Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn họ chơi Stoker (1 kiểu chơi bi-a, thỉnh tìm gu gồ bá bá để biết thêm chi tiết) . Kỹ thuật chơi bóng của Vân Ngạo Thiên quả là rất cao. Hắn có thể tính toán ra độ mạnh yếu để đưa bóng trắng quay lại, sau khi khai cầu cũng có vài lần đánh trúng bóng màu đen, có thể thấy được hắn là người chuyên nghiệp.Thương Qúy Nho ngồi trên ghế so-fa, nhẹ nhàng rót rượu vang._ Không bằng chúng ta đặt cược đi, như vậy sẽ càng thú vị. – Vân Ngạo Thiên đột nhiên đề nghị._ Tùy ý anh được rồi. – Thương Qúy Nho vẫn bất động như núi, không nhúc nhích quá một lần, cũng chưa bao giờ thấy cậu nóng nảy._ Đặt là phạt rượu được chứ, dù sao bộ dạng cậu cũng rất giống rượu quỷ. – Vân Ngạo Thiên thấy Thương Qúy Nho thản nhiên như vậy, cảm thấy không thể để cậu thoải mái như thế, muốn tìm chuyện làm khó cậu._ Ân, cái này tốt, tôi có thể. – Thương Qúy Nho cười tiếp nhận khiêu khích.Thật vất vả đợi cho đến lúc Vân Ngạo Thiên không đánh tiếp được nữa, Thương Qúy Nho, mới đi đến bàn, cầm lên một cây gậy khác chuẩn bị chơi bóng.Không có bất kì phòng bị, cánh cửa bị phá tan, hai người trong phòng nhanh chóng quay đầu lại nhìn về phía đó, thấy một gã nam tử đi vào. Hắn mặc một bộ phục sức quá mức tưởng tượng (nói thẳng ra là lòe loẹt) , trên cổ là vật trang sức vô cùng khoa trương, một tay cầm nửa điếu thuốc lá, vừa nhìn chính là một tên côn đồ, phía sau hắn còn đi theo một đám người, có vẻ như là đám tiểu đệ linh tinh._ TMD(con mẹ nó) , lão tử mấy ngày hôm trước đã chấm phòng này, chuẩn bị làm lễ đại thọ ở đây. Các ngươi là người nào mà dám cùng lão tử tranh! – Vừa vào cửa, nam tử cầm đầu liền bắt đầu mắng.Thương Qúy Nho không nói, chỉ cầm lấy gậy đánh bóng để trước ngực, nửa người dựa vào bàn, quay đầu nhìn về phía Vân Ngạo Thiên. (liếc mắt đưa tềnh=)))_Cút! – Vân Ngạo Thiên đứng cũng không đứng, vẫn ngồi trên ghế so-fa uống rượu chí lạnh lùng nói một chữ._ Người... TMD, ngươi muốn chết sao? Dám kêu lão tử cút, cũng không hỏi xem ta là người tế nào, tại con đường này không ai không biết Thành ca ta! – Cái tên tự xưng Thành ca kêu gào nói._ Các ngươi còn chưa tránh ra sao, đi tìm phòng khác mà chơi đi! – Một gã tiểu đệ phía sau Thành ca thấy hai người không có ý định động liền mở miệng đuổi người._ Đúng vậy, hôm nay Thành ca mừng thọ, chúng ta liền nhìn trúng phòng đánh bi-a này tổ chức cho anh ấy, các ngươi thức thời một chút, mau rời đi, nếu không các ngươi sẽ bị xử đẹp đó! Đi mau, đi mau... – Một đám tiểu đệ phía sau Thành ca bắt đầu ồn ào.Thương Qúy Nho hơn cúi đầu, bất đắc dĩ lắc lắc, cười nhẹ nói – Cứ đi với anh là đều có chuyện phiền toái a, anh nói đúng không? – Hiển nhiên lời này là nói cho Vân Ngạo Thiên phía sau nghe._ Thế nào? Cậu sợ sao? – Vân Ngạo Thiên đối với tình huống này chỉ cười nhạt, ngữ khí thoải mái nó chuyện phiếm cùng Thương Qúy Nho._ Sợ chứ, vì cái gì không sợ, tôi chính là một dân thường tốt bụng, không tham gia đánh nhau, ẩu đả nha. – Thương Qúy Nho trong miệng nói sợ nhưng biểu hiện ra ngoài lại chẳng có nửa điểm sợ hãi.Những người xông tới thấy hai người bọn họ không để mình vào mắt, không coi họ ra gì mà thỏa mải nói chuyện phiếm, quả thực sắp tức đến hôn mê, khiến nam nhân cầm đầu tiếp tục chửi bậy: "TMD, giáo huấn bọn chúng cho lão tử, lên!" – Lời nói vừa xong, hai cái tiểu đệ liền vọt lên, hướng về phía Thương Qúy Nho._ Uy, tôi chưa thấy qua côn thuật của cậu, không bằng nhân dịp này chơi một chút! – Vân Ngạo Thiên không nhúc nhích thân mình, ngồi tại chỗ nói với Thương Qúy Nho, giống như không muốn giúp đỡ.Thương Qúy Nho đành phải cầm cây gậy, cao thấp múa may, vài cái đã đem những người xông lên đánh trở lại, mà cậu ngay cả thân mình cũng không dịch chuyển khỏi chỗ đứng, sau khi thu gậy vẫn là tư thế dựa bàn._ Không tồi, thật lợi hại, đúng là được mở rộng nhãn giới, hôm nào tôi cũng muốn lãnh giáo một chút. – Lúc nói, Vân Ngạo Thiên chậm rãi bước đi thong thả Thương Qúy Nho, một tay cầm chén rượu một tay đặt lên vai trái của cậu._ Toàn bộ đi lên cho lão tử, không đánh cho bọn chúng gục xuống thì không được thu tay. – Cái tên Thành ca kia thấy hai tiểu đệ bị đánh lui, vì sợ mất mặt nên chuẩn bị đánh hội đồng, nghĩ muốn lấy nhiều thắng ít.Trong nháy mắt, một đám côn đồ toàn bộ xông tới đây, nhưng do không có kết cấu, chỉ biết cậy mạnh ra quyền nên căn bản không phải đối thủ của hai người này. Chỉ trong chốc lát, tất cả đều đã bị Thương Qúy Nho và Vân Ngạo Thiên đánh bại, nhưng hai người vẫn là hạ thủ lưu tình. Dù sao cũng là một đám côn đồ, lại không phạm phải tội đại gian đại ác.Hai người lui đến cửa, đều tự để ý y phục trên người, Thương Qúy Nho còn đem gậy trong tay ném lại mặt bàn, xoay người hướng ra ngoài đi. Vân Ngạo Thiên nhìn thoáng qua rồi cũng nhấc chân đuổi kịp, đồng thời phất tay với đám người ở sau:_ Không phải chỉ là một phòng chơi thôi sao, thích thì cho các ngươi được rồi. – Ngữ khí dường như rất vui vẻ.Đi vào bãi đỗ xe, Thương Qúy Nho nói với Vân Ngạo Thiên đang mở cửa xe:_ Thế này vui rồi chứ? Phiền toái có thể phát tiết, so với đánh bi-a còn thoải mái hơn, ân!Vân Ngạo Thiên mở khóa, gật đầu đồng ý nhưng không nói tiếp._ Cùng tôi đi uống hai chén đi. – Sau khi lên xe, Vân Ngạo Thiên còn nói thêm một câu.Thương Qúy Nho gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.—Hết chương 12—


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#dammy