố An lôi Trần Mặc lựa tới lựa lui, hồi chỗ này hồi chỗ kia, cứ xàng qua xàng lại không chịu tìm chỗ để ngồi xuống. Trần Mặc trong lòng thấy hơi bị nghi, nhưng vẫn không hỏi ra mặt, vẫn cứ để cậu lôi mình đi loanh quanh trong quán.

Một bàn khách gần quạt máy bỗng dưng đứng dậy rời đi, Cố An nhanh như chớp chụp lấy cơ hội phóng qua, ngồi bẹp xuống ghế, quay ngoắt qua nhìn phụ vụ đứng gần đó quát to “Em trai, mau đến lau dọn bàn này dùm cái!”

Em trai nọ ơi một tiếng, liền chạy đến lau dọn bàn sạch sẽ.

Cố An lại quay sang phía Trần Mặc, ngoắc ngoắc, lớn giọng rống to “Giám đốc Trần a, mau đến đây, chỗ này có quạt máy nè! Chúng ta chỉnh nó đứng im đi!”

Hét xong, đúng thực là thò tay giật cho quạt đứng một chỗ.

Tầm mắt của tất cả đều nhất tề bắn sang, Trần Mặc nhíu nhíu mày, cảm thấy mất mặt muốn chết.

Trần Mặc cố hết sức không nhìn đến ánh mắt khinh bỉ của mọi người cùng với giọng lẩm bẩm chỉ trích, khai bước chậm rãi tảo nhã mà bước dến.

Em trai phục vụ vẫn đang lau dọn bàn, trên bàn vươn vãi nước đọng cùng thức ăn thừa, thật bẩn. Trần Mặc nhìn, mi mắt giật giật liên tục. Cổ An bảo ngồi xuống, anh lại giống như bị ai đó ếm định thân chú vậy, đứng tại chỗ như trời trồng, không nhúc nhích lấy một cái

Lúc này có vài người đi đến, nhìn Cố An, vẻ mặt hết sức khó hiểu. Một tróng số đó nhìn em trai phục vụ nói “Phục vụ, chúng tôi vẫn chưa ăn xong mà, chỉ là đi WC thôi, sao tự dưng lại dọn xuống hết vậy?”

Em trai phục vụ ngây người, đưa tay chỉ qua Cố An “Là ảnh kêu dọn a.”

Người kia quay sang hỏi Cố An “Cậu kêu phục vụ dọn bàn của tụi tôi để làm gì?”

Cố An lập tức giả ngu, đứng dậy lôi Trần Mặc đi, miệng oán giận “Giám đốc Trần, lúc nãy tôi đã bảo chỗ đó có người mà, anh cứ không chịu tin. Thôi vậy, đổi chỗ khác ngồi đi, cùng lắm không có quạt máy.”

Trần Mặc thần tình hắc tuyến, hận không thể bóp chết cậu ta ngay tại chỗ.

Mãi một lúc sau, hai người cứ loanh quanh luẩn quẩn, rốt cuộc chỉ tìm được một chỗ ngồi quạt thổi tám ngày không tới.

Trần Mặc lôi khăn tay ra, lau lau cái ghế mấy lượt mới dám ngồi xuống. Cố An ngồi bên cạnh nhìn, khóe miệng run rẩy tới muốn rút gân, liền gọi phục vụ, gọi mấy món rồi, chờ đợi thức ăn mang lên.

Bởi vì quán lề đường này khách rất đông, cho nên hai người phải chờ gần nửa tiếng, thức ăn mới bưng lên.

Bà chủ quán cầm cái bảng nhỏ, hỏi “Hai vị có uống gì không?”

Trần Mặc hết sức tao nhã phun ra hai chữ “Rượu vang.”

Bà chủ quán liếc mắt nhìn Trần Mặc, ánh mắt giống như đang nhìn một đứa bệnh thân kinh vậy, sau đó quay sang Cố An, hỏi lại “Cậu này uống chút gì không? Rượu trắng hay bia, hay là nước ngọt?”

