8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu hắn cũng giống mình, từ nhỏ bị dạy dỗ, đi lên con đường không có lôi về này, sao có thể giữ ánh mắt trong veo như trẻ con này?

Được Tỉnh Bách Nhiên khen như vậy, hai má Mao Phương Viên nổi lên hai đám mây ráng chiều.

“Bảo Bảo…… Vì sao, tắm rửa cho ta …… Còn mặc quần áo mới?”

“Đây là ta muốn ngươi giúp ta.” Tỉnh Bách Nhiên còn chân thành nói,“Sẽ co người vào phòng, hắn thấy ngươi ở chỗ này nhất định sẽ hỏi ngươi một vài chuyện, đến lúc đó, ngươi đừng nói gì. Có lẽ hắn sẽ phát cáu với ngươi, ngươi cũng đừng sợ hãi, dù sao, chỉ cần ngươi không nói lời nào là được.”

Đây chẳng phải là biện pháo của biện pháp sao.

Kéo Mao Phương Viên xuống nước, Tỉnh Bách Nhiên đúng là không muốn, chỉ chuyện đến nước này, hắn thật không nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn. Lấy hiểu biết của Tỉnh Bách Nhiên đối Trương Siêu, hắn là người cực sĩ diện, cho nên cho dù biết rõ bị đùa giỡn, cũng tuyệt sẽ không phao tin ra ngoài.

Về phần kia Mao Phương Viên, Trương Siêu lại không có khả năng sẽ đụng đến một sợi lông tơ của hắn.

Nếu sau này Trương Siêu muốn trả thù, khi đó chỉ cần Phó Tân Bác chuộc mình ra khỏi Trầm Hương lâu, khi đó chuyện gì cũng sẽ không có.

Mà hắn tin tưởng Phó Tân Bác.

Cho nên, Tỉnh Bách Nhiên quyết liều một phen.

“Mao Mao, cám ơn ngươi.” Tỉnh Bách Nhiên nắm tay hắn nói.

Mao Phương Viên trong lòng ấm áp:“Không cảm……”

Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, tiếng nói Trương Siêu nhỏ nhẹ vang đến:

“Bảo nhi? Được chưa? Ta sắp chờ không được rồi.”

Ai? Là Siêu nhi?

Mao Phương Viên vãnh tai.

“Trương công tử đừng có gấp, Bảo nhi sắp xong rồi.” Tỉnh Bách Nhiên trả lời, sau đó nhỏ giọng nói với Mao Phương Viên:“Ta phải ra ngoài, lời lúc nãy, Mao Mao nhớ kỹ chưa?”

“Ừm.” Mao Phương Viên gật gật đầu,“Nhớ kỹ.”

“Ta đi nhé, tự mình bảo trọng, nhất định phải nhớ rằng, không được nói cái đấy.” Dứt lời, Tỉnh Bách Nhiên nhảy ra cửa sổ bỏ đi.

chân trước Hắn vừa rời đi, sau lưng Trương Siêu lập tức đẩy cửa đi vào.

“Bảo nhi…… Cưng cố ý thử lực nhẫn nại của bổn công tử sao?” Trương Siêu bước vào phòng, nhưng lại không thấy Tỉnh Bách Nhiên nằm chờ trên giường theo ý hắn, trái lại lại thấy một thiếu niên xa lạ.

bộ dạng Thiếu niên kia cũng coi như mi thanh mục tú, sao lúc nãy trên đài mình lại không chú ý tới?

Nhưng mà, con mồi bây giời của Trương Siêu không phải là hắn.

Chẳng lẽ là đi nhầm phòng? Làm gì có.

“Ngươi là ai?” Trương Siêu nhìn thấy ánh mắt của hắn, chung quy vẫn thấy thiếu niên này hình như có hơi quen mắt.

Mao Phương Viên vừa định mở miệng, lại đột nhiên nghĩ đến lời dặn Tỉnh Bách Nhiên không thể nói chuyện, vì thế lại vội vàng ngậm miệng lại.

Mà trong mắt Trương Siêu, dáng vẻ mấy máy đôi môi mềm mềm của thiếu niên, lại như đang cố gắng dụ dỗ.

Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú.

Sao Siêu nhi cứ nhìn chằm vào mình vậy?

Mao Phương Viên cảm thấy một hồi bối rối, cầm bình trà trên bàn tự rót cho mình uống, sau đó rũ mắt không dám nhìn hắn nưa.

