Chương 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngay lúc đó , Nguyễn Tĩnh cùng Trần Nghi Lan liền đi đến .

Hai người họ ăn mặc lễ phục sang trọng , nhìn không giống như là tới nông thôn để trải nghiệm sinh hoạt , giống như đang tới thảm đỏ .

Hai người họ đi đến gần các khách mời cùng cameraman : " Mọi người vất vả rồi , chúng tôi làm một ít bánh Macaron, mọi người nếm thử đi ."

Nói xong Trần Nghi Lan bưng lên đĩa tới , giống như vô tình mà hướng đĩa về phía camera .

Ảnh hậu Doãn San San nói lời cảm ơn sau đó ăn thử một miếng , lộ ra biểu tình tán thưởng : "Thật sự ăn rất ngon ạ , dì có tay nghề thật tốt."

Bình luận là một mảnh khen ngợi:

" Ôi , bánh Macaron làm trông đẹp ghê , thật muốn ăn!"

"Đúng vậy, nghe nói mẹ Nguyễn Tĩnh từ nhỏ gia đình không có điều kiện , từ nhỏ liền tự mình nấu cơm, thật đáng thương."

"Thật là người tốt tính , còn chú ý tới các anh quay phim ."

Trong lúc nhất thời tất cả mọi người vây quanh mẹ con Nguyễn Tĩnh , chúng tôi thì vẫn ngồi yên chỗ cũ , trông giống như bị cô lập .

Kiều Nhiên giống như thói quen , hừ lạnh một tiếng rồi thấp giọng nói: "Thật là biết diễn ."

Tôi hơi hơi mỉm cười, mở nắp hộp giữ ấm .

Tới gần đầu mùa đông, thời tiết đã trở lạnh không ít, mùi ngỗng hầm bá đạo mà tản ra khắp nơi , mùi bơ ngọt ngào của bánh Macaron bị lấn át .

Ánh mắt Doãn San San sáng lên, bước về hướng tôi : "Thơm quá ! Đây là món gì vậy ạ ?"

" Đây là ngỗng hầm !"

Vị này ảnh hậu này có lẽ là một người thích ăn uống , lập tức liền nhịn không được, chờ đợi mà nhìn tôi : " Dì , con có thể nếm thử sao?"

Tôi đẩy nhẹ người Kiều Nhiên : "Con cầm chén ra đây ."

Kiều Nhiên cúi đầu không nói, lấy chén ra đưa tới .

Doãn San San cũng không thèm để ý, chính mình chiếu cố chính mình , lấy đũa gắp thịt ngỗng vào chén .

"Thơm quá a , dì có tay nghề thật tốt!"

Cô ấy chân thành mà nhìn về phía Kiều Nhiên: "Kiều Nhiên, em chắc chắn rất hạnh phúc nhỉ ? Mẹ chị nấu cơm giống như cho heo ăn ý !Thật hâm mộ mẹ em nấu ăn ngon như vậy !"

Kiều Nhiên có chút kinh ngạc , mặt ửng đỏ lắp bắp nói:

"...... Vâng , đúng là tốt thật ."

Cô bé ở trong giới đại khái là thật sự không có bạn bè , cùng người khác giao tiếp có chút khó khăn .

Đỉnh lưu Lý Văn Thạc cũng thò mặt tới , dùng sức mà hút một ngụm , cổ họng khẽ nhúc nhích.

"Còn có bánh bắp !"

Dư lại vài người cũng đều đi theo vây quanh lại đây, không đến vài phút, bên cạnh mẹ con Nguyễn Tĩnh cư nhiên một người đều không còn.

Bị nhiều người vây quanh như vậy , Kiều Nhiên có chút thẹn thùng, cúi đầu không nói lời nào.

Tôi cầm chén đưa cho cô bé , tự nhiên nói: " Lấy thức ăn chia cho mọi người đi ."

Cô bé liếc mắt nhìn tôi một cái, đưa tới cho mỗi người một chén thịt ngỗng .

"Kiều Nhiên, mẹ em tay nghề thật tốt, cảm ơn nhé!" Lý văn thạc cười nói.

