7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sao lai… sao lại?” Phó Tân Bác lục lọi nhiều lần trên dưới người, cũng không tìm thấy được cái thứ mà cực kỳ quan trọng đối với hắn lúc này – túi tiền.

“Phó công tử.” Tú bà mặt lộ vẻ khó xử,“Này…… theo quy củ Trầm Hương lâu, từ trước đến nay chúng tôi đều là tiền trao cháo múc. Nếu túi tiền của ngài mất rồi, thôi thì cứ để đêm nay của Bảo nhi cho người khác đi, chờ ngày nào đó……”

“Bà câm mồm cho ta!” Phó Tân Bác phẫn nộ quát,“Ta có thể quịt ngân lượng của các người à?”

Tú bà bị hắn hét như thế, cũng có chút chột dạ, dù sao Phó thiếu gia cũng là xuất thân lớn, có chuyện gì chắc mình không chịu trách nhiệm nổi đâu.

Phó Tân Bác một bên còn đang tìm kiếm túi tiền, Tỉnh Bách Nhiên ở bên cạnh cũng chỉ có thể lo lắng suông:

“Tìm kĩ xem, sao có thể tự nhiên mà mất được?”

“Ai biết, lúc ra cửa rõ ràng đã giắt ở thắt lưng, vừa rồi còn thấy mà.” Phó Tân Bác chán nản nói.

Âu yếm ôm Bảo nhi vào phòng, hai người chàng chàng thiếp thiếp nói chuyện tâm tình, uống rượu ngắm trăng, đánh đàn ngâm thi…… Sau đó Mao Mao tiến vào đưa lên hai đĩa điểm tâm rồi lui ra….

Mao Mao?

Không đâu, sao có thể là nó.

Nếu không thì là ai? Chẳng lẽ túi tiền tự có chân chạy mất sao?

Phó Tân Bác chống cái trán, trong lòng bực mình không thôi. Hôm nay tới Trầm Hương lâu đã là giấu cả nhà, cha hắn là lão già cổ hủ, chưa bao giờ cho hắn đặt chân vào chốn yên hoa, huống chi là tiểu quan quán. Cho nên mỗi lần hắn ra ngoài gặp Tỉnh Bách Nhiên đều đi một thân một mình, ngay cả một tên hạ nhân cũng không mang, sợ rằng mấy tên đó lại chạy đi nói bậy trước mặt ông già đó.

Nhưng mà giờ gặp phải tình huống như thế này, chẳng lẽ hắn phải tự mình chạy về phủ lấy tiền sao? Ngọc bội, mấy thứ linh tình trên người có quý giá đến thế nào, thì cao nhất cũng chỉ có một vạn hai……

“Phó, Phó công tử……” Tú bà nuốt nước miếng, nhìn thấy sắc mặt xanh mét Phó Tân Bác.

“Cái gì?” Phó Tân Bác đưa qua một ánh mắt sắc như dao.

Tú bà nhịn không được rùng mình.

“Phó công tử.” Lúc này, tiếng nói người nọ vang lên.

Nhìn về phía phát ra tiếng, quả nhiên, khóe miệng Trương Siêu chứa ý cười, nghiêng người tựa vào cạnh cửa.

“Có chuyện gì vậy?” Nâng cái cằm nhọn, Trương Siêu từ từ thong thả đi vào,“Tại hạ vừa rồi hình như nghe được Phó công tử nói gì ấy nhỉ, không thấy túi tiền?”

Phó Tân Bác nghiến răng nghiến lợi nói:“Không nhọc Trương công tử lo lắng, tại hạ sẽ giải quyết.”

“Bổn công tử cũng không đâu có muốn giải quyết cho ngươi.”

Ngươi……”

“Hai vị gia, hai vị gia……” Tú bà lau lau mồ hôi trên trán,“Trầm Hương lâu chỉ là một nơi nhỏ bé, Bảo nhi chúng tôi là kiếp trước đã tu luyện được phúc khí, nhận được ưu ái của hai vị gia. Nhưng mà dù sao chỗ này cũng là nơi phải làm ăn buôn bán, thỉnh hai vị gia thương xót, làm ơn đưng làm lớn chuyện ở đây, hòa khí phát tài, hòa khí phát tài……”

Thật vất vả mới kiếm được mấy vị đại quý nhân, kết quả lại…. rốt cuộc bà đã tạo nghiệt gì?

Trương Siêu lạnh lùng “Hừ” một tiếng, tiếp theo lập tức laaysra một chông ngân phiếu, vẫy vẫy trước mặt tú bà:

“Năm vạn lượng, nhiều hơn một chút đấy.”

