Câu chuyện đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm 1919

Hoàng Nhân Quân xách theo rương bọc da nâu vội vã bước trên con phố Bắc Bình (tên gọi cũ của Bắc Kinh). Dáng người mỏng manh tựa như sẽ bị cơn gió thổi bay lúc này lại nhìn chẳng giống con gái nhà nào.

Bắc Bình tháng Năm không phải mùa của những cơn mưa dầm nóng bức như Giang Nam, không lạnh lẽo như sông Mạc Hà ở tận Cực Bắc, không nóng không lạnh, chính là nhiệt độ Hoàng Nhân Quân thích nhất. Chẳng biết từ nơi nào vọt ra vài đứa nhỏ cầm trống bỏi cười giỡn đuổi bắt nhau, đụng phải người bán kẹo hồ lô sẽ dừng lại vỗ túi móc ra vài đồng bạc rỉ nhón chân huênh hoang đưa cho người ta, sau khi lấy được thanh kẹo chua chua ngọt ngọt thì mãn nguyện cười toe tóe rồi tiếp tục chạy xa.

Hai bên đường là các gian hàng bày bán đủ loại, tiếng gào to không ngừng vang lên làm nhiễu loạn suy nghĩ nãy giờ của Hoàng Nhân Quân. Đi qua một quầy son phấn cô thường ghé, bà chủ đứng sau gian gọi thẳng tên húy của Hoàng Nhân Quân, bị đối phương thẳng thừng không nhìn tới thì nhướn một bên mày tô vẽ lên.

Đang định bước tiếp qua ngưỡng cửa dưới tấm biển "Hội trường Đại học Kinh sư", cổ tay truyền đến hơi ấm khiến cô giật mình, hai bím tóc thuận thế lướt qua gò má đối phương lúc cô ngoảnh đầu lại.

"Nguy hiểm quá Hoàng Nhân Quân, khi nào có thể dừng tết tóc hả?"

Ngữ khí đối phương trông như đang phàn nàn, thực chất trên mặt đã hiện ý cười cưng chiều lâu ngày không gặp.

Đôi mắt tĩnh mịch của Hoàng Nhân Quân bỗng dưng sáng ngời, khóe miệng không tự chủ mà cong lên, phấn khởi nói: "Anh Trai Dân!"

Người khoác Tây trang chỉnh tề, mái tóc được vuốt keo ngay ngắn tỏa ra sức quyến rũ của đàn ông trưởng thành trước mặt là thanh mai trúc mã của cô, La Trai Dân. Đối phương cúi đầu cười nhẹ, lại ngước đôi mắt mang theo ánh sao lên.

"Nhân Quân của chúng ta cao hơn rồi này, làm gì vội vàng thế?" Tay phải La Trai Dân giữ cằm đi một vòng quanh Hoàng Nhân Quân, cô nhóc này thật sự đã thay đổi rất nhiều từ ngày anh đi. Bé chíp bông ham chơi giờ đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng, nhã nhặn hiền thục đúng như cốt cách đại tiểu thư Hoàng gia.

Hoàng Nhân Quân kéo La Trai Dân bước qua ngưỡng cửa hội trường Đại học Kinh sư, sốt ruột nói: "Anh Trai Dân còn chưa biết sao? Mấy ngày trước hội nghị hòa bình ở Paris, chính phủ Trung Quốc tham gia ngoại giao thất bại, hội đồng quyết định gán quyền lợi tỉnh Sơn Đông cho Nhật Bản rồi!"

La Trai Dân phiêu bạt nhiều ngày trên biển, vừa về tới Bắc Bình quê hương anh. Thuyền cũng không phải dạng xa xỉ, vậy nên trên thuyền có rất ít quý ông. Người nước ngoài có thể mặc sức đánh chửi người Trung Quốc mà không bị bất kì hình phạt nào.

Những con người thấp cổ bé họng bị ép quỳ trước mặt đám ngoại quốc, vào thời khắc này có vẻ câu "dưới gối đàn ông có vàng" đã chẳng còn đáng kể. Roi da không chút lưu tình quất lên người, âm thanh chua chát và từng vết đỏ xuất hiện trên lưng, rõ ràng là đau đến vậy nhưng bản chất nam nhi không cho phép họ phát ra tiếng kêu. Mà những điều này, đều kích động đôi mắt La Trai Dân.

