11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mao Mao này, lại đây.” Tú bà cười khanh khách bưng một khay điểm tâm sáng đến trước mặt Mao Phương Viên,“Đói bụng không? Phải ăn hết nhé.”

“A?” Nhìn thấy cả khay lớn đầy bánh điểm tâm vừa đẹp, nước miếng Mao Phương Viên lập tức trào ra, nhưng mà……

“Mama, quần áo con chưa giặt xong……”

“Ôi dào, giặt quần áo gì chứ, nghỉ đi đừng làm nữa.” Tú bà vội vàng nói.

Người của Trương công tử phải non da mịn thịt, làm việc thế này rồi khiến da dẻ thô ráp, hầu hạ hắn không thoải mái thì phải làm sao?

“Từ giờ về sau, con không cần làm gì hết.”

“Ơ?” Mao Phương Viên há to miệng.

Lời Mama nói, sao Mao Mao không hiểu được chút nào hết vậy?

Nhìn khuôn mặt hắn vẫn còn ngu ngu ngơ ngơ, tú bà vừa tức vừa nghẹn, bây giờ, mình không thể tùy tiện phát cáu trách mắng hắn như trước.

Nói cũng lạ…… Trương công tử kia như thần tiên, sao có thể nhìn trúng thằng ngốc này? Khó hiểu quá khó hiểu quá……

“Mao Mao…… Ây? Mama ở đây à?” Tỉnh Bách Nhiên đi vào viện, ngoài ý muốn lại thấy tú bà.

Thôi xong, chẳng lẽ chuyện tối hôm qua bại lộ, mama lại đánh Mao Mao?

Coi bộ cũng không giống nhở……

Trên tay mama còn cầm điểm tâm, không thể nào, định hạ độc hắn sao?

Tỉnh Bách Nhiên hoảng hốt, vội vàng đi qua kéo tay tú bà làm nũng nói:“Mama…… Sao ngài lại đến tới đây vậy?”

Tú bà nhổ một ngụm, nói:“Tên quỷ quái, cả Trầm Hương lâu đều là của ta, chẳng lẽ ta không thể tới?”

“Bảo nhi không có ý đó……” Tỉnh Bách Nhiên đưa tay nhận cái khay,“Mama có đồ ngon, sao không giữ cho Bảo Nhi ăn?”

Tú bà vuốt ve tay hắn:“Đồ ham ăn, đây là cho Mao Mao, nếu ngươi muốn ăn, tự mình đến Tuyên Hoa các mua đi.”

Tuyên Hoa các?

Ông trời ơi, đây chính là tửu lâu nổi tiếng nhất thành Dương Châu!

Tú bà đột nhiên đổi tính, khiến cho Tỉnh Bách Nhiên cảm thấy thật kỳ lạ. Đêm qua nhất định đã xảy ra gì đó, hắn đây là sẽ đối Mao Phương Viên bất lợi a.

Trong lòng càng ngày càng sốt ruột, Tỉnh Bách Nhiên bỗng nảy ra một ý, nói:“Đúng rồi, mama, tên Tiểu Kiều hình như có hơi không thoải mái, ngài qua xem sao.”

“Tiểu Kiều? Sao lại vậy? Hôm qua Lý công tử xuống tay nặng quá sao?” Tú bà cực kỳ hoảng sợ.

Kiều Nhâm Lương chính là bảo bối của Trầm Hương Lâu đó, ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì.

“Có vẻ hơi sốt.” Tỉnh Bách Nhiên nói.

“Ta đi thăm hắn, điểm tâm phải bảo Mao Mao ăn cho hết đấy.” Tú bà dặn dò.

“Vâng, biết rồi, mama mau đi đi.”

Tú bà xoay người bỏ đi, Tỉnh Bách Nhiên lật tay đổ điểm tâm vào thùng rửa chén đĩa.

“Bảo Bảo…… bánh của ta……” Mao Phương Viên sốt ruột hô.

“Ngoan, cái này không thể ăn.” Tỉnh Bách Nhiên nghiêm túc nói,“Sẽ đau bụng.”

“À……” Mao Phương Viên nhăn mặt, tuy rằng trong lòng thật sự rất …muốn ăn, nhưng mà vẫn nghe lời.

“Lại đây, chúng ta ngồi nói chuyện……”

Tỉnh Bách Nhiên kéo Mao Phương Viên, muốn nói cho rõ ràng.

“A a a a, không thể ngồi không thể ngồi!” Mao Phương Viên khẩn trương lui về sau.

“Sao vậy?” Tỉnh Bách Nhiên khó hiểu, hỏi.

Mao Phương Viên mặt đỏ hồng hồng:“Mông đau…… ngồi không được……”

“Mông…… Đau?” Tỉnh Bách Nhiên hít vào một hơi lạnh,“Vì sao lại đau?”

