Chương 90: Dẫn sói vào nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Thước cau mày hỏi: "Bùi Hằng sao còn chưa đi?"

Bạch Cập nhìn thoáng qua sắc trời, bất đắc dĩ thở dài nói: "Thuộc hạ vừa hỏi thăm, chính vụ của thành Hoa Viên rất nhiều, thư phòng bên kia vẫn luôn bận đến tận bây giờ. Thiếu thành chủ lo lắng Bùi ti học buổi tối về nhà quá muộn sẽ không an toàn, liền phân phó hạ nhân an bài cho Bùi ti học ở lại đêm nay."

Nghe như thế, Hàn Thước nhất thời cười lạnh: "Thì ra, ta chạy ngược chạy xuôi một hồi, đưa nàng lên ngôi thiếu thành chủ, chẳng những không nhận được một lời cảm tạ nào từ nàng, ngược lại còn để Bùi Hằng thừa nước đục thả câu."

Bạch Cập lúc này lo lắng nói: "Thiếu quân, đây chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao!"

Mà lúc này, vẻ mặt Hàn Thước sớm đã âm trầm, thanh âm nghe như thong thả nhưng lại vô cùng nguy hiểm: "Vậy thì đừng trách ta rút củi đáy nồi ..."

Hôm sau, phòng nghị sự phủ thành chủ.

Dương ti hộ đứng đối diện thành chủ ngồi ở thượng vị cung kính nói: "Việc đi tiêu diệt sơn tặc ở núi Uy Mãnh lần, không ai khác ngoài thiếu thành chủ! Thiếu thành chủ vừa nhậm chức, đây đúng là thời điểm thích hợp để kiến công lập nghiệp."

Lưu tư ngân cười lạnh một tiếng, nói: "Nhưng thiếu thành chủ đã mất hết võ công, một mình dẫn quân đi e rằng rất nguy hiểm, theo thuộc hạ thấy vẫn nên phái nhị quận chúa đi..."

Còn không đợi Lưu tư ngân nói hết lời, Dương ti hộ liền trực tiếp ngắt lời nàng, nói: "Vậy để thiếu thành chủ dẫn theo Hàn thiếu quân, thiếu quân võ nghệ cao cường, đủ sức bảo vệ thiếu thành chủ... "

Lưu tư ngân nói: "Sau đó hai người một đường nội chiến, ầm ỹ đến núi Uy Mãnh! Chuyện diễu phố mới đây, còn chưa đủ dọa người sao?"

Dương ti hộ nói: "Phu thê cãi nhau là chuyện bình thường, có khi nhân cơ hội này, hai người sau khi trải qua một số chuyện, tình cảm càng trở nên khăng khít, ngọt ngào hơn thì sao? Thành chủ, ngài thấy thế nào?"

Thành chủ suy nghĩ do dự một hồi, sau đó mới nói: "Thiên Thiên quả thật cũng nên đi học hỏi thêm kinh nghiệm, Tang Kỳ, trước mắt hạ lệnh phái thiếu thành chủ đến núi Uy Mãnh tiêu diệt sơn tặc, Hàn thiếu quân cũng sẽ cùng đi."

Tang Kỳ vội vàng đáp: "Dạ."

Chúng quan viên cũng phụ hoạ theo: "Thành chủ anh minh."

Thấy chuyện đã được định đoạt xong, không còn đường lui, Dương ti hộ mừng thầm, còn Lưu tư ngân lại lộ vẻ mặt không phục.

Tin tức từ phủ thành chủ rất nhanh được truyền đến phủ Nguyệt Ly, nghe tin mình được phái đi tiêu diệt sơn tặc núi Uy Mãnh, Trần Tiểu Thiên có hơi kinh ngạc.

Trần Tiểu Thiên mở to hai mắt nhìn, không dám tin nhìn Tang Kỳ: "Hả? Phái ta đi thật sao?"

Nàng cũng không phải Trần Thiên Thiên thật, không có một tí võ công nào.

Nàng bây giờ chân yếu tay mềm đi lên núi, là đợi sơn tặc đến tiêu diệt nàng mới đúng!