Tú bà thấy một chồng ngân phiếu dày như thế, mắt liền dại ra.

Băn khoăn với ai cũng được, riêng ngân lượng thì không thể băn khoăn a……

“Đêm đầu của Bảo nhi, đủ chưa?”

Trương Siêu nhẹ liếc đôi mắt đẹp, nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng Phó Tân Bác, trong lòng tràn đầy vui sướng đắc thắng.

Không ai có thể ở trên hắn.

Không ai có thể khống chế được hắn.

Không có.

Ngồi ở trong hậu viện, Mao Phương Viên hai tay nâng má, ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn tròn di động, khóe môi cong cong lên, trông có vẻ rất vui.

Vừa rồi Siêu nhi nói hắn thông minh.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên co người khen nó.

Cũng là lần đầu tiên, có người nói thích nó.

Mao Mao cũng thích Siêu nhi, giống như Bảo nhi thích thiếu gia bánh bao vậy!

Tuy rằng nó không biết Siêu nhi vì cái gì bảo nó phải lấy cái túi to to trên đai lưng của thiếu gia bánh bao, nhưng chỉ cần Siêu nhi bảo nó làm, nó sẽ làm.

Mình nghe Siêu nhi nói, Siêu nhi rất vui, Siêu nhi vui, Mao Mao cũng vui.

Nghĩ đi nghĩ lại, Mao Phương Viên nhịn không được lại cười lên tiếng.

“Có chuyện gì vui vẻ sao?”

Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Mao Phương Viên càng vui vẻ:“Bảo Bảo……”

Tỉnh Bách Nhiên ngồi bên cạnh hắn, bởi vì chạy nhanh, còn đang thở hổn hển.

Dựa vào lý do tắm rửa mà tránh Trương Siêu, tự mình nhảy cửa sổ chạy đến, đối Tỉnh Bách Nhiên mà nói, đây không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng mà, rốt cuộc hắn vẫn làm được.

Mới vừa rồi nếu không phải hắn ngăn cản Phó Tân Bác, còn ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ nói một câu “Ta có biện pháp, chàng tin ta.”, Phó Tân Bác nhất định đánh nhau cùng Trương Siêu ngay tại chỗ. Nhớ tới biểu cảm liều mạng của người yêu lúc ấy, trong lòng hắn dâng lên niềm ngọt ngào. Mà Tỉnh Bách Nhiên lại rất hiểu, Trương Siêu đối với mình, thuần túy chỉ là xuất phát từ tham muốn giữ lấy, tranh đoạt với Phó Tân Bác mà thôi.

Ở hoàn cảnh như lúc này, người duy nhất có khả năng giúp đỡ hắn, sợ là chỉ có một người tên Mao Phương Viên.

“Mao Mao, ngươi nói ta bình thường đối đãi với ngươi như thế nào?”

“Bảo Bảo…… Đối Mao Mao…… tốt.” Mao Phương Viên nói chi tiết.

Tỉnh Bách Nhiên mím môi, nói:“Vậy nhờ ngươi, giúp ta một việc.”

Mao Phương Viên nghiêng đầu hỏi:“Bảo Bảo…… Phải đi sao?”

Trước kia mỗi lần có tiểu quan muốn chạy trốn chạy, thì sẽ gặp Mao Mao rồi nói những lời giống nhau, nhưng mà, sau khi Mao Mao giúp họ xong rồi, sẽ bị mama đánh, trên người rất đau, chảy thật nhiều máu……

“Không phải.” Tỉnh Bách Nhiên trong lòng thở dài, hắn quá mức thiện lương, một bên nói,“Ngươi đi theo ta, sẽ biết.”

“A……”

Tỉnh Bách Nhiên sợ hãi than, đi một vòng quanh Mao Phương Viên.

“Bảo Bảo…… Làm sao vậy?”

Tắm rửa xong, mặc vào quần áo mới, cả người Mao Phương Viên không được tự nhiên.

“Mao Mao, ngươi cũng đẹp lắm, thật không nhận ra.” Tỉnh Bách Nhiên tự đáy lòng nói.

Ở ngày thường Mao Phương Viên luôn mặc quần áo rách rưới, lôi thôi lếch thếch, trên người vô cùng bẩn. Nhưng hôm nay sao một hội xự lý, Tỉnh Bách Nhiên kinh ngạc phát hiện, Mao Phương Viên thật ra vẫn có vài phần tư sắc. Nhất là cặp kia không mang hề có chút tạp chất, vừa lớn lại sâu, cực kỳ giống con mèo nhỏ vô tội.

Lúc này Tỉnh Bách Nhiên đột nhiên thấy thực may mắn, Mao Phương Viên chính một tên tạp dịch

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net