Chương 20: CẢM GIÁC NGUY CƠ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phượng Cửu U

Thitkhocaichua

Tin tức Trấn Bắc vương trở về nhanh chóng truyền khắp thành, cả thành náo nhiệt không ít.

Cửu Nguyên là tuyến đầu chống giặc, đại chiến sắp tới, mọi người vẫn có thể náo nhiệt vui vẻ, tất thảy đều vì nam nhân này, Trấn Bắc vương không khác gì Định Hải Thần Châm, nơi nào có hắn, nơi đó đều an ổn yên bình, ma lực phi phàm.

Trời sáng tuyết cũng ngừng rơi, nhưng thời tiết vẫn lạnh lẽo, nước đóng thành băng, tuyết đọng hai bên cùng trên mái nhà trắng xóa, khung cảnmh yên bình, quả thật có chút giống bá tánh Cửu Nguyên thành.

Đổng Trọng Thành hỏi: "Chiến sự thoạt nhìn thuận lợi, khoảng nửa năm liền có thể ngưng, dược liệu còn muốn thu không?"

Cố Đình nhìn bên ngoài, vẫn chưa hoàn hồn.

Đêm qua, khi lấy được quyển sách《 Lệ người hành 》 , y vẫn giữ trong ống tay áo. Đó là một quyển du ký, vô chủ, không biết từ đâu tới, cũng không biết ai là người truyền bá ra, nội dung bên trong chỉ là miêu ta cảnh vật sơn thủy, từ tảo hoa lệ, đối trận tinh tế, dọc nó như được xuyên đến núi rừng tráng lệ, hà yên tú lệ, nhưng nó có lợi ích gì, tại sao những đại nhân vật lại muốn sở hũu chúng?

Cố Đình nghiên cứu suốt đêm, nhưng vẫn chưa tìm ra chút manh mối nào.

Không có manh mối, Cố Đình tạm thời ngừng lại không nghĩ nhưng vẫn luôn giữ nó bên người, để sau này chậm rãi nghiên cứu tiếp...

"Thiếu gia? Thiếu gia?"

Cố Đình hoàn hồn: "Xin lỗi, Đổng huynh vừa mới nói gì đó? Ta không nghe rõ."

Đổng Trọng Thành cho rằng đêm qua y ngủ không ngon, nên hiện tại tinh thần không minh mẫn, cười cười không để ý, sau đó nói lại một lần nữa: "Chiến sự thoạt nhìn thuận lợi, có lẽ năm sau liền ngưng, dược liệu vẫn thu sao?"

Cố Đình ánh mắt hơi đốn: "Muốn. Tiếp tục thu."

Đời trước, Cửu Nguyên đại loạn sau nửa tháng, biên cảnh nhốn nháo, tin tức lẫn lộn, trận đó quả thật gian nan, trận này đánh tới tận Tết Nguyên Tiêu, mới thắng lợi, nhưng kèm theo đó chính là gia quyến cùng tướng lĩnh dưới trướng Trấn Bắc vương đều không còn một ai.

Người khác không biết rõ nguyên do.

Cố Đình cũng vậy, nên hiện tại y không biết phải làm thế nào đề phòng, trước mắt chỉ có thể đi từng bước rồi tính, tận lực tìm hiểu tình hình, hy vọng có thể tìm ra manh mối đắc gia, giúp được hắn ta.

Còn chuyện của Hoắc Diễm sau này... đành dựa theo số trời.

Nhưng Hoắc Diễm ngươi nhất định phải cố đỡ a.

Cố Đình giật mình, sau đó làm như không có gì rót thêm chum trà cho chính mình cùng Đổng Trọng Thành: "Bệnh của Liễu cô nương thế nào rồi?"

"Đạ tạ thiếu gia đã hỏi thăm," Đổng Trọng Thành nghe người nhắc đến phu nhân tương lai, nháy mắt trở nên ôn nhu, "Nàng hiện tại đã đỡ hơn rất nhiều, đại phu cũng đã thăm khám , chỉ là vẫn ăn uống không ngon, thân thể vẫn không có sức cần chậm rãi bồi bổ."

Cố Đình gật đầu: "Vừa lúc hôm nay ta nhàn rỗi, ta nấu một nồi canh, ngươi đưa Liễu cô nương đi."

Đổng Trọng Thành kích động mặt có chút hồng: "Sao có thể làm phiền thiếu gia tự tay làm như vây?"

"Không cần khách sao," Cố Đình vẫy vẫy tay, "Mạnh Trinh cũng muốn uống, đầu óc ta hiện tại suy nghĩ đến loạn, hiện tại nấu chút canh, để bình tĩnh lại cũng tốt."

