Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chào Tuấn Miên. - Cô gượng cười.
- Hello! Cậu ngồi đi. Cậu uống gì, tớ bao!
Bạch Hiền cười:
- Cậu, lúc nào cũng tốt với tớ. Tớ....
- Không cần khách sáo đâu! Chúng ta thân mà.
Nụ cười của Kim Tuấn Miên lúc nào cũng tươi và mang lại cảm giác ấm áp cho Bạch Hiền. Cô cũng cười, nhưng trong lòng lại càng đau hơn nữa. Cô lạc vào suy nghĩ mông lung.
- Bạch Hiền!
Giọng nói vang lên cắt đứt suy nghĩ.
- Cậu uống gì?
- À, cho tôi nước dưa hấu.
Tuấn Miên trố mắt. Mọi khi Bạch Hiền rất ghét nước dưa hấu mà?!
Nhưng Bạch Hiền chẳng thèm quan tâm loại nước cô uống. Cô muốn nói chuyện nghiêm túc với Tuấn Miên, nhưng nhìn mặt cậu cô thật sự không muốn nói. Đôi mắt cô nặng trĩu.
- Cậu cứ nói. - Tuấn Miên đã nhìn thấy tất cả.
- Tuấn Miên... Tớ...tớ....
- .........
Bạch Hiền run người. Tuấn Miên phải cầm chặt tay cô mới bình tĩnh lại.
- Tớ phải cưới Phác Xán Liệt!
Bạch Hiền nói mạnh mẽ nhưng ba chữ cuối đối với cô đầy hận thù.
Tuấn Miên càng nắm chặt tay Bạch Hiền. Anh định cười, nhưng nhìn mặt Bạch Hiền, anh biết cô không nói đùa.
- Tại sao vậy?
- Tớ là món hàng để trao đổi thôi 😏 - Bạch Hiền nhếch mép cười - Là đồ để bố mẹ tớ trả nợ cho nhà Xán Liệt. Tớ thậm chí còn chẳng biết anh ta là ai. Tớ không thích anh ta. Tớ thích.....
Nhận ra là mình vì nôn nóng mà lỡ miệng, Bạch Hiền bịt miệng lại. Nhưng những lời nói đó đã lọt vào tai Tuấn Miên. Anh chau mày:
- Cậu thích ai?
Bạch Hiền bối rối. "Chỉ tại miệng mình...". Giọng Tuấn Miên vang bên tai cậu:
- Cậu thích ai?
- Tớ....
- Ai?
Lần đầu tiên thấy Tuấn Miên tò mò đến vậy. Từ trước đến nay, nếu cô lưỡng lự không nói thì anh sẽ không hỏi nữa. Nhưng lần này Tuấn Miên phải hỏi cho bằng được.
- Tớ thích....cậu....
Bạch Hiền nói chữ "cậu" lí nhí nhưng Tuấn Miên vẫn nghe rõ. Anh mỉm cười, thật khó hiểu. Nhưng trước đến nay Bạch Hiền vốn rất hiểu người khác. Nhìn vào mắt Tuấn Miên, cô biết lòng anh đang buồn, đáy mắt đang gợn từng đợt sóng. Đúng vậy, là anh đang buồn, là Kim Tuấn Miên đang buồn.
- Tuấn Miên??
- Hả?
- Cậu đừng giận mình...
- Không có gì phải giận. Cậu cứ thích mình, đừng thích Phác Xán Liệt.
Bạch Hiền đơ người, bây giờ có cây búa bổ vào đầu cũng không tỉnh lại được.
Tuấn Miên, lẽ nào cũng thích cô?
Không thể nào! Bạch Hiền cố dẹp suy nghĩ đó qua một bên, húp một ngụm nước dưa hấu liền muốn oẹ ra (vốn không uống đc nước dưa hấu) nhưng vẫn nuốt vào trong.
Đúng! Cô đã sắp thành vợ Xán Liệt, để tình cảm phát triển chắc chắn Tuấn Miên sẽ gặp chuyện không hay. Vậy nên cô sẽ không nghĩ bậy bạ.
Nhìn xuống đồng hồ đã 7h hơn, Bạch Hiền sực nhớ tối nay phải đến nhà mới, liền tạm biệt:
- Chào Tuấn Miên, mình về đã. Cảm ơn cậu nhé.
Tuấn Miên mỉm cười vẫy tay, nhưng cậu đã không hề thoải mái.

END CHAP 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net