Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

02.

Buổi tối ngày hôm sau , tôi đúng hẹn tới nơi ghi hình tại nông thôn .

Kiều Nhiên mặc một chiếc váy bó sát người, trang điểm đậm , khác biệt rõ ràng với Nguyễn Tĩnh thanh thuần dịu dàng đang mặc váy trắng trang điểm nhẹ .

Trần Nghi Lan đang cầm hành lý cho Nguyễn Tĩnh , đang vội vàng xếp hành lý cho cô bé , không hề liếc mắt một cái đến cô con gái mình đã nuôi nấng 19 năm trời .

Nguyễn Tĩnh ở trong giới được đánh giá khá tốt , các cô gái khác đang vây quanh cùng nói chuyện với cô .

Kiều Nhiên đứng ở một bên , thoạt nhìn trông khá cô đơn .

Kiều Nhiên đại khái cũng có chút khó chịu, cứng ngắc mà quay đầu sang hướng khác , sắc mặt kém .

Nhìn thấy tôi tới , trên mặt Nguyễn Tĩnh hiện lên một tia xấu hổ , nhưng mà đang ở cameras nên không thể lơ tôi , chỉ có thể căng da đầu mà đi đến hướng tôi gọi :

“Mẹ.”

Tôi không để ý đánh giá người trước mặt .

Nguyên thân nuôi cô bé 19 năm, vì ước mơ làm minh tinh của cô bé mà bán nhà bán xe , làm trâu làm ngựa, thậm chí sau này vì để cô bé đi học diễn xuất , ngẩng cao đầu với bạn bè mà làm ba công việc cùng một lúc đến mức ngất khi đang làm việc , sau khi tỉnh lại thì tiếc tiền không muốn đi khám .

Mà Nguyễn Tĩnh sau khi biết nhà cha mẹ ruột của mình có tiền , liền vỗ vỗ mông lập tức bỏ đi , không hề trở về thăm nguyên thân .

Mà nguyên thân gần chết vẫn còn ngu ngốc mà chờ đứa con gái không hề quan tâm mình đến thăm .

Tôi thở dài.

Nguyên thân có lẽ đối Kiều Nhiên không phải là một người mẹ tốt , nhưng đối Nguyễn Tĩnh mà nói , đã vì cô mà trả giá quá nhiều .

Nhìn Nguyễn Tĩnh không kiên nhẫn trước mặt , mặt tôi không cảm xúc nói: “Nguyễn tiểu thư gọi nhầm rồi , mẹ cô đang ở bên kia xếp hành lý kìa .”

Nói xong tôi liền xoay người , đi đến trước mặt Kiều Nhiên đang trợn mắt không ngờ .

“ Bà uống lộn thuốc ? Kia chính là con gái cưng của bà đó !” Kiều Nhiên theo thói quen mà châm chọc nói.

Tôi liếc cô bé một cái .

Không trách được nhân duyên của Kiều Nhiên kém như vậy , nói chuyện châm chọc , một chút cũng không bận tâm camera ở trước mặt .

“Con gái của mẹ ở ngay đây chứ đâu !”

Tôi duỗi tay gõ đầu cô bé một chút.

Kiều Nhiên đau che lại đầu, nhịn không được mà đỏ mặt lên, ngập ngừng không nói chuyện , xoay đầu rời đi .

Người chủ trì giới thiệu xong , thử thách đầu tiên liền bắt đầu .

Mỗi một đôi mẹ con đều phải rút thăm ra ngôi nhà mình sẽ ở trong một tháng tới , sau đó hai mẹ con cùng nhau làm một bữa cơm.

Vận may của Kiều Nhiên không tốt lắm, không trúng được căn biệt thự , ngược lại trúng đến một ngôi nhà nhỏ .

Nguyễn Tĩnh bốc trúng biệt thự .

Trần Nghi Lan đứng một bên liếc xéo Kiều Nhiên , cười nhạo một tiếng.

Kiều Nhiên cắn môi, đem tờ thăm ném qua một bên .

Ta cầm lấy tờ thăm khẽ cười nói: “Mẹ thích nhất là nhà có sân , hoàn cảnh tốt, tự nhiên, lát nữa con cùng mẹ cùng nhau trở về dọn dẹp một chút.”

Kiều Nhiên khẽ hừ một tiếng.
_ _ _ _ _

Vào trong nhà , nơi này đúng ngư tưởng tượng của tôi khá bẩn thỉu .

Tôi vén tay áo xong liền bắt đầu dọn dẹp , thuận tiện đem một cái chổi đưa cho Kiều Nhiên đang đứng một bên .

“ Đi vào phòng quét qua đi .”

Kiều Nhiên bĩu môi, nhưng không từ chối , cầm cái chổi vào nhà.

Tôi dọn dẹp xong bên ngoài , cầm lấy nguyên liệu nấu ăn tổ tiết mục phát , bắt đầu vào nấu ăn .

Kiều Nhiên vừa quét xong nhà có lẽ chưa từng được nấu cơm với mẹ , cầm cái chổi chân tay luống cuống mà đứng ở một bên .

Tôi tự nhiên mà vậy mà đưa cho cô bé nấm kim châm: “Đem đi rửa sạch cho mẹ , sau đó đem đi cắt.”

Kiều Nhiên liếc liếc ớt trong tay tôi , nói : “Tôi không thích ăn cay!”

Tôi cười một tiếng: “ Con thích nhất là ăn cay mà , chính là sợ nóng bụng ."

“Không có việc gì, buổi tối mẹ sẽ pha cho con ly trà nóng , sẽ không bị nóng bụng .”

Kiều Nhiên đỏ mặt , thẹn quá thành giận nói: “Sao bà biết ?”

Tôi nhẹ giọng nói: “Mẹ hỏi trợ lý của con , mấy năm nay mẹ không ở bên cạnh con nên không biết con thích cái gì nên sau đó mẹ có đi hỏi mọi người vài thứ về con .”

Kiều Nhiên ngẩn ra, ngay sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên .

Tôi nhìn đến hốc mắt đỏ của cô bé , nhưng mà trời sinh tính quật cường lại không chịu rơi nước mắt trước mặt người khác .

Tôi thở dài, đánh vỡ bầu không khí cảm động : “Nhanh đi rửa rau đi ,  con đừng lười biếng.”

Tôi nói chuyện như vậy ngược lại làm Kiều Nhiên cảm giác càng xúc động , cô bé trộm quay người đi lau một chút khóe mắt , ngoan ngoãn mà đi rửa rau.

Động tác của tôi rất nhanh, không đến một giờ liền làm ngỗng hầm , một cái *mao huyết vượng,* đường dấm tiểu bài và *một nồi nhiệt rượu vang đỏ, miễn cưỡng xem như 3 đồ ăn 1 canh.

Tiết mục tổ nói là muốn mọi người đem cơm đưa tới cùng nhau ăn, tôi chỉ huy Kiều Nhiên đem đồ ăn đóng gói, rồi xách theo tới nơi được chỉ định .

Đại khái là đi đến quá sớm, những người khác còn chưa chuẩn bị xong .

Tôi cùng Kiều Nhiên ngồi ở một bên , liền thấy đôi mắt cô bé không ngừng nhìn vào đồ ăn , trộm nuốt nước miếng.

Hôm nay con bé trừ bỏ buổi sáng uống một ly sữa chua thì không có ăn thêm cái gì , đại khái là đói bụng.

Tôi đem hộp đồ ăn đã đóng gói mở ra, dùng cái chén nhỏ tự mang lấy ra một ít thịt ngỗng , lại gắp thêm mấy quả trứng gà ngâm dấm đưa qua .

“Đói bụng à , con ăn lót dạ một ít đi .”

Kiều Nhiên há miệng thở dốc, định mở miệng cự tuyệt theo thói quen .

Nhưng mà tôi cầm chén nhét vào trong tay cô bé : “Nhìn con gầy đến độ da bọc xương kìa , giảm béo cũng không phải là phải nhịn ! Con cứ yên tâm ăn, buổi tối mẹ cùng con chạy mấy vòng quanh đây chứ cứ nhịn đói thì sao cơ thể con chịu được !”

Kiều Nhiên ôm chén trong tay , ngẩng đầu lộ ra biểu cảm có chút mờ mịt .

Một lát sau, cô bé đem trong lời trong miệng định nói nuốt xuống, cầm lấy chiếc đũa kẹp lên một khối xương sườn.

“Tay nghề của mẹ thế nào?” Tôi đắc ý nói.

Kiều Nhiên không nói chuyện.

Sau đó tôi liền nhìn thấy một giọt nước mắt theo gương mặt xinh đẹp chảy xuống, thẳng tắp mà rơi vào trong chén .

Những bình luận đang mắng Kiều Nhiên đột nhiên dừng lại , mọi người đều dời lực chú ý đều đến đồ ăn .

“Không phải nói mẹ Kiều Nhiên rất chán ghét cô ấy sao, tôi nhớ rõ lúc trước có xem qua tin tức mẹ của cô ấy khóc lóc không cho Nguyễn Tĩnh rời đi , nói chỉ có Nguyễn Tĩnh mới là con gái của bà .”

“ Mẹ Kiều Nhiên làm cơm thoạt nhìn ngon ghê , tôi mới vừa ăn qua cơm chiều bỗng thấy đói bụng!”

“Đúng vậy, tôi cũng muốn ăn thịt ngỗng……”

“Kiều Nhiên có phải hay đang khóc không ? Nhìn có điểm đáng thương a .”
_ _ _ _ _ _ _ _

* Mao huyết vượng : Món này sử dụng huyết vịt làm nguyên liệu chính , vị cay cay . Đây là một món ăn đặc trưng của Trung Quốc nói chung và Trùng Khánh nói riêng .

*Đường dấm tiểu bài : Trứng gà ngâm dấm .

* Một nồi nhiệt rượu vang đỏ : cái này bản convert ghi vậy mình cũm k biết dịch sao nữa ;((


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net