10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ặc, không.

Đây là sai lầm lớn nhất trong cuộc sống của hắn (Trương Siêu).

Vốn chỉ muốn chọc ghẹo hắn một chút, thuận miệng nói một câu “Thích”, lại có thể khiến hắn nghe lời của mình, ngoan ngoãn lấy trộm túi tiền của Ptb giao cho mình, như thế làm cho Trương Siêu rất vừa lòng.

Chỉ là vừa lòng, cũng không đại biểu hắn thật sự sẽ động tình gì với tên ngốc này!

Nhưng mà nói thật ra, nếu không phải tên ngốc Mao lúc nói chuyện thì ấp a ấp ung như ngậm hột thị, Trương Siêu gần như nhìn không ra đầu của hắn có vấn đề gì.

Hắn…… không phải là giả vờ chứ?

Bằng không theo lời nói, hắn sao lại bảo mình đừng nói chuyện này cho Tỉnh Bách Nhiên? Hơn nữa đêm qua lúc làm tình, biểu hiện của hắn còn như vậy…… khỏe.

tưởng tượng Như vậy, trong lòng Trương Siêu liền thoải mái không ít.

Vươn tay chạm lông mi, tiếp theo chậm rãi đi xuống đến khuôn mặt, cuối cùng dừng ở trên môi.

Sờ lên thì cảm giác mềm mại tinh tế, Trương Siêu lập tức liên tưởng đến đêm qua, hai cánh môi này đã ngậm lấy  liếm mút thứ đó của mình.

Nhớ…muốn lại thử một lần.

Nghĩ như vậy, Trương Siêu không tự chủ chậm rãi nhích sát lại.

Lúc này, Mao Phương Viên trong lúc ngủ mơ thoáng nghiêng đầu sang chỗ khác, chủ động chạm lên môi Trương Siêu.

Ưm…… Mao Mao một ngày không ăn gì cả, bụng Mao Mao thật đói.

Là cái gì mềm mềm dán lên môi vậy? Lại còn nhích tới nhích lui?

Trước liếm một chút nếm thử xem……

Mao Phương Viên đưa đầu lưỡi ra, liếm đôi môi đang từ từ dao đông của Trương Siêu.

Cứ như vậy, làm cho Trương Siêu lập tức vứt bỏ lí trí, đoeen cuồng chiếm giữ hút lấy đôi môi bướng bỉnh khiêu khích mình, hơn nữa còn dùng đầu lưỡi mình giao triền.

Ửm? Không phải, không phải đồ ăn……

Mao Phương Viên lập tức bừng tỉnh lại đây, mở to mắt chớp chớp nhìn Trương Siêu.

Siêu nhi lại cùng mình hôn nhẹ.

Thật khó xử……

Mao Phương Viên theo bản năng tránh né chống đẩy, lại vô tình cùng lưỡi của Trương Siêu giao quấn càn thêm chặt chẽ.

Nụ hôn này, gần như làm mất đi toàn bộ khí trong phổi cả hai người.

Hai người không biết hôn bao lâu mới rời ra, môi Mao Phương Viên đã hơi sưng đỏ, trên mặt hiện lên ánh nước long lanh mê người.

“Ư…… Siêu Siêu……”

Trương Siêu nâng lên khóe miệng, má lúm đồng tiền trên hai gò má hiện lên:“Còn giả vờ?”

Giả vờ cái gì? Mao Mao nghe không hiểu.

Chết tiệt hắc…… Ngươi có thể đừng dùng loại này ánh mắt nhìn bổn công tử không? Bổn công tử sẽ không nhịn được ……

Đang lúc Trương Siêu muốn tiếp tục hôn Mao Phương Viên, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

“Trương công tử?”

