Chương 11: Hàn Thước đi tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tên thị vệ lĩnh mệnh chạy đi, nhưng rất nhanh sau đó, một đám thị vệ dũng mãnh tuồn vào hỉ phòng, vây xung quanh Hàn Thước cùng Bạch Cập.

Nhìn thấy tình cảnh này, Bạch Cập lo lắng nhìn về phía Hàn Thước, "Thiếu quân!"

Hàn Thước lạnh lùng nhìn Trần Tiểu Thiên nằm dưới đất, cái gì cũng không nói, khẽ cho Bạch Cập một ánh mắt, sau đó hắn bị hộ vệ của phủ Nguyệt Ly đưa đi.

Sáng hôm sau, ánh nắng tươi mát, tiếng chim hót cùng mùi hoa thoang thoảng, trong lúc ngủ mơ Trần Tiểu Thiên ở trên giường xoay người, loáng thoáng trong đó nghe được tiếng nói chuyện khe khẽ.

Đại phu nói: "Không sao, say rượu thôi mà."

Tử Duệ không khỏi ngạc nhiên: "Say rượu? Tam công chúa bình thường là ngàn chén không say, hôm qua làm sao có thể một ly liền say... Tuyệt đối không thể nào..."

Trần Tiểu Thiên nghe thấy thế, bỗng nhiên bừng tỉnh ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, phát hiện chính mình thế nhưng vẫn đang ở thành Hoa Viên.

Thấy Trần Tiểu Thiên tỉnh, Tử Duệ cùng đại phu mừng rỡ, vội chạy nhanh đến.

Tử Duệ kinh hỉ nói: "Công chúa người tỉnh rồi!"

Trần Tiểu Thiên dùng sức nhéo mạnh lên mặt Tử Duệ, làm hắn trực tiếp hét to một tiếng.

"Công chúa..." Tử Duệ cả mặt ủy khuất nhìn Trần Tiểu Thiên.

"Tiêu rồi..."

Trần Tiểu Thiên một lần nữa lại ngã xuống, nội tâm gào thét đến tuyệt vọng.

Mình tại sao vẫn còn trong mơ thế này...

Mà ở bên trong đại lao.

Hàn Thước vẫn như trước một thân hỉ bào, hai hay chắp sau lưng, từ khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bạch Cập đứng một bên nhìn về phía cửa đại lao, ngục tốt ở bên ngoài hướng Bạch Cập gật gật đầu.

Bạch Cập vẻ mặt cẩn thận nhìn thoáng qua bên ngoài đại lao, sau đó đè thấp thanh âm nói với Hàn Thước: "Thiếu quân, người của chúng ta đã chờ sẵn ở bên ngoài, có thể tuỳ thời ứng cứu chúng ta bất cứ lúc nào. Chỉ là kế hoạch lấy Long Cốt..."

Hàn Thước một bộ dạng suy nghĩ sâu xa, sau một lát thản nhiên mở miệng nói: "Truyền lệnh xuống, đêm nay đốt khói báo động, ngày mai quân Huyền Hổ nam tiến, tấn công Hoa Viên."

Bạch Cập kinh ngạc nói: "Thiếu quân, thế còn Long Cốt... ?"

"Không cần Long Cốt nữa." Hàn Thước nhớ tới Trần Tiểu Thiên, liền nhịn không được ho khan một tiếng, giọng căm hận nói: "Ta còn chưa kịp lấy Long Cốt, đã bị Trần Thiên Thiên chọc cho tức chết rồi! Ta hận không thể lập tức bắt sống mẫu nữ Trần thị của Hoa Viên, đem Trần Thiên Thiên đi lăng trì xử tử, róc sống ba ngàn đao, thiếu một đao cũng không được! "

Tiện nhân chết tiệt kia...Quả thực đáng hận!

Hắn từ nhỏ đến lớn sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên chịu nhục nhã như thế này!

Bạch Cập nhìn vẻ mặt của Hàn Thước, kinh hoảng nói: "Thiếu quân, chuyện nhỏ không nhịn ắt sẽ làm hỏng đại sự, đừng nên vì một tam công chúa mà từ bỏ Long Cốt!

Nghe vậy, Hàn Thước cũng không nói gì, trên mặt ẩn chứa một tia thâm độc.

Mà lúc này Trần Tiểu Thiên ở trong phòng đang đi qua đi lại, tình huống bây giờ đã nằm ngoài dự kiến của nàng.

Trần Tiểu Thiên một bên vẫn đang âm thầm suy tư, một bên chỉ cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

"Chẳng lẽ Hàn Thước đã đổi rượu độc sao?" Nói xong, Trần Tiểu Thiên tức giận một cước đạp đổ cái ghế bên cạnh, căm giận nói: "Bây giờ diễn viên sửa kịch bản cũng không cần thương lượng trước với biên kịch sao? Hắn cứ như vậy thì chừng nào mình mới có thể trở về a...

Đúng lúc này, Trần Tiểu Thiên bỗng nhìn thấy một thanh dao găm của Trần Thiên Thiên ở trên bàn, vội chộp lấy, rút dao ra.
...

Ba giây sau, Trần Tiểu Thiên lại buông dao găm xuống, cả mặt đau khổ kêu rên: "Không được, sẽ đau lắm."

