Chương 19: MUỐN SAO? CẦU XIN TA ĐI.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phượng Cửu U

Thitkhocaichua

Lăn lộn nửa ngày, cũng đến giữa đêm, trên đường trở về Ngô Phòng xoa tay, sau đó chỉ vào tửu quán ven đường: "Muốn hay không vào bên trong uống một chén, cho ấm áp thân mình?"

Cố Đình lắc lắc đầu: "Đã khuya, thân thể Mạnh Trinh cũng không tốt, Đổng huynh còn có việc, chuyện thành thân sắp đến gần, chuyện bận quấn thân, vậy mà hôm nay còn chạy đến đây giúp đỡ, cũng không dám giữ chân làm phiền."

Đổng Trọng Thành mỉm cười chắp tay: "Công tử không cần khách khí, nhưng có điều, đó chính là nội tử... quả thật hôn lễ không thể chậm trễ, trước mắt thật không có thời gian, rượu này rãnh rỗi ta sẽ tới mời, không say không về!"

Hiện tại, cũng không phải thời điểm uống rượu, Ngô Phong bên này nghe cũng không nhắc lại.

Nhìn bóng dáng Đổng Trọng Thành rời đi, Mạnh Trinh có chút tò mò quay sang hỏi: "Ai thành thân?"

"Còn không phải vị Đổng công tử vừa rời đi? Hắn cùng Liễu tiểu thư có hôn ước, chính là thiếu gia ta một tay thúc đẩy..."

Ngô Phong đối với chuyện này khắc sâu, vô cùng đắc ý mà hăng hái kể cho Mạnh Trrinh nghe, khi đó gặp phiền toái gì, hai bên khó khăn ra sao, Đổng Trọng Thành còn thiếu chút nữa nhảy sông tử vẫn, thiếu gia chính là người ngăn sóng dữ, rồi mọi chuyện sau đó...

Mạnh Trinh nghe đến nổi há hốc mồm: "Phải không? Sau đó đâu? Thật là lợi hại!"

Nghe có người cổ vũ, người nói càng hưng phấn, một kể một nghe, không khí vô cùng hài hòa.

Đêm khuya yên tĩnh, bông tuyết nhẹ rơi trên không trung, từ xa nhìn có vẻ như đại tuyết có một thân người lạc lỏng bên trong.

Lạnh, nhưng khiến người thoải mái.

Cố Đình vừa đi vừa suy nghĩ, lại tổng kết kế hoạch của chính mình, tuy ngoài ý muốn gặp Trấn Bắc vương, nhưng lại để lại ấn tượng tốt cho đối phương, mà hình như cũng không tốt, nhưng không thể tính là chán ghét... ha?

Càng đi đến gần nhà, sự hưng phấn cũng không giảm, Cố Đình nghĩ nghĩ, vẫn nên uống vài chum rượu. Nhưng Mạnh Trinh còn nhỏ, không thể dạy hư cậu, y đành nói Ngô Phong: "Ngươi đưa tiểu hài tử về trước, ta ra xem cửa hàng một cái."

Ngô Phong không hiểu: "GIờ này rồi, cửa hàng cũng đóng cửa, thiếu gia đến xem cái gì?'

Đương nhiên là xem cửa hàng mới, vì nơi đó có rượu.

Cố Đình sao có thể nói vậy, gương mặt nghiêm túc: "Chúng ta không bán ban đêm, nhưng vẫn phải cảnh giác, lỡ như có chuyện xấu thì sao? Là chủ nhân, ngẫu nhiên đến kiểm tra là chuyện nên làm."

Ngô Phong nghe xong cảm thấy có đạo lý, thấy chủ tử nhà mình vô cùng thông mình, không khỏi vẫy tay: "Vậy thiếu gia đi đi, về sớm chút a!"

Đúng là quán dễ lừa.

Cố Đình xoa hai tay. Cảm thấy người hầu cận của mình làm việc bên ngoài vô cùng nhanh nhẹn thông minh, sao khi đứng trước mặt y lại ngốc nghếch như vậy, nhưng ngốc ngốc khá đáng yêu.

Y xoay người đi hướng đông, chậm rãi tiến về cửa hàng.

Đường cũng không xa, sau con hẻm nhỏ còn có quán trà, chỉ là tối nay tuyết lớn, tuyết đọng quá sâu, hẻm tối cũng không có ánh sáng, đi nhanh một chút liền té ngã.