Đổng Trọng Thành liền đứng dậy hai tay chắp lại: "Vậy ta chỉ có thể da mặt dày, cảm tạ thiếu gia."

Dược thiện nhìn có vẻ đơn gian, nhưng hoàn toàn không phải, nếu canh không đúng lửa, hương vẫn như vậy, nhưng vị cùng hiệu quả hoàn toàn không giống. Cố Đình lại nguyện ý tự nhân ra tay, hắn không khỏi cảm kích thật tâm.

......

Trấn Bắc vương phủ, Hoắc Diễm trở lại chính là tối hôm qua, trừ bỏ hộ vệ tâm phúc thì không một ai biết. Chủ nhân Vương phủ đã trở lại, cả gia đều hoan thiên hỉ địa, gương mặt ai cũng vui vẻ, bước chân nhẹ nhàng như trên mây.

Hoắc Diễm nhanh chóng đến chính phòng bái kiến tổ mẫu Lận thị.

"Tổ mẫu, tôn nhi đã trở lại."

Lận thị nhìn tôn tử quỳ trên mặt đất, chỉ lộ cái cái ót, muốn đứng lên đỡ, lại không thể không khắc chế, đầu ngón tay hơi hơi phát run, có thể thấy được có bao nhiêu kích động, kích động như vậy, nhưng lời nói ra lại rất bình tĩnh: "Đứng lên đi."

Hoắc Diễm đứng lên.

Lận thị từ trên xuống dưới nghiêm túc đánh giá tôn tử một lần, thấy không có vết thương nào, cơ thể vẫn khỏe khoắn chắc ních, tinh thần tươi tỉnh mười phần, lúc này mới chậm rãi thở phào: "Đại quân giao chiến gian nan, sao lại còn trở về nhà, vạn nhất tiền tuyến xảy ra biến cố, con có làm thế nào cũng không thể chuộc tội."

Tiên phong tiểu tướng Vi Liệt từ phía sau Hoắc Diễm nhảy ra, nhanh chóng đoan chính quỳ trước mặt Lận thị: "Lão tổ tông ngài cứ yên tâm, Vương gia chính là muốn gặp ngài! Còn nhớ món ăn trong nhà, đánh trận đã lâu, cái gì cũng thèm, tối ta còn thấy Vương gia gặm móng tay, nói mớ thèm ăn tương giò, hấp tam tiêu, bánh bao thịt dê hành tây, sủi cảo rau hẹ thịt heo... Hắn thèm sắp chết rồi a!"

Hoắc Diễm:......

Là ta thèm sao?

Lận thị không khỏi nở nụ cười vui vẻ, đưa tay kéo người đứng lên: "Con khỉ này, con đã bao lớn còn nghịch ngợm? Được được được, đều làm cho con ăn, không để con đói!"

Vi Liệt trong ngực Lận thị, khẽ hướng mắt nhìn Hoắc Diễm chớp chớp.

Hoắc Diễm sắc mặt bất biến: "Quy củ đâu?"

"A..."

Vi Liệt một lần nữa thành thật quỳ, hướng Lận thị dập đầu: "Tiên phong tiểu tướng Vi Liệt, cấp thái vương phi thỉnh an ——"

Lận thị nhìn Vi Liệt, nhìn nhìn lại tôn tử, đôi mắt ngăn không được ướt át: "Được được được, trở ;ại là tốt rồi......"

Chờ hạ nhân dâng trà, cảm xúc của bà cũng bình phục, Lận thị nhẹ nhàng lau khóe mắt , sau đó nhìn về phái tôn tử: "Liệt nhi tính tình nghịch ngợm, từ nhỏ đã ở trong phù, mỗi ngày đều chạy theo sau lưng con, con cũng không phải không biết tính nó, sao lại nghiêm khắc như vậy? Tổ phụ phụ thân thằng bé đều cùng cha ngươi kháng đíchk hi sinh, từ nhỏ không có người dựa dẫm làm nũng, ta hiện tại cưng chiều một chút thì có làm sao? Con là huynh trưởng nên bao dung một chút."

Vi Liệt hiện tại đã không khách khi mà ngồi một bên ăn trái cây hạ nhân bưng lên: "Đúng đúng vậy! Lão tổ tông nhanh chóng dạy dỗ hắn, nói cho hắn biết sau này con sẽ ở lại luôn trong vương phủ, không bao giờ đi! Phàn Đại Xuyên, Hạ Tam Mộc, Ông Mẫn bọn họ cũng vậy, lúc nào cũng nói con làm loạn, vậy mà lần nào trở về cũng dặn con đem đồ ngon trở lại cho họ, khi đánh xong trận nhất định sẽ trở lại bồi ngài ăn tết!"