Tang Kỳ đem chiếu chỉ của thành chủ nhét vào tay Trần Tiểu Thiên, cười nói: "Đành phiền thiếu thành chủ cùng thiếu quân đi lên núi Uy Mãnh một chuyến."

Nghe vậy, Trần Tiểu Thiên cơ hồ là không chút do dự, cảm giác như đang cầm phải một củ khoai lang nóng bỏng tay lập tức đem chiếu chỉ nhét lại vào tay Tang Kỳ.

Tang Kỳ ngơ ngác, không khỏi hỏi: "Tam công chúa có ý gì? !"

"Ta không đi đâu!" Trần Tiểu Thiên không chút nghĩ ngợi nói.

Hàn Thước có chút ngoài ý muốn, nhịn không được nói: "Sao thế? Có ta ở đây, muội không cần phải lo gì hết, cứ coi như đi du sơn ngoạn thủy thôi."

Trần Tiểu Thiên vẻ mặt khó xử nói: "Ta không có kinh nghiệm đánh trận, nếu lỡ làm bậy, xử lý chuyện ở núi Uy Mãnh không xong sẽ làm liên luỵ đến lê dân bá tánh. Loại chuyện như thế này hẳn là nên tìm Sở Sở, để tỷ ấy dẫn quân đi tiêu diệt, đánh một trận oanh liệt!"

Nghe được lời Trần Tiểu Thiên nói, Bạch Cập nhìn Tử Duệ phỉ nhổ nói: "Theo ta thấy, phải chăng thiếu thành chủ của các ngươi chỉ là muốn ở lại cùng Bùi ti học phê duyệt tấu chương thôi?"

Tử Duệ nhỏ giọng trách cứ Bạch Cập: "Ngươi đã nói đúng lại còn nói to."

Trần Tiểu Thiên trừng mắt liếc nhìn Tử Duệ, Tử Duệ vội vàng ngậm miệng lại.

Sắc mặt Hàn Thước thay đổi, ngữ khí có chút âm trầm: "Xem ra trong lòng công chúa hiện tại chỉ có mỗi Bùi ti học. Núi Uy Mãnh núi cao đường xa, không sợ Hàn mỗ giữa đường gặp được tiểu thư nhà nào, một đi không trở lại sao? !"

"Huynh sao có thể..." Trần Tiểu Thiên như đang nghe phải chuyện gì đó nực cười lắm, nhịn không được bật cười, nhưng rất nhanh lại đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng nói: "Đợi chút!"

Trần Tiểu Thiên cúi đầu, bắt đầu tính toán.

Nàng hiện tại mắc kẹt trong kịch bản của chính mình, chỉ có hai nhiệm vụ —— thứ nhất: sống sót, thứ hai: tác hợp cho Hàn Thước cùng Trần Sở Sở, đưa câu chuyện đến đại kết cục. Hiện tại chết thì không cần lo nữa, vậy chỉ còn có...

Trần Tiểu Thiên tính tới tính lui, vẻ mặt bất hảo nhìn Hàn Thước: "Muốn ta đi tiêu diệt cũng được, nhưng ta phải dẫn theo một người nữa."

Hàn Thước trong nháy mắt lập tức nghĩ tới Bùi Hằng, vì thế rất nhanh chặn lại, cảnh giác nói: "Không được!"

Trần Tiểu Thiên không thèm để ý đến sự phản đối của Hàn Thước, tiếp tục nói: "Ta muốn dẫn theo Trần Sở Sở!"

Nghe được ba chữ "Trần Sở Sở", Hàn Thước ngược lại hơi sững sờ một chút, theo bản năng nhìn về phía Tang Kỳ, Tang Kỳ buông tay tỏ vẻ bản thân không có ý kiến.

Tang Kỳ nói: "Thành chủ có lệnh, toàn bộ đều nghe theo ý của thiếu thành chủ. "

Trần Tiểu Thiên quay đầu nhìn về phía Tử Duệ, phân phó nói: "Tử Duệ, đi mời nhị quận chúa cùng ta lên núi tiêu diệt sơn tặc!"

"Dạ!" Tử Duệ bước nhanh rời khỏi.