Anh nắm chặt tay vung về phía tên ngoại quốc tóc vàng, đối phương bị một đòn trí mạng hét lên "What are you fucking doing" rồi lảo đảo bò dậy rút dây nịt trên hông ra vút La Trai Dân tới tấp.


Sự thất bại của Trung Quốc ở Hội nghị hòa bình Paris là mồi lửa cho cuộc biểu tình của học sinh ngày hôm nay.


Đêm đó Hoàng Nhân Quân cuộn tròn trong lòng La Trai Dân, mang đôi chân vẫn còn giá rét tháng Năm dính trên đùi anh sưởi ấm. Đối phương bị cái lạnh làm cho phát run, nắm hai chân Hoàng Nhân Quân chậm rãi xoa bóp.

"A Dân, em có thể gọi anh như thế không? Em gọi anh là anh lâu lắm rồi, hôm nay em không muốn gọi như vậy nữa. Em muốn gọi anh là A Dân, được không?"

"Được."

"A Dân có thích em không? Nếu A Dân không thích em vì sao lại lảng tránh chuyện kết hôn với Lý gia, còn kéo em đi mất trong ngày đính hôn nữa? Em cũng thích A Dân lắm, em đợi A Dân đã nhiều năm rồi. Vì A Dân, em còn nhiều lần phản đối hôn nhân cha an bài cho em nữa. Lý gia ở Thành Bắc, Trịnh gia và Kim gia ở Thành Nam, Từ gia ở Thành Tây, còn có Thân Vương phủ em đều cự tuyệt, em chỉ muốn hàng xóm La gia thôi. Anh cả của La gia, là vì sao dưới đáy biển của em, là lầu gác ngọt ngào nồng ấm của em."

Thế nhưng, Sơn Đông là nơi sinh dưỡng Viêm Hoàng tử tôn¹, là nơi của dân tộc Hoa Hạ, dù cho phải buông bỏ tình yêu, dạy tôi làm sao buông bỏ Hoa Hạ²?

Một chiếc hôn rơi trên trán Hoàng Nhân Quân, cô thoáng lộ vẻ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn vào mắt La Trai Dân. Đôi mắt chất chứa ánh sáng như hàng vạn ngôi sao kết thành bầu trời lấp lánh mà cô và Đông Thục nhìn thấy trên núi.

"Vậy nên, Nhân Quân muốn ở bên họ sao?" La Trai Dân không hồi đáp lời tỏ tình như có như không Hoàng Nhân Quân dành cho mình.

Hoàng Nhân Quân chống tay ngồi dậy trên người La Trai Dân, áp lực cơ thể và khủy tay sắc nhọn khiến anh hít một ngụm khí lạnh, oán giận dùng sức vò rối mái tóc cô. Hoàng Nhân Quân cười trốn tránh, La Trai Dân lại muốn đánh cô, hai người dây dưa không biết là ai sẩy chân, cũng không biết là ai ôm ai ngã xuống giường. Cứ như thế, cả hai rơi vào chỗ xấu hổ, La Trai Dân ở trên, Hoàng Nhân Quân ở dưới.

Tiếng cười thiếu nữ cũng im bặt, eo thon bị hai tay thiếu niên ôm lấy, gương mặt lặng lẽ nhuốm hồng. Tâm tư e thẹn thúc giục thiếu nữ ngẩng đầu hôn lên đôi môi khô nẻ của La Trai Dân, chạm vào rồi lập tức dứt ra. Lòng thiếu nữ trộm cười, La Trai Dân nhẹ nhàng gạt tóc mái thưa thớt trên trán Hoàng Nhân Quân ra, ngừng lại một chốc rồi hôn lên môi cô.