“Hai chai bia, nhớ lạnh một chút.”

“Chờ chút, có ngay lập tức.” Bà chủ quán trả lời tỏ vẻ đã biết, đoạn lại bước sang bàn khác hỏi, trước khi đi còn đặc biệt ngoái lại thảy cho Trần Mặc ánh nhìn hết sức khinh thường.

Buổi trưa hầu như toàn là uống rượu, căn bản không có ăn cái gì, cho nên Cố An hiện tại đói cực kỳ, hoàn toàn không để ý hình tượng, thức ăn lên là lập tức cầm lấy đũa gắp như điên, ăn như đói khát lâu năm.

Mà Trần Mặc, tựa như không có hứng ăn vậy, lôi khăn tay ra, lau lau cái đũa mấy lượt, lau xong lại chê chén không sạch sẽ, dứt lời liền đứng dậy, đi bộ đến tiệm tạp hóa đầu đường mua một chai nước suối, trở về “rửa chén”.

Đợi đến khi Trần Mặc an bài xong xuôi, Cố An đã ăn xong hết cả mâm thức ăn.

Cố An nhìn Trần Mặc, quả thật là đỡ không nổi anh ta, nói “Nói a giám đốc Trần, mấy bát đũa này đều là xài một lần rồi vứt, một tệ một bộ, đã khử trùng rồi.”

“Phòng vạn nhất.” Trần Mặc rửa đũa xong, mới tao nhã gắp lấy một cọng rau đưa lên miệng, cắn hai cái liền phun ra “Mặn quá.”

“Bộ mặn lắm sao? Để thử coi.” Cố An thuộc dạng động vật ăn thịt, bình thường không ăn thức ăn chay, cho nên căn bản cậu không có ý định đụng tới cái đĩa rau kia. Vốn cậu cứ tưởng Trần Mặc cố ý gây chuyện, nhưng nếm qua rồi mới biết rau kia quả thực mặn chết được, giống như ăn một muỗng muối vậy, mặn đến mức Cố An phải uống mấy hớp bia để nhạt bớt đi.

Cố An bèn gọi bà chủ quán lại, bảo đối phương đổi đĩa khác. Ai ngờ bà chủ quán không thèm đổi, chỉ ừ hử cho có lệ vài câu đã muốn bỏ đi.

Cố An vỗ bàn, nhìn bà chủ quán gào to “Thái độ bà giờ là sao đây? Bộ không muốn buôn bán nữa sao?”

Bà chủ quán cười giả lả “Rồi rồi rồi, tôi đổi cho cậu đĩa khác.”

Thấy bà chủ quán bưng đĩa rau đi rồi, Cố An rung đùi đắc ý nhìn Trần Mặc, vô cùng khoái chí “Đối phó với loại người này phải dữ tợn một chút, bả mà không đổi, chúng ta lật bàn.”

Trần Mặc cười cười “Nhìn bộ dáng ngu ngốc của em kìa.”

Đĩa rau lại được bưng lên, Cố An vừa nhìn, tức muốn chết.

Vẫn là cái đĩa rau kia! Đoán chừng, bà chủ quán đã dùng nước sôi rửa sơ qua, giờ thì không còn chút dầu mỡ gì luôn, nhìn qua đã thấy muốn nôn rồi.

Cố An lại gọi bà chủ quán “Uy, không phải tôi bảo bà đổi đĩa khác sao? Tại sao lại bưng cái đĩa rau lúc nãy ra?”

Bà chủ quán mạng mồm mạnh miệng cãi lại “Ai nói cậu, tôi đã đổi rồi đó chứ.”

“Bộ bà coi tôi là thằng ngu hả?” Cố An hét to một tiếng, định lý lẽ với bà ta một chút, nhưng bàn bên cạnh có khách ngồi xuống, thế là bà ta lập tức đi sang chào hỏi khách khứa, ghi thực đơn.