Một lát sau, Trần Tiểu Thiên lại cầm lấy một dây đai lưng, hướng chỗ cổ ước lượng một chút.

Trần Tiểu Thiên: "Không được không được, xấu lắm, xấu lắm ..."

Vừa nói, Trần Tiểu Thiên vừa khẽ đập đầu vô tường.

Lại sau một lúc lâu, Trần Tiểu Thiên đứng thẳng dậy, thở hổn hển: "Trần Tiểu Thiên, sống chết có số, chết không đáng sợ, điều đáng sợ là khai máy rồi mà vẫn chưa giao kịch bản..."

Trần Tiểu Thiên bỗng vực dậy tinh thần, hăng hái tự sát thêm lần nữa, cuối cùng tới thời điểm nguy cấp vẫn là dừng lại.

"Chết vẫn rất là đáng sợ a... Lỡ như chết trong mơ, thì chính là làm việc kiệt sức mà chết, chẳng phải mất nhiều hơn được sao?"

Trần Tiểu Thiên sống sót sau một loạt tai nạn lại tiếp tục lầm bầm lầu bầu, "Cảm ơn Hàn Thước... Cảm ơn các diễn viên tại trường quay đã cho biên kịch trẻ như ta có cơ hội nhận thức lại bản thân."

Nói xong, Trần Tiểu Thiên lại đau khổ than, "Mình rốt cuộc chừng nào mới có thể trở về đây?"

Trần Tiểu Thiên cô đơn ghé vào phía trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Trong viện, người hầu đang đứng ở trên cao tưới hoa, ánh nắng chiếu xuống, xuyên qua làn nước, thấp thoáng ẩn hiện ánh cầu vồng.

Trần Tiểu Thiên nhìn cầu vồng, bỗng dưng nhớ tới hình ảnh cuối cùng trong kịch bản...

Nhị quận chúa thành Hoa Viên Trần Sở Sở, trải qua bao gian khổ, cuối cùng lên ngôi thành chủ.

Trong đại lễ kế nhiệm của Trần Sở Sở, trời giáng điềm lành, nhật nguyệt cùng xuất hiện, cổng trời mở rộng, ánh sáng chói lọi khắp trời.

Nghĩ đến đây, Trần Tiểu Thiên thật sự mệt mỏi, tựa lên ghế nhắm mắt thiếp đi, trước mặt hiện ra cảnh tượng nhật nguyệt cùng chiếu sáng.

"Trời ạ... Nếu mình phải mơ xong giấc mơ này mới có thể tỉnh lại, trên trời giáng dị tượng, cổng trời mở rộng, chẳng phải là ở đây tới hết phim sao?" Ngay khoảnh khắc này, Trần Tiểu Thiên đột nhiên thanh tỉnh, tự giựt tóc mình thất thanh kêu lên: "Khoan đã! Không có Hàn Thước giúp Sở Sở, nàng làm sao lên làm thiếu thành chủ được! Hàn Thước... Tử Duệ! Hàn Thước đâu!"

Tử Duệ nghe được thanh âm triệu hồi, từ bên ngoài chạy vào.

Trần Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn, vội vàng mở miệng hỏi: "Hàn Thước đâu? Hàn Thước đang ở đâu?

Tử Duệ bẻ ngón tay, từng chữ từng chữ nói: "Đang ở đại lao, hôm nay xử trảm."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên đứng bật dậy, khiếp sợ hỏi: "Cái gì? Tại sao?"

Tử Duệ vẫn đang rối rắm bẻ ngón tay.

Trần Tiểu Thiên lo lắng nói: "Đừng đếm nữa, mau nói nhanh! "

Tử Duệ lúc này mới nhỏ giọng nói: "Thành chủ nghi ngờ thành Huyền Hổ đưa Hàn thiếu quân qua đây ở rể là có mưu đồ khác, nên muốn nhân chuyện tối qua, diệt cỏ tận gốc..."

Nói xong, Tử Duệ làm một động tác cắt cổ.

"Cái gì? !" Trần Tiểu Thiên chỉ cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình không thể chịu được nữa, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi lao thẳng ra ngoài: " Mẫu thân, đao hạ lưu nhân — —"

Trong phủ thành chủ một mảnh yên bình, nhóm người hầu đang đứng nhẹ nhàng hầu hạ thành chủ.

Người dâng bồn đồng cùng khăn tay, người dâng thêu phục quý giá, người lại dâng trâm cài trang sức.

Thành chủ Hoa Viên ngồi ở trước gương đồng, Tang Kỳ vẫn đang hầu hạ người sửa sang lại búi tóc.

Ở một bên trên bàn, bày một pho tượng trang trí chứa đầy nước, khi giọt nước đủ nặng, sẽ từng giọt từng giọt rơi xuống, vang lên âm thanh tí tách, tượng trưng cho thời gian đang trôi qua.

Lúc này ở phía sau, một tên người hầu bước chân kích động đi tới cửa.

Tang Kỳ thấy thế, vội chạy tới cửa, tên người hầu chạy nhanh đến thì thầm với Tang Kỳ.

Nghe vậy, Tang Kỳ nhíu mày, lập tức trở lại bên người thành chủ.

"Sao thế?" Thành chủ thản nhiên hỏi.

Tang Kỳ thanh âm mềm dịu nói: "Hồi bẩm thành chủ, tam công chúa đến thỉnh an ..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net