Chậm rãi mà đi, nào ngờ đụng phải tên trộm.

Y phục màu đen kín mít, khăn che kín mặt chỉ lộ đôi mắt, bước đi thật nhẹ nhưng không có tiếng động, nhìn liền biết không phải đầu trộm đuôi cướp.

Vừa tách đã đụng phải xui xẻo, Cố Đình không khỏi khóc ròng, chủy thủ chỉa ở cổ, y không dám chống cự, muốn cướp thì cướp đi, trời đang lạnh y cũng không muốn bản thân bị thương, với lại bản thân y cũng không mang theo đồ quý giá.

Lấy ra bạc vụn trên người, ngọc bội cũng tháo ra, trâm cài cởi xuống, đá quý được khảm trên thắt lưng cũng được y tháo đưa...

Vậy mà tên trộm này lại không hài lòng, sách một tiếng: "Nghèo"

Cố Đình:......

Ta nghèo như vậy nên thực xin lỗi ngươi!

Hoa tuyết lướt qua mắt, chủy thủ phản quang khiến Cố Đình thấy được trong ngực áo tên trộm có một quyển sách, đồng tử không khỏi co chặt.

Cái này hình như là......

Không được y phải nhìn kĩ!

Bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, nhưng tay lại nhanh chóng vươn lên giữ chặt chủy thủ, tay còn lại hướng vạt áo tên trộm ——

Tên trộm có chút bất ngờ, nhưng vẫn kịp phản ứng, vội vàng lui lại, cũng theo đó mà kéo mạnh Cố Đình.

Công phu mèo quào của y làm sao so được với kinh nghiệm phong phú của tên trộm? Rất nhanh đã bị hất ngã trên đất. Cả người mệt mỏi, thở phì phò, dù biết bản thân manh động, không đánh lại đối phương, nhưng... Đồ vật kia y muốn, y thậm chí có thể cho tên trộm kia nhiều tài vật, chri là quyển sách đó thì không! Dù sao cũng là trộm, phi quân tử chi đạo, y thật không biết lấy như thế nào!

Khi nãy đôi co, y cũng thấy rõ được đó chính là《 Lệ người hành 》!

Quyển sách này không phải sách quý, cũng khôg phải sách cổ, mà hiện tại cũng không đáng giá, không người nào biết nó, nhưng sau này nó chính là một quyển sách quý, không thiếu đại nhân vật sứt đầu mẻ trán để cướp đoạt! Cố Đình không biết vì sao họ lại muốn lấy một quyển sách, nhưng đã vậy thì nhất định bên trong có thứ tốt. Hiện giờ gặp được chính là duyên phận, y không cướp thành của mình làm sao được?

Tên trộm này đương nhiên không biết giá trị của quyển sách, lấy theo hẳn là thuận tay mà cầm, bằng không sao có thể nhét vào ngực một cách tùy tiện như vậy, không những thế còn giận chó đánh mèo mắng y 'nghèo' ,thiên thời địa lợi nhân hoà, không có người biết, không đua một phen về sau khẳng định sẽ hối hận......

Cố Đình bắt đầu đuổi theo.

Người khác có lẽ đã bỏ, nhưng y thì khác, chỉ cần cố gắng nhất định có thể bắt được!

Cũng thật cảm tạ bão tuyết, đêm khuya không người, đường lại trơn trượt, không ai muốn ra đường!

Lần thứ hai đừng lại thở, quả thật mệt vô cùng, nhưng Cố Đình chỉ cho pháp bản thân nghỉ một chút, sau đó liền đuổi theo tên trộm, quẹo trái rồi lại quẹo phải ——

Đột nhiên nghe được một tiếng huýt sáo thanh.

Một nam nhân thân hình cao lớn ôm cánh tay dựa bên bờ tường, khuôn mặt râu ria xồm xoàm, nhưng ánh mắt thâm thúy tựa trời đêm vô cùng quen thuộc, đó chính là nam nhân y gặp ở Hồng Tiêu lâu – Hoắc Diễm!

Hoắc Diễm nhìn bộ dạng chật vật thở hồng hộc của Cố Đình, đuôi mày khẽ nhếch, giọng nói mang theo ý cười; "Muốn lấy lại?'

Chỉ một khoảng thời gian ngắn, liền minh bạch hết thảy.

