Chương 89: Phê duyệt công văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sơn tặc núi Uy Mãnh quấy nhiễu thương đội, cầu thiếu thành chủ chỉ huy quân hộ thành đến tiêu diệt..." Trần Tiểu Thiên trực tiếp đem công văn ném đến trước mặt Hàn Thước: "Thế này là thế nào, muốn đi huynh đi đi, ta không biết gì hết!"

Trần Tiểu Thiên thở phì phì đi ra ngoài, lại thở phì phì đi trở về, giận dữ chống nạnh trừng trừng nhìn Hàn Thước: "Đây là phòng của ta, người phải đi là huynh mới đúng!"

Nói xong, ánh mắt Trần Tiểu Thiên gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thước, Hàn Thước ngoan ngoãn nhẹ nhàng men theo vách tường đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng ngủ của Trần Tiểu Thiên, Hàn Thước lập tức thở phào nhẹ nhõm, dẫn theo Bạch Cập bước vội hai bước, nấp qua một bên.

"Bạch Cập, ngươi mau đi..." Hàn Thước ghé vào tai Bạch Cập thì thầm hai câu.

Bạch Cập vẻ mặt phức tạp, hiển nhiên có chút do dự: "Thiếu quân, như vậy có được không?"

Hàn Thước nói: "Chỉ đành thử một lần thôi, nhanh lên, đừng để Bùi Hằng thừa cơ phá đám."

"Dạ!" Sau khi hồi đáp, Bạch Cập vội vàng chạy đi.

Nửa canh giờ sau, Hàn Thước mặc hoa phục thiếu thành chủ của Trần Tiểu Thiên cùng váy, đem đầu dây vải nhét vào tay Trần Tiểu Thiên.

Hàn Thước nhìn Trần Tiểu Thiên, nghiêm mặt nói: "Chuyện kéo váy muội trong lúc diễu phố là ta không đúng, lần này tới muội kéo, muội kéo tới đâu ta cởi tới đó!"

Trần Tiểu Thiên sợ ngây người, nhưng rất nhanh một đôi nhãn tình liền trực tiếp sáng lên: "Đây là do huynh nói đó."

Nói xong câu đó, Trần Tiểu Thiên hưng phấn cầm lấy đầu vải hướng trong viện chạy như điên.

Đúng lúc này, Tử Duệ đi tới, thấy một màn này vội vàng nói với Trần Tiểu Thiên: "Công chúa, Bùi ti học đến!"

Lời vừa nói ra, sắc mặt Hàn Thước nháy mắt trở nên trắng bệch, mắt thấy vải trên người bị kéo càng lúc càng nhanh, váy cũng càng lúc càng ngắn, Hàn Thước hô to: "Trần Thiên Thiên, muội đứng lại cho ta!"

Cũng vào ngay lúc này, trong đình viện, Bùi Hằng dẫn theo gã sai vặt tiến lại đây, vừa đi vào sân vườn, liền bắt gặp cảnh Trần Tiểu Thiên nắm một dây vải hớn ha hớn hở chạy, phía sau là Hàn Thước đang thất kinh hấp tấp đuổi theo.

Nhìn thấy Bùi Hằng trước mắt, Trần Tiểu Thiên sững người, thoáng ngơ ra một chút: "Bùi Hằng huynh đến đấy à!"

Bùi Hằng nhìn một màn phía trước này, cau mày khó hiểu hỏi: "Thiên Thiên muội đây là? ! Thiếu quân..."

Nói xong, Bùi Hằng nhìn về phía Hàn Thước mặc váy ngắn đằng sau Trần Tiểu Thiên, muốn nói lại thôi.

Hàn Thước lúc này đối mặt với Bùi Hằng, cố bình tĩnh lại tìm cách trả thù, bất đắc dĩ nói: "Ta đang cùng phu nhân của mình vui vẻ với nhau, để Bùi ti học chê cười rồi."

Nghe vậy, Bùi Hằng quả thực liền lộ ra biểu tình mất mát.

Mà Hàn Thước vừa nói xong câu này, liền trở về phòng thay quần áo.

Lúc này trong đình viện chỉ còn lại hai người Bùi Hằng cùng Trần Tiểu Thiên, Trần Tiểu Thiên thập phần cao hứng nói với Bùi Hằng: "Bùi Hằng huynh tới rất đúng lúc, nhiều công văn như vậy ta cũng không biết phải làm sao, nếu huynh không có việc gì có thể mỗi ngày đến đây giúp ta xử lý chính vụ hay không?"

"À, được." Bùi Hằng khe khẽ nở nụ cười, sau đó liền theo nàng vào thư phòng.

Hàn Thước thay y phục xong tiến vào, vờ như không có chuyện gì xảy ra, lại bị gã sai vặt của Bùi Hằng chặn ở trước cửa thư phòng.

Bùi Hằng nhìn thoáng qua Hàn Thước bị chặn lại trước cửa, ánh mắt mờ mịt có hơi giật mình, rồi sau đó mới chậm rãi cười nói: "Thành Hoa Viên là do nữ tử nắm quyền, nam tử nhúng tay vào có phần không tiện."

Trần Tiểu Thiên lại không thèm để ý, trực tiếp tùy tiện nói: "Không sao cả, huynh cũng đâu phải người ngoài!"

Nghe được đoạn đối thoại của hai người, Bạch Cập có chút bực mình nói: "Phê duyệt công văn thì có gì ghê gớm, thiếu quân của chúng ta làm từ nhỏ đến lớn, cũng có thể hỗ trợ!"