Trong thư phòng Bùi phủ, quản gia Tô Tử Anh diện kiến.

Tô Tử Anh nói với Bùi Hằng: "Tham kiến công tử, không biết công tử đêm khuya gọi thuộc hạ đến đây là có chuyện gì?"

Bùi Hằng nói: "Thiếu thành chủ chuẩn bị lên núi Uy Mãnh tiêu diệt sơn tặc, Hàn Thước luôn kề cận bên cạnh, ngươi cảm thấy, hắn có thể bảo vệ tốt cho Thiên Thiên không?"

Nghe vậy, Tô Tử Anh ngạc nhiên, ánh mắt hạ xuống nói: "Ý công tử là, muốn tiểu nhân đi theo sao?"

Bùi Hằng nói: "Ngươi ở Bùi phủ từ nhỏ đến lớn, đã theo ta nhiều năm, thay ta sắp xếp mọi việc lớn nhỏ trong phủ, cực kì gọn gàng lại chu đáo, ta chỉ tin mỗi ngươi thôi."

Vừa dứt lời, Tô Tử Anh lập tức quỳ xuống, vẻ mặt thành khẩn nói: "Công tử yên tâm, tiểu nhân sẽ luôn kề cận bên cạnh thiếu thành chủ, chăm sóc cho ngài ấy chu toàn!"

Bùi Hằng chậm rãi gật gật đầu, nhưng chung quy cũng có chút lo lắng.

Ngày hôm sau, Nguyệt Ly phủ.

Nhóm người hầu bận rộn chạy ngược chạy xuôi thu thập hành lý, từng hòm từng hòm hành lý được chất đầy trong đình viện.

Mà trong đại điện phủ Nguyệt Ly cũng chất đầy hết hòm này tới hòm kia, Trần Tiểu Thiên đang từng chút một kiểm kê lại hành lý đem theo.

Trần Tiểu Thiên: "Cốc trà uống rượu, nồi lẩu uyên ương, phụ liệu ăn lẩu đầy đủ cả chưa?"

Tử Duệ kiểm tra một phen, sau đó nói: "Đầy đủ cả rồi."

"Áo khoác hai mươi bộ, nội y hai mươi bộ, áo choàng ba kiện, còn có các loại trang sức ngày thường ta thích dùng nữa, đã đầy đủ cả chưa?" Trần Tiểu Thiên tiếp tục hỏi.

Tử Duệ vỗ bộ ngực nói: "Yên tâm đi công chúa, đầy đủ, đầy đủ hết cả rồi. Chúng ta là đi tiêu diệt sơn tặc, chứ đâu phải chuyển nhà, mà ngài lại muốn vét sạch cả phủ Nguyệt Ly mang theo thế này."

"Cái này gọi là lo trước khỏi hoạ!" Trần Tiểu Thiên trừng mắt liếc nhìn Tử Duệ một cái.

Hàn Thước cười tủm tỉm dẫn theo Bạch Cập tiến vào, nói với Trần Tiểu Thiên: "Có ta ở đây, Thiên Thiên muội không cần lo lắng."

Trên mặt Trần Tiểu Thiên lúc này quả thực là so với Hàn Thước còn phấn khích hơn.

Ngươi mới không cần lo lắng ấy, lần này đi tiêu diệt sơn tặc ta nhất định sẽ tác hợp ngươi với Trần Sở Sở một cách dứt khoát gọn gàng nhất...

Trần Tiểu Thiên vui vẻ nghĩ nghĩ, thừa lúc Hàn Thước không để ý "Hắc hắc" bật cười một tiếng.

Hàn Thước nhìn Trần Tiểu Thiên cười đến run run bả vai, khó hiểu hỏi: "Đi diệt sơn tặc cùng ta vui đến vậy sao?"

Trần Tiểu Thiên vội vàng thu hồi nụ cười xấu xa, xoay người liền mở miệng lừa Hàn Thước: "Đúng vậy, đi diệt sơn tặc cùng thiếu quân, nhị tỷ, khẳng định sẽ đắc thắng trở về! Yên tâm đi, ta nhất định sẽ không để huynh phải uổng phí chuyến đi này đâu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net