Tú bà đứng ở ngoài cửa, trong lòng không yên bất an. Theo lý thuyết, khách nhân ở phòng cùng tiểu quan làm cái gì, hắn là không thể quấy nhiễu. Chính là, tối hôm qua cái kia tình huống…… Hắn cũng thấy được. Tỉnh Bách Nhiên từ nhỏ là do hắn một tay dạy dỗ lớn lên, cái tính tình gì, hắn hiểu rõ nhất. Bảo nhi đó so với tiểu hồ ly còn tinh ranh hơn, không chừng đã làm ra kế gì đó, đắc tội Trương Siêu. Đến lúc đó, mình thật gánh không nổi.

Vô luận là Trương Siêu hay là Phó Tân Bác, hắn không thể đắc tội với bên nào.

Ai…… Vì cái gì vì cái gì, vì cái gì Bảo nhi lại không có một huynh đệ sinh đôi? Cứ như vậy, không phải giảm đi lo lắng của hắn sao?

Đang lúc hắn ngây ngốc tưởng tượng, tiếng nói Trương Siêu truyền ra từ căn phòng:

“Có việc gì thế?”

Hô…… Tảng đá nặng trong lòng nhờ tiếng nói này mà giảm xuống, giòng ffieeuj này nghe có vẻ tâm trạng của Trương công tử có vẻ rất tốt.

“Nga, tiểu nhân là muốn hỏi công tử một chút, đêm qua ngủ ngon giấc không?”

trong Phòng yên tĩnh trong chốc lát, cửa phòng trước mặt tú bà bị mở ra, Trương Siêu chắn trước mặt hắn, nói:“Vào đi, bổn công tử có thưởng.”

Aha! Bảo nhi ngoan, quả nhiên bình thường mama không có nhìn nhầm ngươi!

Tú bào vui mừng, cười như hoa loa kèn, cúi đầu khom lưng vào cửa:“Cám ơn Trương công tử…… Cám ơn Trương công tử……”

Ai? Đợi lát nữa nhi.

nụ cười trên mặt Tú bà, khoảnh khắc vào cửa lập tứ cứng lại.

Tiểu quan quần áo xốc xếch, nằm ơ trên giường nhập nhèm là ai?

Không phải Bảo nhi?

“Trương công tử a, đây là……” Tú bà mù mờ.

“Vốn là nên phạt, nhưng người này hầu hạ không tồi.” Trương Siêu lấy ra một thỏi vàng ném cho hắn,“Cầm đi đi.”

Tú bà tiếp nhận đĩnh vàng, sức nặng trong tay làm cho hắn hiểu được này thực sự không phải là đang nằm mơ.

Hắc hắc, chỉ cần khách nhân cao hứng, chính mình kiếm được là tốt rồi, chuyện khác quản làm gì chứ.

Chẳng qua…… tiểu quan kia rốt cuộclà ai? Sao nhìn lạ mắt như vậy?

Mao Phương Viên  nằm ở trên giường, dụi dụi mắt, nhìn kỹ tú bà một lúc, đôi mắt liền hiện lên sự kinh sợ.

“Mama…… Mama……”

thân thể Tú bà chấn động.

Tiếng nói này…… Là……

Mao Phương Viên bất chấp quần áo chưa chỉnh tề nhanh chóng đứng dậy, chỉ là nửa người dưới đột nhiên một trận đau đớn khiến hắn mềm nhũn chân, mắt thấy sẽ bị ngã trên mặt đẩt, Trương Siêu vội vàng đi đến đỡ tắt lưng hắn.

“Cẩn thận, nếu bị thương, bổn công tử sẽ đau lòng.”

“A……” hơi thở Trương Siêu phun trên mặt Mao Phương Viên, khiến hai gò má hắn nóng lên.

Tú bà đứng ở một bên, cứng ngắc nhìn hia người đang ôm nhau.

“Ngốc Mao?”

Nghe thấy mama kêu mình, Mao Phương Viên lấy lại tinh thần, ngây ngốc nói: “Mama…… Mao Mao đêm qua, không giặt quần áo, chưa rửa chén, chưa sát …… Mama đừng đánh Mao Mao, Mao Mao biết sai rồi……”

Tú bà đang trong khiếp sợ cực độ, căn bản không rảnh lo lắng giặt quần áo rửa chén hay vấn đề sát.

nửa người trên lộ ra của Ngốc Mao đầy rẫy nhưng vết hồng ngân chói mắt, tú bà chỉ dùng đầu ngón chân cũng biết đêm qua đã xảy ra cái gì.

“Trương công tử, ngài cùng Ngốc Mao, này……”

“Ngốc Mao?” Trương Siêu không khỏi có chút buồn cười, quay đầu sang hỏi Mao Phương Viên,“Ai đặt tên cho ngươi?”

da đầu Tú bà run lên, thanh âm run rẩy nói:“Bẩm Trương công tử, kẻ này…… Vốn là tạp dịch Trầm Hương lâu bọn ta, trước đây bị sốt, làm đầu óc bị tổn thương, cho nên…… bọn ta đều gọi hắn là Ngốc Mao.”

Cái gì?

Trước đây phát sốt?

Đầu óc bị tổn thương?

Nói cách khác…… Tiểu tử này không phải giả ngu mà là khờ thật?

Sấm sét giữa trời quang.

Trương Siêu lập tức hóa đá.

“Phụt…… Ha ha ha ha……”

Sau khi Trương Siêu dùng gương mặt tuấn tú vừa nghiến răng nghiến lợi kể lại, Vương Truyền Quân rốt cục không khống chế nổi, ngay tại đường cái mà cười đến chảy nước mắt.

“Hiền đệ, ngươi cao…… Thật sự là, cao……”

“Truyền Quân huynh, nếu huynh tiết lộ chuyện này ra ngoài, tiểu đệ cũng không dám cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì.” Trương Siêu nghiêm túc cảnh cáo.

“Được được được, không nói …… Vi huynh không bao giờ … nói ra……” Cố nén ý cười, bả vai Vương Truyền Quân run lên thật lâu mới dừng lại.

Tức muốn chết.

Thật sự là tức muốn chết.

Ngực Trương Siêu nghẹn một cục tức, muốn phun phun không được, muốn nuốt lại nuốt không trôi, thật sự là khó chịu.

Xưa nay Trương đại công tử hắn từ theo đuổi hoàn mỹ, chỉ cần không phải đồ tốt nhất, hắn tuyệt đối là ngay cả liếc cũng không bố thí, kết quả tối hôm qua lại làm ra việc “Ngoài ý muốn”, hắn sao có thể không tức giận?

Càng tức chính là, hắn lại có thể còn cảm giác…… tên ngốc kia có chút – ý vị.

Trương Siêu, ngươi không phải bị điên chứ?

Thấy sắc mặt bạn thân càng ngày càng khó coi, Vương Truyền Quân thật vất vả thu hồi nụ cười, vỗ vỗ vai hắn, mặt làm bộ như bi thương an ủi nói:“Hiền đệ, thỉnh nén bi thương. Một lần sảy chân để hận nghìn đời, tái sảy chân vạn vật sinh.”

Trương Siêu liếc mắt trừng hắn:“Truyền Quân huynh, tối hôm qua ngươi ngwoi thật phong lưu vui vẻ, làm cho tiểu đệ rất hâm mộ.”

Lúc này, nội tâm Trương đại công tử nghĩ: Một đêm hai người, cẩn thận ngươi tinh tẫn nhân vong!

Vương Truyền Quân sao không nhìn ra oán niệm của hắn, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tâm tư nhỏ nhoi này, hắn vẫn có thể đoán được.

Vì thế, không chút khách khí đánh trả:“Hiền đệ cũng không thua kém nha, một cái đỉnh lưỡng.”

Sau Một trận trầm mặc, Trương đại công tử rốt cục nhịn không được nổi điên:

“Vương Truyền Quân, ngươi tin vào một ngày nào đó ta sẽ phá trụi vườn hoa của ngươi không!”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net