Chỉ mong không phải như hắn tưởng tượng.

“Siêu Siêu làm ……” Mặt Mao Phương Viên càng đỏ hơn,“Hắn lấy cái đó đó nhét vào trong……” (*phụt nước* =_=|||)

Tỉnh Bách Nhiên vỗ trán.

Được rồi, đây không phải là mơ.

“Cũng biết đường về sao?”

Vừa bước một chân vào đại đường, Trương Siêu chợt nghe thấy giọng nói hùng hậu quen thuộc kia, lúc mở miệng luôn như thế, lạnh lùng lãnh đạm như băng, chưa bao giờ mang theo phần tình cảm.

“Vâng.” Trương Siêu đáp lại, do dự một lát, mới gọi,“Cha.”
Tối hôm qua lại đi tầm hoa vấn liễu? Đến chỗ quản gia nhớ ghi lại.” Trương lão gia nhấp một ngụm trà, trên gương mặt cương nghị tang thương không có biểu cảm dư thừa. Sau đó như không cẩn thận bị sặc nước trà, tiếng ho khan không dứt.

Trương Siêu vốn muốn bước vào vỗ lưng để thuận khí cho ông, nhưng chỉ là nghĩ, cuối cùng vẫn không bước vào.

“Con đi thắp cho mẹ nén hương.”

Nói xong, Trương Siêu xoay người đi ra ngoài.

Cha con bọn họ, trước giờ vẫn là như vậy, mỗi lần nói chuyện không hề vượt quá năm câu. Cũng không có thâm cừu đại hận, nhưng chưa bao giờ có lúc thân thiết.

Trong mắt Trương Siêu, phụ thân vốn là một người không hề có tình cảm. Đối với người mẹ đã qua đời cũng như vậy.

Đến nay ông ấy chưa lập gia đình, vốn không phải là có lưu luyến nhiều với mẹ, mà bở vì ông ấy ngại trong nhà có đàn bà sẽ phiền phức, ngoài ra không còn gì nữa.

Trương Siêu thừa nhận, phụ thân là một thương nhân xuất sắc. Tay trắng làm nên sự nghiệp, từ một Tuyên Hoa các vốn là tiệm trà không hề nổi bật đưa lên thành đệ nhất tửu lâu Dương Châu thành, là một việc cực kỳ không dễ dàng. Tận đáy lòng, hắn khâm phục phụ thân, nhưng cũng e ngại phụ thân.

Mà ở trong mắt phụ thân, ngoài lợi nhuận, thì không còn gì khác.

Từ lúc nhỏ, ông ấy đã bắt tay dạy hắn gảy bàn tính, quản lý sổ sách, thậm chí kinh doanh tửu lâu, chủ đề nói chuyện của bọn họ chỉ quanh quẩn chuyện này.

Lớn lên, Trương Siêu bắt đầu ăn chơi trác táng như kẻ có tiền bình thường, đổ một số tiền lớn vào chuyện ăn chơi, rải hoa khắp nơi. Nhưng phụ thân cũng không hỏi đến, nhiều lắm cũng như vừa nãy, thản nhiên bảo hắn tới ghi vào sổ sách. Chút tiền đó, có lẽ vốn cũng chẳng là gì.

Cha, cha rốt cuộc muốn như thế nào, mới hiểu được rằng mình có một đứa con?

“Mẹ.”

Đi vào hậu hoa viên, Trương Siêu đến bên cạnh giếng, nhẹ nhàng vuốt ve ngọc thành tróng suốt mịn màng trên miệng giếng. Cảm giác mát lạnh truyền từ tay tới, cùng với độ trong suốt, chỉ cần có chút kiến thức sẽ biết ngay đây là bạch ngọc thượng đẳng.

Ngọc khảm trên miệng giếng, người bình thường có lẽ chỉ nghĩ rằng đây là thói quen xa xỉ của người có tiền, riêng ở Dương Châu thành gần như người nào cũng biết, Trương phủ khảm ngọc trên miệng giếng, vốn có nguyên do.

Năm ấy Trương Siêu hai tuổi, Trương phu nhân ngoài ý muốn bị sẩy chân rơi xuống giếng hương tan ngọc nát, vì để tỏ lòng tưởng niện với ái thê, Trương lão gia dùng những viên ngọc mà sinh thời Trương phu nhân yêu thích khảm vào miệng giếng, hơn nữa còn xây một chòi nghỉ mát cạnh giếng, dùng để đặt bài vị của Trương phu nhân.

Từ khi Trương phu nhân qua đời đến nay, đã tròn mười sáu năm, nhưng lão gia vẫn chưa bao giờ nhắc đến hai chữ “vợ kế”. Chuyện này khiến mọi người rất tôn kính, làm một phú thương, với địa vị hắn ở Dương Châu thành, đúng là đặc biệt.