Đôi mắt Lận thị ươn ướt, khẽ hừ một tiếng, nhưng giọng nói không giấu nói dịu dàng: "Đều là mấy đứa nhỏ không khiến người khác bớt lo, một đám ở Vương phủ đều không chịu trưởng thành, ra ngoài rồi không muốn trở về, ở một mình có tốt không? Có bị thương không? Mùa đông lạnh như vậy, Đại Xuyên còn cạo trọc? Tam Mộc có hay không vẫn gian tà mà khi dễ mấy con? Mẫn ca nhi lúc nào cũng đọc sách sao? Nói cho thằng bé, đi đường không được đọc sách, không cẩn thận sẽ ngã..."

Vi Liệt cọ lại hướng Lận thị gật gật đầu, ngoan ngoãn đáp: "Ngài yên tâm đi, đều hảo ,Bắc Địch thì thế nào, chúng sao có thể thương tổn tụi con, cả đám tụi con đều khỏe mạnh chắc nịch a!"

Lận thị ánh mắt nhu hòa: "Được được được... Vậy ta an tâm rồi... Mọi việc trong nhà đều bình thường, bộ xương già của ta còn ở, các con không cần lo lắng nhiều, bên ngoài hảo ahro làm việc, bảo vệ quốc gia, giữ vững biên cảnh,..."

Muội muội Hoắc Nguyệt mang theo đệ đệ Hoắc Giới chậm một bước, nhưng cũng đã đến sảnh.

Hoắc Nguyệt năm nay 11 tuổi, còn chưa nẩy nở, có chút gầy, hiện tay chân thon dài, đôi mắt đặc biệt lớn, ngập tràn linh khí, khi nhìn về phía Hoắc Diễm lại chứa đầy hâm mộ, hành lễ quy củ: "Thỉnh an huynh trưởng."

Giống như một cái chớp mắt, muội muội liền trưởng thành, giống như một viên ngọc xinh đẹp, Hoắc Diễm do dự không biết có nên đưa tay ra đỡ, cuối cùng chỉ đành nhàn nhạt "Ừm" một tiếng.

"Thỉnh, thỉnh an huynh trưởng."

Hoắc Giới năm nay 6 tuổi, vẫn là một đứa nhỏ béo tròn, thấy gương mặt không cười của Hoắc Diễm liền sợ hãi, lặng lẽ nấp sau lưng tỷ tỷ.

Hoắc Diễm nhìn có chút không hài lòng, là nam tử Hoắc gia, sao có thể nhát gan như vậy?

"Đệ lại đây."Hắn trầm khuôn mặt, hướng Hoắc Giới vẫy vẫy tay.

Hoắc Giới càng sợ hãi, mắt to bắt đầu ầng ậc nước mắt.

Hoắc Diễm:......

Thằng nhãi này còn dám khóc sao?

Vi Liệt nhanh chóng nhảy tới, ôm lấy Hoắc Giới hướng phía trên ném: "Tới nào Giới nhi, bay bay —— bay bay——"

Tiếp được đứa nhỏ, lại một lần nữa ném lên cao.

Hoắc Diễm cho rằng Vi Liệt làm thế này đệ đệ sẽ khóc, nhưng nào ngờ nhóc mập lại vô cùng vui vẻ, một chút cũng không sợ hãi, bộ dáng vô cùng cao hứng, cười đến vui vẻ.

Tay áo bị quơ quơ, Hoắc Diễm cúi đầu, muội muội Hoắc Nguyệt nhìn hắn: "Ca ca trở về, đệ đệ thực vui vẻ, đệ ấy hiện tại đã bắt đầu học 《 Luận Ngữ 》,binh pháp điển tịch trong nhà đơn giản một chút đều muốn xem thử, mỗi ngày đều kiên trì theo võ sư đứng tân, còn đang tập luyên kéo cung..."

Hoắc Diễm nghe liền vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu muội muội, ánh mắt đầy ấm áp: "Muội ngoan, ca không tức giịan, khi nãy chỉ muốn thân cận đệ ấy một chút."

Thân cận một chút để chỉ đạy cho Hoắc Giới biết, nam nhân Hoắc gia không thể nhát gan và kém cỏi!

"Ca ca thật tốt."

Muội muội ôm lấy cánh tay Hoắc Diễm, nở nụ cười tươi rói.

......

Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Diễm liền mang theo Vi Liệt ra cửa, trước kia ở chiến trường không tiện, hiện tại đã trở lại, hắn đương nhiên phải đến gặp Vưu Đại Xuân một cái.

Hắn đi không bao lâu, Từ Anh Lan liền mang theo biểu đệ Tiết Thanh nhanh chóng tới Vương phủ, được hạ nhân đưa đến chính sảnh.

Từ Anh Lan hôm nay mặc một bộ váy trắng, trên đầu cũng vấn tóc cài tố thoa, quanh thân gắn không ít đồ trang trí, nàng đương nhiên biết ưu điểm của chính mình, nên không trang điểm hoa lệ, chỉ thoa chút son đơn giản, nhưng chính là... Bận có chút đơn bạc, lại không có áo khoác, để khoe thân hình, nên hiện tại lạnh hay không chính nàng cũng cảm nhận rõ ràng.

"Thỉnh an Thái vương phi ——"

Nàng cùng biểu đệ quỳ xuống thỉnh an, thăm hỏi thân thể Thái vương phi. Tiết Thanh trầm tính nhưng không kiên nhẫn, ngồi nói chuyện một chút đã nói muốn tìm võ sư phó, sau đó thỉnh an Thái vương phi rồi chạy tới tiền viện.

Từ Anh Lan có chút xấu hổ: "Thanh ca nhi chỉ biết luyện võ, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Thái vương phi chê cười."

Lận thị phủng chung trà, khuôn mặt vững vàng, cười như không cười: "Gia tộc chúng ta như vậy, nam đinh không tập võ, không cưỡi ngựa thì học cái gì? Không lẽ học cách gian trá láu cá của lưu manh?"

Từ Anh Lan mặt ửng đỏ, chạy nhanh buông chung trà: "Thái vương phi nói rất đúng, là ta tầm mắt hạn hẹp...... Hai ngày nay tuyết lớn, ngài ngủ có ngon giấc hay không? Trời hôm nay lại lạnh hơn, cái gì cũng phải chú ý, hai ngày trước ta có thấy một tấm da, sợ ngài ljanh, nên làm một đôi bao đầu gối..."

Dựa vào biểu đệ nên nàng mới được thường xuyên đến Vương phủ, nhưng quả thật nàng ta cũng có ánh mắt, nguyện ý khom lưng hạ thấp nói chuyện, mặc kệ sự xấu hổ, nếu thật sự có chuyện gì cũng có thể tìm cách tự tìm bậc thang để bản thân bước xuống.

Nói chuyện nửa ngày, cuối cùng Từ Anh Lan mới khẽ vuốt tóc, rụt rè nói: "Nghe nói Vương gia đã trở lại, Thanh ca nhi luôn được Vương phủ chiếu cố, nên ta muốn hắn đến thỉnh an."

Lận thị: "Kia chính là không khéo, Vương gia vừa đi ra ngoài."

Từ Anh Lan dừng một chút mới phản ứng lại đây: "Đi ra ngoài? Không phải mới trở về sao?"

Lận thị bưng lên trà: "Bên ngoài công sự, chúng ta nữ tắc nhân gia, không thể hỏi rõ."

Chủ gia đã bưng trà, hôm nay có lì lợm cũng không thể ở lại thêm, Từ Anh Lan đành mỉm cười đứng dậy; "Vậy ta xin phép ngày khác lại đến cảm tạ..."

Hàn huyên thêm hai câu, nàng liền mang theo biểu đệ nhanh chóng ra khỏi Vương phủ.

Vừa ra khỏi cửa, liền gặp Cố Đình.

Nàng phút chốc quay đầu lại, nhìn bảng treo mạ vàng bốn chữ lớn ' Trấn Bắc vương phủ ', rồi lại xoau sang nhìn bộ dáng thanh nhã thoát tục, một thân lông chồn trắng, công tử thế vô song Cố Đình ——

Lập tức cảm thấy nguy cơ thật lớn.

Vương gia vừa trở về, y đến đây, là muốn làm gì?

Từ Anh Lan thấy cái tên này đúng là thứ không hiểu chuyện, chỉ biết làm ra vẻ. Nhưng nếu hiện tại gặp mặt mà nàng không dám nói một lời, chỉ biết bỉ chạy, người khác nhìn vào còn nghĩ nàng sợ y thì sao?

"Ngươi – chính là ngươi, là Cố Đình đúng không?"

Từ Anh Lan ngăn cản Cố Đình lộ, cười lạnh một tiếng: "Bảo bối đầu tim của Vương gia?"

-----Còn tiếp-----


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC