Chương 10: Hạ độc trong rượu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một giây sau, Trần Tiểu Thiên giống như bị sét đánh, cả người cứng đơ, biểu tình như bị doạ.

Thậm chí nàng còn loáng thoáng nghe được âm thanh trật khớp hàm của chính mình.

Hàn Thước...Hàn Thước thế nhưng cùng Hàn Ảnh đế bộ dạng giống nhau như đúc!

Ta lau!

Không khí đột nhiên biến đổi, Trần Tiểu Thiên sau khi phục hồi tinh thần cơ hồ nổi trận lôi đình, không hề nghĩ ngợi liền hướng Hàn Thước hung hăng nói: "Sao lại là anh? Chẳng phải anh nói anh không diễn sao? !"

"Hàn mỗ không hiểu tam công chúa có ý gì." Hàn Thước gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt Trần Tiểu Thiên, bộ dạng có chút ủy khuất thăm dò nói: "Chẳng lẽ tam công chúa nghi ngờ Hàn mỗ hạ độc trong rượu?"

Trần Tiểu Thiên bị lời nói vô liêm sỉ của hắn chọc cười: "Rượu có độc hay không, trong lòng ngươi không rõ hay sao?"

Tưởng ta là đồ ngốc sao?

Ở đây biên kịch chính là trời có hiểu không? !

Hàn Thước mặt lộ vẻ bi thống, ho khan vài tiếng.

"Còn giả bộ với ta!" Trần Tiểu Thiên trừng to mắt nhìn, biểu tình thản nhiên.

Vừa nói, Trần Tiểu Thiên vừa oán hận đem hai ly rượu trộn lẫn vào nhau, lại chia đều ra hai ly, đặc biệt muốn Hàn Thước nhìn.

"Không có độc đúng không?" Trần Tiểu Thiên hừ lạnh một tiếng, nói: "Ngươi chọn một ly đi, hai chúng ta cùng cạn."

"Công chúa..." Hàn Thước biểu tình cực kì uỷ khuất, liên tục ho khan, sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

Trần Tiểu Thiên tức giận bất bình nói: "Làm gì cũng vô ích thôi, ta đã quyết định rồi, ta nếu có chết, cũng phải lôi ngươi theo!"

Nghe vậy, Hàn Thước trong mắt loé lên sát khí, thuận tay lấy một chiếc đũa trên bàn, hướng sau gáy của Trần Tiểu Thiên đâm tới.

Trần Tiểu Thiên hồn nhiên chưa thấy, vẫn như trước nói: "Quên đi, ta không muốn cùng ngươi nói lời vô nghĩa."

Còn không đợi Hàn Thước suy nghĩ câu nói của nàng đến tột cùng là có ý gì, Trần Tiểu Thiên đã cao giọng kêu lên, "Người đâu!"

Hàn Thước kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ đến Trần Tiểu Thiên sẽ đột nhiên cao giọng gọi người, vì thế đành phải buông đũa xuống, nắm chặt trong tay áo.

Ngay sau đó, Tử Duệ, Bạch Cập cùng bọn thị vệ nhanh chóng tiến vào.

Tử Duệ nhìn thoáng qua tình huống trong hỉ phòng, nghi hoặc hỏi: "Công chúa có gì phân phó? "

Trần Tiểu Thiên cũng không muốn cùng hắn dong dài, trực tiếp chỉ vào Hàn Thước đang bất động như núi ngồi một bên, mở miệng nói: "Treo hắn lên, hắn thích ở trên đấy."

"Treo lên?" Tử Duệ bị Trần Tiểu Thiên doạ sợ, vội vàng mở miệng khuyên nhủ: "Công chúa, ngày đại hôn người lại làm lớn chuyện như vậy, thành chủ biết được sẽ lo lắng lắm, xin người cân nhắc!"

Trần Tiểu Thiên bị hắn chọc cười, "Ta không gây chuyện thì người sẽ không lo lắng sao? Hơn nữa lúc này cũng không phải ta gây chuyện, mà là hắn muốn hạ độc giết ta!"

Nghe được lời của Trần Tiểu Thiên, Bạch Cập cũng đồng dạng bị chấn kinh một chút, liền quay đầu khẩn trương nhìn về phía Hàn Thước.

Hàn Thước sắc mặt hơi trầm xuống, nháy mắt ra hiệu ý bảo hắn yên tâm.

Thấy Hàn Thước nháy mắt ra hiệu, Bạch Cập lúc này mới tạm thời yên tâm.

Tử Duệ kích động nhìn Trần Tiểu Thiên nói: "Công chúa, làm sao người biết?"

Trần Tiểu Thiên hừ nhẹ một tiếng, chỉ vào Hàn Thước nói: "Các ngươi không tin phải không? Được, ta chứng minh cho các ngươi xem! Hắn đích thực là muốn giết ta, hai ly rượu độc này chính là bằng chứng!"

Nói xong, Trần Tiểu Thiên nhanh chóng đem hai ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Tử Duệ kinh hô, "Công chúa đừng!"

Thế nhưng cũng ngăn không kịp, Trần Tiểu Thiên đã đem hai ly rượu uống cạn, thuận tay ném xuống đất.

Trần Tiểu Thiên căm giận nói với Hàn Thước: "Hôm nay ta có chết ở đây, ngươi cũng đừng hòng sống! "

Mà Hàn Thước lại bất động thanh sắc nhìn nàng, thần sắc trên mặt không có một tia biến hóa.

Trần Tiểu Thiên nhìn bộ dạng trấn định của Hàn Thước, có chút nghi hoặc.

Không đúng a, trong kịch bản nàng viết rõ ràng là Hàn Thước sẽ hạ độc giết nàng trong đêm tân hôn, Hàn Thước bộ dạng trấn định như vậy có chút không hợp lý a...

Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thiên trong nháy mắt linh quang chợt lóe.

Nàng nói: "Chẳng lẽ ngươi hạ độc vào thức ăn?"

Vừa nói, Trần Tiểu Thiên vừa ở trên bàn chộp lấy một chiếc đũa, thuận tay lấy luôn chiếc đũa trên tay Hàn Thước, trên bàn thức ăn mỗi món đều gắp một miếng, rất nhanh liền ăn đầy một miệng, vừa ăn vừa quan sát sắc mặt của Hàn Thước.

Hàn Thước vẫn bất động như núi.

Tử Duệ hoảng hốt, liền bước lên phía trước muốn giữ chặt Trần Tiểu Thiên, "Công chúa, ngài làm vậy là có ý gì?"

Trần Tiểu Thiên cũng không để ý tới hắn, một đôi nhãn tình thẳng tắp trừng trừng nhìn Hàn Thước: "Để ta xem ngươi còn bỏ độc vào đâu được nữa!"

Nghe vậy, Hàn Thước vẫn như trước trấn định nhìn Trần Tiểu Thiên.

Thấy Hàn Thước không nói lời nào, Trần Tiểu Thiên càng tức giận hơn, "Vẫn không phải ư?"

Ngay sau đó, Trần Tiểu Thiên lập tức xoay chuyển ánh mắt, đột nhiên nhìn thấy làn môi đỏ mọng của Hàn Thước, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ, biểu tình giống như tìm được trân bảo, hừ cười một tiếng nói: "Thoa độc lên môi ư? Ngươi cũng biết giành đất diễn quá đi."

Nói xong, còn không đợi Hàn Thước phản ứng, Trần Tiểu Thiên một phen đem Hàn Thước không hề phòng bị kéo lại, trực tiếp hôn lên môi của hắn.

Lần này Hàn Thước bị Trần Tiểu Thiên làm chấn động không nhẹ, con ngươi nháy mắt phóng đại, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có phản ứng gì.

Mọi người khiếp sợ, Bạch Cập ý đồ muốn ngăn cản cũng đã muộn.

Sau đó Hàn Thước liền phản ứng, mạnh mẽ đẩy Trần Tiểu Thiên ra, hung hăng lau miệng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cái gì, "Ngươi nữ nhân này ——! Khụ khụ... "

Còn không đợi nói hết lời, Hàn Thước một hơi thở không lên, níu ngực bắt đầu ho mãnh liệt.

Trần Tiểu Thiên liếm liếm môi, kiêu ngạo nói: "Ta hỏi ngươi, bây giờ ta chết chắc rồi phải không!"

Hàn Thước nghiến răng nghiến lợi nói: "Bây giờ ngươi quả thật chết chắc rồi!"

Bạch Cập ở bên cạnh oán hận gật đầu.

Hàn Thước âm ngoan thủ lạt nhìn chằm chằm Trần Tiểu Thiên, ánh mắt loáng thoáng mang theo một tia sát khí, nhưng lại ngại đây là lãnh địa thành Hoa Viên, cuối cùng hắn cái gì cũng không nói.

Trần Tiểu Thiên lúc này đã muốn xác định là mình sẽ chết, vì thế vội vàng căn dặn Tử Duệ, mang theo ác ý nói: "Lát nữa ta chết, ngươi phải mau mau đem hắn đi tru di cửu tộc! Ngũ mã phanh thây có hiểu không!"

Nghe vậy, Tử Duệ như muốn khóc, vội vàng nhìn về phía Hàn Thước nói: "Hàn thiếu quân, sao người không phản bác lại?"

Bởi vì quá hiểu tính khí của chủ tử nhà mình, vậy nên lúc này Tử Duệ vẫn tương đối tin tưởng Hàn Thước.

Trần Tiểu Thiên một phen kéo Tử Duệ, sau đó nhìn thoáng qua Hàn Thước, ngữ khí tràn đầy ác ý nói: "Ngươi đừng nghe hắn nói, Tử Duệ, ta, ta cảm thấy độc tính đã bắt đầu phát tác rồi, bây giờ ta thấy trước mặt nhiều người quá, độc đã muốn lên tới đầu ta rồi."

Vừa dứt lời, Trần Tiểu Thiên bắt đầu thấy trời đất quay cuồng.

"Lưỡi ta cũng cứng đơ rồi... không thẳng được nữa..." Trần Tiểu Thiên lảo đảo bước lên phía trước, quay đầu nhìn về phía Hàn Thước nói: "Độc của ngươi — — cũng lợi hại quá nhỉ..."

Đang nói giữa chừng, thân thể Trần Tiểu Thiên loạng choạng hướng về phía Hàn Thước ngã xuống.

Thấy thế, Hàn Thước ánh mắt chợt lóe, không những không đỡ Trần Tiểu Thiên, mà còn lùi về phía sau vài bước né tránh.

Cứ như vậy, Trần Tiểu Thiên "Ầm" một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất.

Tử Duệ hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng la lên: "Tam công chúa!"

Nhưng mặc kệ Tử Duệ có kêu thế nào, Trần Tiểu Thiên một chút phản ứng cũng không có.

Tử Duệ một bên xem xét mạch đập cùng hơi thở của Trần Tiểu Thiên, một bên ngẩng đầu nhìn thị vệ kinh hô: "Truyền đại phu! Mau truyền đại phu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net