Kiều Nhiên nhấp nhấp miệng, cố che dấu một tia ý cười trong mắt : "Không cần khách khí ạ ."

Bình luận sôi nổi sinh động lên.

"Kiều Nhiên có phải hay không thẹn thùng! Như vậy nhìn thật sự rất đáng yêu a!"

"Đáng yêu cái rắm, đều là diễn , hiểu không?"

" Tui tui tui cũng muốn ăn thịt ngỗng , lát nữa phải đi ra ngoài ăn mới được !"

Sắc mặt của Nguyễn Tĩnh cùng Trần Nghi Lan đã đen đến không thể đen hơn , nhưng vẫn cố gắng tươi cười đem bánh Macaron chia cho mọi người .

Đặc biệt là Nguyễn Tĩnh, có vẻ là thích Lý Văn Thạc, mang theo ý thẹn thùng đem bánh Macaron đi đến bên người Lý văn thạc , dùng người đẩy Kiều Nhiên ra :

"Anh không phải rất thích bánh Macaron sao, anh ăn đi ."

Kiều Nhiên lạnh lùng mà nhìn Nguyễn Tĩnh một cái, cười nhạo một tiếng không nói gì .

Lý Văn Thạc trong miệng đầy thịt ngỗng , giọng không rõ mà xua tay, khách khí nói:

"Cảm ơn em , anh ăn thịt ngỗng là được, mẹ Kiều Nhiên làm thịt ngỗng thật sự ăn rất ngon đó , em có muốn nếm thử?"

Sắc mặt Nguyễn Tĩnh xanh mét: "...... Cảm ơn, không cần ."

Fans Nguyễn Tĩnh thấy thế liền cào bàn phím :

" Lý Văn Thạc bị gì thế ? Nguyễn Tĩnh chủ động cho hắn mà hắn không ăn, một chút phong độ đàn ông đều không có!"

" Sao Lý Văn Thạc không tinh tế gì hết vậy ? Không phải là đang khiến Tĩnh Tĩnh mất mặt sao !?"
_ _ _ _ _

Nhưng fans Nguyễn Tĩnh chọc sai người rồi , fans Lý Văn Thạc fans khủng bố có thể so sánh với Kiều Nhiên , sức chiến đấu cực cường , khu bình luận thoáng chốc đầy người trào phúng.

"Ngượng ngùng, nhà tôi tại sao phải ăn nhỉ ?"

" Đôi mẹ con này nghiêm túc tham gia chương trình hả? Ở trong thôn làm Macaron , trời lạnh ai khùng ăn Macaron a , đến lượt tôi thì tôi cũng muốn ăn đại ngỗng ."

" Fans Nguyễn Tĩnh bị gì vậy , trời lạnh đương nhiên ăn ngỗng hầm vẫn hơn chứ ?!"

"Ca ca nhà tôi đều ít nhất còn lịch sự từ chối , đừng tự tâng bốc quá chứ !"

"Trà đến không trà hơn , ghê tởm đến chết."
_ _ _ _ _

Nguyễn Tĩnh đương nhiên cũng thấy được những bình luận đó , nháy mắt khuôn mặt liền đen lại , nhưng thực mau lâý lại hình tượng , đáng thương vô cùng mà nhìn về phía Lý Văn Thạc.

Chỉ tiếc lần này Lý Văn Thạc không hề chú ý đến , tâm trạng thoải mái mà ăn thịt ngỗng .

Sau đó dù Trần Nghi Lan lấy ra cơm Tây muốn thu hút sự chú ý cũng không ai để ý đến hai người .

Nguyễn Tĩnh diễn nửa ngày không ai xem , chỉ có thể lén lút mà trừng mắt nhìn tôi cùng Kiều Nhiên một cái, cắn răng rời đi .

Thời tiết lạnh , chúng tôi đều ăn mặc áo lông , chỉ có hai mẹ con Nguyễn Tĩnh mặc lễ phục , trên người đeo vàng , nhìn thế nào cũng thấy khác biệt .

Ngay từ đầu fans Nguyễn Tĩnh còn có thể khống chế , nhưng lúc sau bị fans Lý Văn Thạc chế giễu đến mức im lặng .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net