Dục cự còn nghênh.*

(Dục cư còn nghênh: Gỉa bộ phản kháng nhưng trong lòng đã muốn, thuận theo.-Lạc hoa cung)

Liên tưởng đến bốn chữ này, khóe môi Trương Siêu lại nâng lên vài phần. Trầm Hương lâu này, quả nhiên là một nơi tốt, kỹ thuật dạy dỗ tiểu quan, quả thật khá tốt.

Đi đến ngồi bên người Mao Phương Viên, Trương Siêu đưa tay nâng cằm hắn lên, đánh giá dung nhan của hắn thuộc loại xinh đẹp thuần khiết:

“Nào, nói cho bổn công tử, ngươi tên là gì?”

Siêu nhi không biết mình sao?

đáy lòng Mao Phương Viên dấy lên một cảm giác mất mát, mở to đôi mắt long lanh Trương Siêu, trong ánh mắt hàm chứa ấm ức.

Chậc chậc chậc…… ánh mắt này, thật đúng là câu người mà.

Mùi hương cũng thơm lắm.

Nghĩ như vậy, Trương Siêu quên mục đích ban đầu của mình, nhằm ngay cánh hoa khẽ nhếch của Mao Phương Viên xông tới.

“Ưm……”

Cảm thấy hai mảnh mềm mại ấp áp gì đó đang để trên môi mình, hai má Mao Phương Viên trở nên nóng bỏng như bị đốt cháy.

Hôn nhẹ……

Siêu nhi đang hôn nhẹ với mình……

Mao Phương Viên kinh ngạc hé miệng, lại bị thứ gì đó mềm mềm linh loạt vói vào miệng.

Trương Siêu liếm qua một lần làm răng chỉnh tề của hắn, tiếp theo lại tìm được cái lưỡi ngây ngô thơm mát, nhẹ nhàng mút vàoi.

“Ư……” Mao Phương Viên chịu không nổi phát ra một tiếng rên.

Một tiếng này, dường như có hiệu quả kích dục, làm cho Trương Siêu ôm chặt hắn, càng thêm kịch liệt đoạt lấy mỗi một tấc trong miệng.

Chuyện kỳ lạ, xảy ra vào lúc đó.

Mao Phương Viên chỉ cảm thấy, trong thân thể của mình dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, vừa nóng vừa ngứa. Dường như có thật nhiều con kiến, thật nhiệu kiến đả ở tại……

Thật là khó chịu……

Hơi thở không kiềm được mà gấp gáp, Mao Phương Viên cầm lấy quần áo Trương Siêu trước ngực, đùi ở giữa hai chân hắn cọ xát.

thân thể Trương Siêu run lên, buông Mao Phương Viên, nơi gắn kết trước đó của hai người kéo ra một sợi chỉ bạc.

“Còn nghĩ rằng ngươi thật non nớt thuần khiết, không ngờ rằng cũng chỉ là một kẻ dâm đãng.”

Liếm liếm khóe miệng, Trương Siêu nhìn thấy Mao Phương Viên đôi má hồng đào phủ đầy vẻ tình dục, không khỏi cười khẽ.

Trầm Hương lâu có một quy củ bất thành văn.

Mỗi đến ngày thanh quan khai bao, bởi vì sợ có vài tiểu quan không biết điều đắc tội khách nhân, cho nên ngày đó buổi tối nhón pha chế trà có thể thêm vào trà nước thuốc thúc tình do Trầm Hương lâu đặc chế. Cho dù có trung trinh tiết liệt đến cỡ nào, tới trên giường, cũng sẽ trở nên phóng đãng dâm loạn.

Mà chuyện này một khi nói ra, nhất định thanh quan sẽ phòng bị. Cho nên quy công vủa tú bà một mực dấu diếm không hề hé răng, mà người biết được nội tình này, hầu hết là tiểu quan đã trải qua, dưới sự cưởng bức và áp lực của mama, nên bo bo giữ mình, cũng quả quyết sẽ không nói ra.

*quy công: Nam giới pha trà và làm việc lặt vặt cho kỹ nữ và khách làng chơi trong kỹ viện, tục xưng quy công hoặc đại trà hồ (bình trà lớn). Địa vị xã hội cực kỳ thấp, luôn bị sỉ nhục, tự tôn sĩ diện bị chà đạp. Quy công ở các kỹ viện số lượng không nhiều, chủ yếu là tay giúp đỡ đắc lực cho tú bà.

Vì thế, trong trà Mao Phương Viên vừa mới uống xong, đúng là có thêm xuân dược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net