Một bụng tức giận không có chỗ trút, Cố An tức tới mức thở hồng hộc.

Trần Mặc cười thật tươi, vui sướng khi thấy Cố An gặp họa, cố ý nói móc cậu “Em có thể lật bàn được rồi đó.”

Cố An cười nhạt “Ba cái chuyện lật bàn không có tư chất vậy, tôi làm làm chi.”

“Thiết” Trần Mặc hừ một tiếng “Vậy em định nhịn sao?”

Cố An dùng tay đẩy gọng kính trên sống mũi, âm hiểm cười cười “Cứ chờ coi tôi chỉnh bà ta ra sao.”

Bà chủ quán vẫn đang cầm bảng ghi tên mấy món ăn khách gọi. Khách gọi món gà cay, bà vẫn chưa kịp ghi lại, một giọng nói lười nhác chậm rãi truyền qua.

“Đừng ăn gà cay, đều là dùng thịt gà chết làm không đó.”

Vị khách kia mặt ngu ra một hồi, lập tức sửa lời lại “Thôi thôi, không cần làm gà cay, lấy món bò kho đi.”

Vẫn là giọng nói kia, nhẹ nhàng truyền qua “Bây giờ cả thế giới con bò nào cũng bị bệnh bò điên, ai biết được thịt bò này có vấn đề gì không nha? Ăn ở bên ngoài phải biết cẩn thận chút.”

Vị khách kia một phen lau mồ hôi lạnh, nhìn bà chủ quán sửa lời tiếp “Vậy đừng lấy bò kho nữa, lấy món thịt sợi vị cá

[

2

]

đi.”

Cố An nghiêng đầu nhìn sang chỗ vị khách kia, cười cười “Anh trai, thiệt là trùng hợp nhen, tôi cũng kêu món thịt sợi vị cá nè.”

Vị khách kia hỏi “Ăn ngon không?”

Cố An bĩu môi “Khó ăn.”

Vị khách kia lại hỏi tiếp “Cậu cảm thấy món gì ăn được?”

Cố An vẫn cứ bĩu môi “Chả món nào ăn được.” đoạn chỉ vào đĩa rau trên bàn nói “Anh thử nhìn xem, đĩa rau này giống như bị nhúng nước sôi vậy, quán này bà chủ keo muốn chết luôn, tiết kiệm dầu thấy ghê.”

Vị khách rướn cổ qua nhìn thấy đĩa rau kia, vội vàng cùng bạn mình rời khỏi quán luôn. Trước khi đi còn vỗ vỗ vai Cố An, tận đáy lòng cảm kích mà nói “Cậu đúng là người anh em tốt.”

Người đã đi xa, Cố An bấy giờ mới ngoái đầu nhìn bà chủ quán hiện đang trong trạng thái hóa đá, trề môi một cái thật dài “Bà chủ, làm ăn đi kìa, mau đi đón khách đến đi kìa, tôi đang định đề cử với họ mấy món ngon đây nè.”

Bà chủ trong nháy mắt khuôn mặt liền biến thành màu gan heo, thấp giọng quát “Thằng nhóc, ngươi đừng có kiếm chuyện a!”

Cố An không cam lòng yếu thế, lập tức rống trở lại “Tôi chính là đến kiếm chuyện rồi sao, sao hả?”

“Cút cút cút!” Bà chủ không kiên nhẫn phất tay “Nhìn mặt ngươi là biết thứ còn mặt trắng rồi, cả ngày ăn no không có gì làm cho nên mới muốn đi kiếm chuyện, đi kiếm chỗ khác mà chơi, chỗ này không đón chào ngươi!”

“Hừ, bà còn dám chửi người ta?” Cố An nổi đóa.

“Thích chửi là chửi!” Bà chủ càng chửi càng trôi chảy “Đồ mặt trắng, đồ vô dụng!”