Chạy nửa ngày, Cố Đình đầu óc phản ứng có chút chậm: "Ngươi như thế nào ——"

Ở chỗ này, không phải đuổi theo Cam Tứ Nương sao?

Thiếu chút nữa nói ra câu này, cũng may phanh lại kịp lúc nhưng theo đó tự cắn lưỡi chính mình, nỗi đau ập lại cũng nhắc nhở Cố Đình lời này không thể nói ra. Hiện tại, bản thân y 'không biết' cái tên râu xồm xoàm trước mặt chính là Trấn Bắc vương Hoắc Diễm, cũng không biết Hoắc Diễm vừa mới ở đâu là gì!

Kịp thời phanh lại, Cố Đình gật gật đầu, thừa nhận muốn lấy lại đồ vật: "Ưm."

"Chờ."

Cố Đình lấy lại tinh thần, trước mắt đã không có người, không có tên trộm cũng không có Hoắc Diễm, không lẽ nãy giờ y gặp ảo giác?

Khẽ xoa hai canh tay lạnh buốt, sau đó nhéo mạnh một cái.

"Đau đau đau ——"

Thì ra không gặp ảo giác.

Y không đuổi theo mà đứng yên, nếu không có duyên phận thì thôi vậy.

Cả người mệt mỏi, Cố Đình dựa vào bờ tường điều chỉnh lại hô hấp. Nếu hôm nay không có tuyết, đường vừa trơn vừa ướt, thì y đã ngồi bệt xuống đất, ai kêu cũng không đứng dậy.

Bất quá...... Hoắc Diễm tốc độ có phải hay không quá nhanh? Mọi chuyện đã giải quyết rồi sao? Bắt được Cam Tứ Nương rồi ư?

Tốc độ Hoắc Diễm quả thật rất nhanh, Cố Đình còn chưa kịp suy nghĩ, hắn đã trở lại, tay trái cầm cái quyển sách《 Lệ người hành 》, tay phải cầm trâm, ngọc bội, đai lưng khảm đá quý, những món khi nãy y đưa cho tên trộm kia.

Mất mà tìm lại ai không vui, đôi mắt Cố Đình cũng sáng rõ, nhưng tầm nhìn chính là quyển sách bên tay trái của Hoắc Diễm. Chỉ là Hoắc Diễm hình như hiểu lầm một chuyện, hắn nghĩ quyển sách này của y, nên cũng lấy lại?

Mà cũng đúng thôi, hiện tại đã là của y rồi.

"Cảm ơn ——"

Cố Đình bước tới muốn lấy sách.

Bên này Hoắc Diễm nhanh chóng cất quyển sách vào lồng ngực, tầm mắt xẹt qua bàn tay nhỏ trắng trẻo mềm mại của đối phương, môi khẽ nhếch bộ dáng lưu manh: "Muốn nó sao? Cầu xin ta đi."

Cố Đình không khỏi sửng sốt, khựng lại.

Hoắc Diễm chủ động bước tới y, đuôi mày nhếch cao, đáy mắt tràn đầy hứng thú: "Ngươi không nghĩ rằng —— ta một chút cũng không mang thù, đã uy hiếp ta còn muốn ta đi giúp đỡ?"

Cố Đình:......

"Nếu không thì sao?"

Hoắc Diễm: "Đây là thứ ta phải liều mạng để đoạt lại."

Cố Đình:......

Gạt người!

Cái quái gì mà liều mạng? Nếu có, chính là tên trộm kia liều cái mạng để chạy khỏi Trấn Bắc vương ngươi! Tóc tai ngươi vẫn vậy, chạy tới chạy lui cũng chưa đến một chum trà, hô hấp không loạn, ngươi nói liều mạng? Là liều mạng để lấy mạng tên trộm kia sao? Nói ra chó mới tin!

Cố Đình nhìn quyển sách trong gang tấc, lần đầu tiên trong đời muốn chửi tục, lão nam nhân này quá xấu xa rồi! Hắn căn bản không phải Trấn Bắc vương. Trấn Bắc vương không thể khốn nạn như vậy!

"Nếu không cần, ta đây đi ——"

"Muốn!" Cố Đình lập tức bắt lấy kia quyển sách, "Xin ngươi."

Hoắc Diễm móc móc lỗ tai: "Ngươi nói cái gì? Nhỏ quá, ta không nghe được."

"Xin ngươi!" Cố Đình trừng mắt Hoắc Diễm.