Trước đây Trương Siêu có lẽ còn ngây thơ tin tưởng, nhưng sau khi trưởng thành, hắn bắt đầu hiểu được, đây vốn chỉ là một thủ đoạn của phụ thân thôi.

Lợi dụng sự đồng tình của mọi người đôi với câu chuyện đẹp như cổ tích này, khiến cho thanh danh của Tuyên Hoa các càng vang xa. Trong các có một món điểm tâm luôn được hoan nghênh, đặt tên là “Ngọc tỉnh giai nhân”. (Người đẹp giếng ngọc?)

Có lẽ nghĩ về cha ruột của mình như vậy cũng không tốt, chỉ là Trương Siêu cũng hiểu rất rõ, ý nghĩ của hắn, nhất định cũng không khác nhiều với sự thật. Thậm chí, có khi sự thật so với ý nghĩ của hắn còn tàn khốc hơn.

Vậy nên, có vài chuyện, không nghĩ nhiều lại tốt hơn.

Bởi vì lúc mẹ mất Trương Siêu còn rất nhỏ, cho nên hắn cũng không có nhiều ấn tượng. Nhưng xem trong bức họa mẫu thân để lại, bà hoàn toàn có thể được xưng tụng là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Lúm đồng tiền trên má mình, có lẽ cũng là kế thừa từ bà.

Cho dù không nhớ rõ, nhưng trời sinh cốt nhục huyết mạch thân tình, mỗi lần Trương Siêu nhìn đến ngọc trên miệng giếng lại có một cảm giác khác lạ.

Bởi vì có chấp niệm với chữ “Tỉnh” (giếng) này, cho nên khi hắn lần đầu tiên gặp Tỉnh Bách Nhiên ở Trầm Hương Lâu, rồi lại biết tên của hắn, lập tứ đặt quyết tâm, phải có được người này. Nhưng không ngờ, nửa đường lại nhảy ra một tên Phó Tân Bác, hơn nữa Tỉnh Bách Nhiên như có tình cảm với Phó Tân Bác, phá hỏng chuyện tốt của Trương Siêu.

Nghĩ tới đây, Trương Siêu lại choẹt nhớ lại tối hôm qua……

Thân thể căng chặt lại co dãn, đôi mắt thuần lương cô hại, thêm đôi môi ngọt ngào mềm mại, cái trúc trắc thẹn thùng đáp lại khi bị hôn…… Cười rộ lên thì ngốc ơi là ngốc, nhưng lại có cái…..đáng yêu không diễn tả được.

Trời ạ, sao hắn có thể liên tưởng đến từ này chứ?

“Mẹ, mẹ nói xem rốt cuộc chuyện gì xảy ra với con?” Chán nản đi vào đình dâng hương, Trương Siêu nói với linh vị,“Là trúng tà sao?”

Ngay từ đầu rõ ràng chỉ nhìn trúng Tỉnh Bách Nhiên, sau đó tự nhiên lại đi thượng một tên ngốc? Nhưng lại như thật nhớ nhung dư vị…… (anh đúng là đặc biệt, đứng trước từ đường lại đi nghĩ chuyện này =)))))

Càng nghĩ càng đau đầu.

Xoa xoa thái dương, Trương Siêu nghĩ mình nên đi phá hoại vườn hoa của Vương Truyền Quân để giải tỏa chút.

“Tiểu công tử…… Tiểu công tử ngài chậm một chút……”

Một bóng người nho nhỏ, vội vàng chạy đuổi theo người phía trước

Đột nhiên, người phía trước ngã cái ập xuống đất,“Oa……” Khóc lớn lên.

“Tiểu công tử!” Cậu bé kia chạy tới, ôm người còn nhỏ hơn mình vào trong ngực an ủi.

“Công tử có đau lắm không? Ca ca thổi cho công tử……” Cái miệng đỏ đỏ chu lên thôi ra hơi lạnh.

“Ha ha.” Cậu bé kia cười rộ lên, lúm đồng tiền khắc thật sâu trên má.

“Chụt” một tiếng, cậu bé hôn mặt hắn một cái thật kêu.

“Ca ca……” Cậu bé chớp mắt, lông mi thật dài, thật đẹp.

“Công tử!” Mao Phương Viên hô một tiếng, té ập xuống giường.

Tú bà bên giường kinh ngạc, đi qua nâng hắn dậy, vỗ ngực nói:“Ai này này, tiểu tổ tông,sao ngươi ngủ một giấc,à cũng không yên thế hả?”

“Mama……” Mao Phương Viên mê mang đứng dậy,“Mao Mao sao lại ngủ?”

Vốn Tỉnh Bách Nhiên nói Kiều Nhâm Lương phát sốt, tú bà vội vàng chạy quýnh tới xem, kết quả hắn không có chuyện gì, tú bà quay về hậu viện, lại vừa lúc nhìn thấy Mao Phương Viên hôn mê bất tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net