Đối với màn hài kịch này, Trần Mặc vốn định bụng chỉ ngồi xem kịch vui, để mặc Cố An càn rỡ quậy phá, căn bản không định giúp cậu. Nhưng hiện tại Cố An bị người ta mắng, lập tức thấy khó chịu.

Người của mình, chỉ có mình mới được đánh, chỉ có mình mới được mắng, ai cho người khác cái quyền đó.

Trần Mặc lôi di động ra, ngay trước mặt bà chủ quán bấm điện thoại gọi đi “Uy, có phải sở vệ sinh không? Gọi cục trưởng nghe điện thoại dùm.”

. . .

“Hoàng cục trưởng, là tôi, Trần Mặc.”

. . .

“Cũng không có việc gì to tát, chỉ là muốn báo cho anh biết một chuyện thôi.”

. . .

“Hiện tại tôi đang ăn cơm ở một quán lề đường, thức ăn nơi này hình như là có chút vấn đề, bọn họ dùng gà bị cúm gia cầm, thịt bò mắc bệnh bò điên, ăn vào có thể sẽ bị chết.”

. . .

“Sao cơ? Quán lề đường này tên là gì hả? Anh chờ một chút, để tôi hỏi cái đã.”

Trần Mặc xoay lại nhìn bà chủ quán, mỉm cười “Quán này tên gọi là gì vậy? Bà tự nói với Hoàng cục trưởng đi.”

Dứt lời, liền đưa di động ra trước mặt bà ta.

Bà chủ quán lắc đầu nguầy nguậy, sợ đến mặt mày trắng bệch.

Trần Mặc thu tay về, định chuẩn bị nói tiép, đột nhiên bà chủ túm lấy tay anh “Đại gia này, chúng ta nói chuyện cái đã.”

Trần Mặc nhíu nhíu mày, không để ý tới bà ta.

Bà chủ quán moi moi từ trong túi lấy ra một xấp tiền, nhét vào tay anh “Đại gia, tôi sai rồi, tôi đền tiền đây, cầu ngài cúp điện thoại đi!”

Tần Mặc thanh thản cực kỳ, lấy tiền nhét vào túi quần, sau lại cầm di động nói “Hoàng cục trưởng, lúc nãy chỉ là hiểu lầm thôi, bà chủ nơi này đã giải thích rõ ràng rồi, thức ăn của bọn họ không có vấn đề. Chỉ tại tôi quá mức nóng vội, nghe người ta nói bậy nói bạ đã vội vàng đi thông báo. Ngại quá, bữa nào mời anh ăn cơm, lần sau nói tiếp vậy.”

Thấy Trần Mặc ngắt điện thoại rồi, bà chủ mới thở phào một cái, đụng phải mấy chuyện này, đành phải tự nhận sai về mình thôi.

Sau đó hai ngươi từ trong quán rời đi. Cố An cứ nghĩ đến bộ dạng kinh sợ của bà chủ, liền không thể ngừng cười, ca thán một phen, thật đúng là làm cho lòng người vui phơi phới a.

Ngồi vào xe rồi, cậu mới mở lời hỏi “Giám đốc Trần a, anh thiệt là lợi hại, cư nhiên quen biết cả cục trưởng sở vệ sinh.”

Trần Mặc vừa chăm chú lái xe vừa nói “Anh có nói qua anh quen biết cục trưởng sở vệ sinh bao giờ?”

Cố An kinh ngạc “Vậy nãy anh gọi điện thoại cho ai? Anh làm sao biết cục trưởng sở vệ sinh họ Hoàng?”

Trần Mặc nhún vai “Tùy tiện nhấn đại một cái số ma, nếu em coi báo chí thường xuyên cũng sẽ biết cục trưởng sở vệ sinh họ Hoàng.”

Cố An cảm thấy nghẹn họng “Anh cứ vậy mà nói dối? Lúc nãy không phải anh bảo bà ta nói chuyện với Hoàng cục trưởng sao? Nếu như bả thật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net