Bạch Cập đang muốn đẩy gã sai vặt của Bùi Hằng ra, nhưng hắn vẫn gắt gao bảo vệ cửa, đắc ý nói: "Thiếu thành chủ nói, đây là chuyện nội bộ của thành Hoa Viên, người ngoài không tiện nhúng tay!"

Nói xong, gã sai vặt còn ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Hàn Thước một cái.

Sắc mặt Hàn Thước xanh mét, phất tay áo bỏ đi.

Ánh chiều tà dần khuất dạng, bóng đêm dần xuất hiện, nhóm người hầu bắt đầu đốt đèn lên.

Bùi Hằng cầm một ngọn nến đặt lên bàn học, ngồi xuống cạnh Trần Tiểu Thiên, hai người cùng nhau phê duyệt công văn.

Trần Tiểu Thiên vò đầu bứt tóc xem công văn, nhân tiện tụng cho Bùi Hằng nghe: "Tư hình đại nhân gần đây đang xử vụ án thợ rèn bạo hành gia đình. Vụ án nói rõ thợ rèn bị thê tử bạo hành trong thời gian dài, nhiều lần đâm đơn ly hôn nhưng không thành, cuối cùng không nhịn được nữa, có đánh trả lại thê tử một chút, khiến thê tử tâm thần bất định, không chấp nhận được sự thật là mình bị đánh. Hiện tại xử phạt như sau, phán trượng phu ngũ mã phanh thây."

Trần Tiểu Thiên: what? !

Sao nam nữ lại bất bình đẳng như thế này! Nam tử trong hôn nhân không được bảo vệ một tí nào sao!

Trần Tiểu Thiên khiếp sợ nhìn về phía Bùi Hằng, trên mặt tràn đầy thần sắc không thể tin được.

Bùi Hằng bất đắc dĩ giải thích nói: "Ở Hoa Viên, nam tử 'Tam tòng tứ đức' được viết rõ trong giáo huấn tổ tiên mà, trượng phu đánh thê tử tội rất nặng."

Trần Tiểu Thiên có chút khó hiểu lý giải nói: "Vậy cũng thật quá đáng, không nói đến việc trong hôn nhân phu thê hẳn là nên tôn trọng lẫn nhau, chỉ nói riêng đến địa vị của nam tử trong xã hội, hẳn là nên giống như huynh, không bị phân biệt đối xử giới tính."

Nghe vậy, Bùi Hằng không khỏi cười khổ một tiếng, nói: "Ta, chẳng qua là trường hợp đặc biệt, dựa vào uy danh của mẫu thân ta, Bùi ti quân quá cố, cộng với sự yêu thương của thành chủ cùng hôn ước với muội thôi."

Trần Tiểu Thiên vội lắc đầu: "Không không không, huynh đừng nghĩ như vậy, huynh có thể trở thành nam ti học đầu tiên của thành Hoa Viên, tất cả đều dựa vào thực lực của mình. Nam tử trong suy nghĩ của ta chính là giống như huynh vậy, có học thức nhưng không khoe mẽ, tính tình ôn hoà, xử lý mọi chuyện minh bạch rõ ràng, bộ dáng lại khôi ngô tuấn tú rất có khí chất, quả thực chính là nam thần trong tưởng tượng của ta."

"Nam thần?" Bùi Hằng có hơi kinh ngạc.

Trần Tiểu Thiên vân vê tóc suy tư một lát, nói: "Chính là... cái này làm sao để giải thích đây, nam thần chính là, người khác sau khi nhìn thấy huynh, sau khi tiếp xúc với huynh, sẽ nhịn không được cảm thấy thích huynh."

Thời điểm nói ra những lời này, Trần Tiểu Thiên rất nghiêm túc nhìn Bùi Hằng, Bùi Hằng bị nàng nhìn đến đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.

Trần Tiểu Thiên không rõ hỏi: "Huynh đỏ mặt cái gì? !"

"Tạ ơn thiếu thành chủ đã quá khen." Bùi Hằng thấp giọng nói.

Trần Tiểu Thiên: "... ?"

Trần Tiểu Thiên thấy có hiểu lầm lớn, nhất thời hoảng loạn, kích động vung tay giải thích: "Không phải không phải, Bùi Hằng không phải như huynh nghĩ đâu, cái thích mà ta nói với cái thích mà huynh nghĩ không giống nhau đâu, cái thích mà huynh nghĩ không phải cái thích mà ta nói, cái thích của hai chúng ta..."

Còn không đợi Trần Tiểu Thiên nói cho hết lời, Bùi Hằng liền một phen cầm lấy tay Trần Tiểu Thiên, Trần Tiểu Thiên nháy mắt sửng sốt, lời đã đến miệng đột nhiên lại không biết nên nói gì.

Mắt Bùi Hằng tràn đầy nhu tình nhìn Trần Tiểu Thiên, nói: "Thiên Thiên muội không cần phải giải thích nữa, ta hiểu mà."

Trần Tiểu Thiên xấu hổ vội vàng rút tay về, bất an nhìn ánh mắt thâm tình của Bùi Hằng, khóc không ra nước mắt nói: "Sao ta có cảm giác huynh vẫn chưa hiểu..."

Trước cửa thư phòng, Hàn Thước tâm thần bất định ôm ngực.

Bạch Cập lo lắng nhìn Hàn Thước, mở miệng hỏi: "Thiếu quân, ngài sao rồi, chẳng lẽ bệnh tim lại tái phát?"

Hàn Thước lắc lắc đầu: "Hơi nhói, không sao."

Nói xong, Hàn Thước ngẩng đầu vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía thư phòng đèn đuốc sáng trưng cách đó không xa, gã sai vặt của Bùi Hằng bên ngoài thư phòng lại tựa vào cửa mà ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net