Ngọn lửa nồng nhiệt trong lòng hai người càng đốt càng nóng, La Trai Dân cạy khớp hàm Hoàng Nhân Quân ra quét qua hàm trên, cùng lưỡi cô khiêu vũ một hồi say đắm. Hoàng Nhân Quân không kiềm được phát sinh tiếng kêu như mèo nhỏ được vỗ về ở nhà. La Trai Dân dứt khỏi môi cô, hô hấp dồn dập hỏi thiếu nữ. Thiếu nữ cắn cắn môi, gật đầu cởi áo sơmi xanh nhạt xuống.


Lý Đông Thục cầm bút lông sói chấm mực đỏ liếc mắt nhìn sang cổ Hoàng Nhân Quân, lúng túng ho khan một tiếng rồi xích lại gần tai cô mở miệng: "Tối qua tình hình chiến đấu rất kịch liệt ha, cổ cũng không thèm che lại."

Hoàng Nhân Quân hốt hoảng che cổ lại, mặt mũi đỏ bừng mắng: "La Trai Dân nói sẽ không hôn cổ!"

"Thế sao vẫn có dấu hôn?"

"Anh ấy dùng giọng trầm dụ tớ. Tớ, tớ chịu không nổi. . ."

"Thì là cậu không có tiền đồ!"


Trong giảng đường Đại học Kinh Sư học sinh giơ bảng viết "Thề chết đấu tranh, trả lại Thanh Đảo" hoặc "Thà chết mà cứu nước, không làm dân mất nước" ra sức biểu tình đều là những học sinh bước ra từ "Viện thu nhân³", lúc bước ra khỏi ngưỡng cửa tháp ngà, La Trai Dân cũng hòa vào đoàn người tìm kiếm dáng hình Hoàng Nhân Quân.

Dường như đã thấy được bóng cô, hoặc như không thấy, cứ như hai bím tóc xinh đẹp phảng phất trước mắt nhưng luôn không thể bắt được của thiếu nữ. La Trai Dân sốt ruột xô đẩy đoàn người, nhảy lên chỗ cao tìm cô, ngay lúc cảm thấy chẳng ăn thua gì, một bàn tay yếu ớt nắm lấy tay trái ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng của anh.

La Trai Dân ôm chặt Hoàng Nhân Quân, cảnh tượng vô cùng nổi bật giữa đám người hỗn độn, nhưng chẳng ai quan tâm. Trong thời kì đặc biệt, tất cả mọi người đều chỉ nghĩ đến yêu nước, nghĩ đến quyền lợi Trung Quốc, dù cho hôn nhau trước mặt người trên đường họ cũng chỉ hững hờ nhìn rồi lại tiếp tục hô hào khẩu hiệu biểu tình.

"Không sao, chỉ là biểu tình thôi, bọn họ sẽ không làm gì học sinh chúng ta đâu."

Vừa dứt lời, bỗng có tiếng thét chói tai trong đoàn người, tiếng gầm của nam sinh và tiếng hét chói tai của nữ sinh khiến mọi người rúng động, không biết là ai đã hô "Có người nổ súng", những học sinh xếp hàng ngay ngắn trên đường lập tức bỏ chạy tán loạn, chẳng biết phải trốn ở đâu, cửa hàng hai bên bên đường đều lộ ra trước mắt từ lâu, ngoại trừ trường học, còn có nơi nào an toàn nữa?

"Mau, đi theo anh!" La Trai Dân nắm tay Hoàng Nhân Quân kéo cô bỏ chạy.

Khoảnh khắc được dắt tay Hoàng Nhân Quân đã nhìn thấy bóng lưng La Trai Dân, chàng thiếu niên ở cạnh cô từ 1 tuổi đến 19 tuổi, năm 16 tuổi anh mang theo ánh sao Bắc Bình vượt qua biển cả nghìn trùng trong đêm khuya vắng lặng âm thầm đến Mỹ, không nói cho cô biết cũng vì không muốn cô trông. Ba năm, cô nhận được 323 lá thư đến từ Mỹ, 323 là sinh nhật cô, ngày nhận được lá thư thứ 323 cũng là ngày anh xuất hiện phía sau kéo bím tóc mình. Anh và cô đã hoàn thành quá trình lột xác từ thanh niên đến trưởng thành, chân tình giữa bọn họ, giữa rung động tích thành giọt mồ hôi hòa vào nhau, giữa hơi thở gấp gáp lại càng không thể tách rời khỏi vòng tay nhau.