Hoắc Diễm lúc này mới đem đồ trong tay đưa qua cho y.

Cố Đình cảm thấy có chút vi diệu, y cảm thấy Hoắc Diễm hình như có hứng thú với mình, tuy không nói là thích nhưng chắc chắn là không có chán ghét, mà đúng hơn chính là có chút dung túng hay là hắn đang muốn quan sát y, nhưng vì cái gì?

Hiện tại y cảm thấy hình như Hoắc Diễm có chút tin tưởng y?

Một kẻ quyền cao chức trọng, lại tùy tiện tin người khác ư, nếu vậy thật sự rất nguy hiểm, Hoắc Diễm không lẽ không biết?

Nghĩ không rõ, thời tiết lại lạnh khiến đầu óc y muốn mê mang, Cố Đình lấy được vật liền không nói nhiều nữa, trực tiếp xoay người bỏ chạy.

Hoắc Diễm cũng không bất ngờ vì hành động của y, chỉ yên lặng đứng đó khóe môi cong lên, nhìn bóng dáng đang cố chạy như thỏ con của thiếu niên.

Vật nhỏ thật sự rất thanh tú, bóng dáng khi chạy so với người khác cũng xinh đẹp hơn gấp trăm lên, bộ dáng như bị dọa sợ, đầu óc lại mê mang, ngọc bội cũng không chịu lấy. Nhìn xuống ngọc bội trong lòng bàn tay, nhỏ nhưng vô cùng tinh xảo, tuy rằng không phải ngọc tốt nhất, cũng không phải thứ quý giá khó cầu, nhưng hắn lại thấy dễ thương vô cùng.

......

Sáng sớm ngày thứ hai, cửa thành vừa mở, đã có tin tức của Trấn Bắc vương truyền tới.

Bắc Địch vẫn chưa triệt binh, năm nay có lẽ vẫn chưa đánh xong, nhưng đại tướng của đối phương không chết chính là bị thương, cần thời gian tịnh dưỡng, nhiều không nói, nhưng ít cũng phải hơn 10 ngày nửa tháng. Cũng chính là thời gian yên ổn, Hoắc Diễm trở về thành cũng không phải bí mật, hắn cũng không có ý định giấu diếm.

Vưu Đại Xuân nghe tin, lập tức tập hợp tâm phúc nhanh chóng thương lượng, ra kế hoạch thế nào ngáng chân, đoạt công Trấn Bắc vương, mặc dù gã không ra chiến trường nhưng vẫn muốn chiếm tiện nghi, gã mới tìm ra ổ gián điệp Bắc Địch, còn chưa bắt được một móng thì Trấn Bắc vương trở về, nếu nói Hoắc Diễm không biết gì, liệu có ai tin?

Bá tánh nghe được tin liền ào ào chạy ra đường đón vô cùng náo nhiệt, chiến sự khẩn cấp, nhưng nhiều năm trôi qua đều như vậy. Chỉ cần vương gia còn ở, bọn họ không phải lo bất cứ điều gì! Cái hiện giờ bọn họ quan tâm chính là... Vương gia độc thân đã nhiều năm, thật vất vả mới tìm được người thương, Vương gia bao giờ mới đón người về phủ?

Sâu bên trong hẻm Bắc Hoa, Từ Anh Lam cũng không nén được nôn nao.

Hắn đã trở lại? Hiện tại hắn đã trở lại? Không thể yên lặng như vậy, nàng phải nhanh chóng đến Vương phủ ——

Biểu đệ Tiết Thanh vừa nghe liền không đồng ý, vội vàng giữ chặt tay nàng: "Biểu tỷ, hiện tại bên cạnh Vương gia đã có người."

Từ Anh Lan thực không cao hứng: "Ngươi nghe ai nói bừa?"

"Mọi người đều nói như vậy a, nói Vương gia có một bảo bối đầu quả tim, họ Cố, sủng đến thâm tâm, tỷ đừng náo loạn nữa."

Từ Anh Lan mặt lập tức đen.

Toàn thành đều biết chuyện này, làm sao nàng không biết? Nhưng họ Cố kia cũng chỉ là một nam nhân, có thể làm được gì? Đem về có thể nấu cơm, hầu hạ, nhưng sinh hài tử được sao?

Nhưng nàng lại không có dũng khí chọc giận Vương gia...

Ánh mắt nhìn ngoài cửa sổ, răng cắn môi có chút do dự.

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net