Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chạy đến đầu ngõ, Bạch Hiền ngớ người ra. Bây h phải đi hướng nào? Cô làm gì biết nhà mới ở đâu?!
Chợt nghĩ đến cuộc gọi khi sáng, Bạch Hiền mở đt ra. Số điện thoại này không phải của ba cô. Là của ai? Chắc chắn là của ba Xán Liệt. Bạch Hiền vội nhấn nút gọi, đầu dây bên kia một giọng ồm ồm trả lời:
- A lô, Phác Nguyên Hỷ đang nghe.
- Bạch Hiền đây. Nhà mới ở đâu vậy bác? - Bạch Hiền nói từ "bác" mà muốn đập cái điện thoại xuống đất. Ai là bác? Ông ta còn không xứng bị cậu chà dưới chân. Dùng thủ đoạn để tước đoạt mẹ cậu, công ti nhà ở của gia đình cậu, bây giờ đến cậu. Bỉ ổi! Đê tiện! Súc sinh!!!!! Nhưng Bạch Hiền cố giả vờ hiền dịu, bây giờ mà chửi ông ta là ba mẹ cậu chết chắc.
Bên đầu dây kia nghe một giọng cười giòn. "Đến cười cũng đê tiện không kém", Bạch Hiền nghĩ.
- Nhà của 2 con ở đối diện công ty làm đồ gỗ Phúc Bạch. Nhà có cổng to màu nâu...
Bạch Hiền chỉ cần biết thế thôi, vì cô biết cty làm đồ gỗ Phúc Bạch ở đâu. Nghe từ "2 con" là đã muốn xé ông ta ra làm trăm mảnh rồi. Chưa bao giờ Bạch Hiền chịu đựng được như thế này. Tất cả là vì ba mẹ cô.
-------------15' sau--------------
"Hình như là cái này", Bạch Hiền nhủ thầm. Căn nhà rộng đến không tưởng, có cổng màu nâu được chạm trổ tinh tế. Khuôn viên đầy hoa, đi đâu hương hoa cũng toả ra ngào ngạt làm Bạch Hiền dễ chịu đi chút ít. Trước nhà còn có đài phun nước rất đẹp. Nhưng khi vào trong nhà mới thấy choáng váng. Căn nhà rất chi là sang trọng, toàn bộ đều là nội thất nhập từ châu Âu về, tinh tế vô cùng. Không gian thoáng đãng.
Lên lầu 2 có 2 phòng ngủ, 1 phòng làm việc và 1 phòng sách. Bạch Hiền vì quá mệt mỏi nên không đi tham quan nữa, vào đại phòng đầu tiên vức cặp sách lên giường và vào phòng tắm.
Cậu bước vào bồn tắm, xả nước lạnh và run cầm cập (ngoài trời vốn đã lạnh rồi). Nhưng chỉ có nước lạnh mới làm cậu tỉnh lại, mới làm cậu mạnh mẽ hơn. Mặc cho nước tát vào khuôn mặt xinh đẹp của mình, cậu ngồi như người chết.
"Cạch", tiếng cửa mở.
Bạch Hiền nhìn ra. Là Xán Liệt. Cậu vội lấy tay che mình lại. Xán Liệt chỉ nhếch môi cong khiêu gợi:
- Nhanh lên.
- Cút ra ngoài.
Xán Liệt không nói thêm, đóng cửa lại. Bạch Hiền cũng đã trở về thực tại, tắm nhanh, thay đồ ngủ rồi ra ngoài. Giường chỉ có màu đen. Bạch Hiền vốn sợ bóng tối, gặp ra giường màu đen nữa thì..... (Toát mồ hôi).
Cậu tiến lại gần Xán Liệt.
- Yah!
Xán Liệt quay mặt lại, ánh trăng từ ban công rọi vào soi sáng gương mặt gần như hoàn mỹ của anh.
- Gì vậy?
- Đổi ra giường đi.
- Sao vậy? Đẹp mà.
- Tôi...không thích màu đen.
Xán Liệt cười mỉm.
Bỗng nhiên gió ở đâu thổi mạnh làm cửa sổ đóng rầm một cái, cả phòng tối thui thùi lùi. Bạch Hiền giật mình ngồi thụp xuống. Phải, cậu rất sợ bóng tối.
"Xán Liệt... Xán Liệt...", Bạch Hiền liên mồm gọi tên cái kẻ mà cậu coi là kẻ thù không đội trời chung.
Không có tiếng trả lời. Xán Liệt vẫn ở trong phòng, chỉ là muốn thấy Bạch Hiền sợ hãi (Thật quá đánggg >.<).
Bạch Hiền tưởng Xán Liệt không có trong phòng, sợ hãi mò mẫm khắp nơi (Sao cái cửa sổ sau lưng lại ko mở ra tên Bún đần độn =.=). "Xán Liệt... Xán Liệt...", giọng cậu bắt đầu run run. Cậu sợ Xán Liệt đã rời khỏi phòng rồi.
Xán Liệt xem đã chán, lại ban công mở cửa sổ. Bạch Hiền mừng như bắt được vàng, khuôn mặt tái mét cũng đã ửng hồng lên.
- Trông cậu như thế mà lại sợ bóng tối? - Xán Liệt cười cợt.
Nhưng Bạch Hiền không phải từ nhỏ đã sợ bóng tối.

~END CHAP 5~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net