Thiếu niên nói với cô, em quay đầu lại, trong đêm đen chỉ thấy một ngôi sao duy nhất là La Trai Dân anh, Hoàng Nhân Quân em cả đời sẽ không thể thoát khỏi La Trai Dân.

Là anh, là người thiếu niên này. Rõ ràng là thích nhưng cứ giấu tận đáy lòng đợi học xong về nước mới nói rõ cho cô biết tình cảm, rõ ràng cơ thể gấp đến vô cùng lại còn nhỏ giọng hỏi xin chấp thuận từ cô, rõ ràng nguy hiểm như thế còn muốn kéo cô cùng nhau chạy thoát. . .

Hoàng Nhân Quân ướt đẫm hai mắt, nghĩ phải nhanh lên mới đuổi kịp La Trai Dân, nhưng đã bị một viên đạn bắn trúng. Thứ kia không chút lưu tình xâm nhập vào người, vỡ tan trong thân thể cô, thuốc súng màu đen hòa cùng dòng máu đỏ.

Cô run người nhìn thấy La Trai Dân kinh hoàng quay đầu lại, một giọt nước mắt rơi trên môi cô. Cơ thể mềm nhũn của Hoàng Nhân Quân ngã xuống đất, dùng chính tay phải che vết thương không ngừng chảy máu lau đi dòng nước mắt tuôn rơi lã chã của La Trai Dân. Rõ ràng bản thân đang rất đau, còn muốn dỗ dành người trước mắt đừng khóc.

"A Dân, đau quá. . ."

"Nhân Quân đừng nhắm mắt, anh đi tìm thầy thuốc!"

La Trai Dân vừa định đứng dậy tay áo đã bị người dưới thân kéo lại, anh quỳ xuống ôm lấy Hoàng Nhân Quân, cần cổ ấm áp tha thiết tựa vào gò má ngày càng không còn huyết sắc của thiếu nữ, giọt lệ nóng hổi chảy từ mặt anh xuống ngực cô.

"A Dân, đừng đi. . ."

"Nhân Quân của anh nhất định sẽ sống!"

Hoàng Nhân Quân cười khổ lắc đầu, vỗ nhẹ trán người thương trước mặt, lướt từ xương chân mày đến hàng mi từng làm cô ghen tỵ, dừng lại trên bờ môi anh, vuốt ve rãnh môi vì khô hanh mà bong tróc cố sức nói: "Uống nhiều nước, nói chuyện với con gái nhiều hơn, không biết sau khi em chết cô gái may mắn nào sẽ đụng phải A Dân của em. . . A Dân, em muốn nghe anh nói anh yêu em, được không. . ."

Vòng tay La Trai Dân ôm càng lúc càng chặt, tựa hồ làm như vậy, người trong ngực mới không rời xa anh.

"Anh yêu em, anh rất yêu rất yêu em, dù cho không có em ở cạnh, anh cũng yêu em cả đời!"

Hoàng Nhân Quân mỉm cười buông tay khỏi vạt áo anh, giống như cao tăng viên tịch không để lại một chút đau đớn nào, một mùi hương mơ hồ thoảng bay qua.


Lý Đông Thục im lặng uống cạn ly nước, ngước mắt hỏi Lý Mã Khắc: "La Trai Dân đâu?"

"Chết vì tình, ở trước thi thể Hoàng Nhân Quân nổ súng tự sát rồi. . ."


tbc


¹Viêm Hoàng tử tôn: 炎黄子孙 (con cháu Viêm Hoàng), dùng để biểu đạt lòng tự hào dân tộc. "Viêm Hoàng" 炎黄 chỉ Viêm Đế 炎帝 và Hoàng Đế 黄帝, hai vị đế vương thời thượng cổ của Trung Quốc.

²Hoa Hạ (华夏) là danh từ dùng để chỉ một chủ nghĩa văn minh, ám chỉ đến Trung Quốc hoặc các quốc gia tôn sùng nền văn minh Trung Quốc.

³Viện thu nhân (Thu dung sở) là tổ chức xã hội cưu mang những người không có nhà ở hoặc cuộc sống khó khăn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net