1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I'll be your mermaid, caught on your rock

Em sẽ là chàng người cá chỉ thuộc về ngài, mắc kẹt vào rạn san hô của ngài.

——

Mặt trời còn chưa ló dạng, bờ biển bằng phẳng đã hé lên vầng sáng vàng chói lóa, biển trời tách nhau thành hai phần, từng ngọn sóng cuồn cuộn rồi vỡ tan, dâng lên những tầng bọt biển phản chiếu trắng xóa, đến khi ập xuống lại là màu đại dương nguyên bản trong ấn tượng của Hoàng Nhân Tuấn, lam sẫm như nước biển nhấp nhô.

Xa xa, những chiếc bóng nhàn nhạt trải dài sau dãy đá lớn, lần lượt từng chiếc đâm thẳng vào bãi cát. Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu nhặt cái chai cuối cùng thả vào rương, bãi nước trước mắt cũng được nối liền với mặt biển vô tận ngoài kia, có điều làn nước chỉ dập dờn thấy đáy màu vàng, bọt sóng cũng tùy tiện lấp lửng. Đến khi thủy triều rút xuống, nơi đây chỉ còn thừa lại một vũng lầy.

Em chà bàn tay sũng nước lên quần sóoc, chất vải thô cứng bị thấm ướt một mảng, hiện rõ nếp nhàu bướng bỉnh, nắm lấy mép rương, há miệng gắng sức bê lên xếp chồng vào hai rương khác, hừ nhẹ một tiếng, em buông tay, xoay người ngồi trở lại băng ghế gỗ xiêu vẹo, tiếp tục cầm lấy chai thủy tinh đã lau sơ qua, cẩn thận đặt từng chai một vào rương.

Đến khi ngẩng đầu, quý ngài kia đã tới.

Từ xa nhìn lại, ngài và những rặng đá sừng sững chẳng có gì khác biệt, ngay thẳng kiên cường, dáng người cao ốm kéo theo bóng đen trải dài phía sau, và vẫn ngắm nhìn mặt biển như thường nhật.

Hoàng Nhân Tuấn dừng việc đang làm một chốc, hai tay lập tức giơ cao vẫy điên cuồng ngay lúc quý ngài nghiêng đầu qua chỗ này, em không nhìn rõ nét mặt ngài, chỉ có thể nhận ra người ấy đang gật đầu với mình, ban mai phủ lên khuôn mặt sớm đã ngập tràn ý cười của em, ánh sao giữa con ngươi lóe lên sức sống, trước khi thái dương mọc từ đáy biển, đôi mắt của em là ánh mặt trời.

"Ây da ———–" Tiếng bắt chuyện như sấm vỡ của lão già Kim vang lên từ giữa loạt căn chòi, vây kín bãi cát mênh mông ven bờ, hòa vào làn gió lãng du trên biển.

Hoàng Nhân Tuấn buông cái chai, đứng dậy chạy tới.

Lão già Kim vác cột buồm quấn chặt cánh, cười sảng khoái gọi tên Hoàng Nhân Tuấn, mang chiếc hộp gỗ kẹp quanh hông đưa cho cậu thiếu niên đến đón mình.

Động tác Hoàng Nhân Tuấn rất nhanh, nháy mắt chạy tới con thuyền gỗ neo đậu bên bờ, bước chân rơi trên cát phát ra âm thanh như bị bóp nghẹn, in lại một chuỗi dấu chân nho nhỏ cùng vệt lấp lánh tinh tế giáp giới khó lòng phát hiện. Em nhảy lên boong thuyền, khéo léo cuộn sợi thừng móc câu treo vào đuôi thuyền, lấy cây lao móc tối qua ra rồi đem lưỡi câu trong hộp gỗ bày đâu ra đấy.

Em quay đầu nhìn qua bên kia, quý ngài đang cách rất gần, đang viết gì đó trên quyển vở, cổ áo sơmi không cài nút đong đưa trong gió, cả cơ thể hòa vào tĩnh lặng xung quanh.

"Buổi sáng tốt lành." Hoàng Nhân Tuấn chào hỏi theo lễ nghi, giọng nói thiếu niên cũng không đột ngột, âm sắc trong trẻo thật hợp với khí trời đang dần nhạt màu.

Quý ngài dừng bút, ngẩng đầu đáp lại em bằng nụ cười nhạt, "Chào buổi sáng." Không có cản trở, ôn hòa trong sáng, thanh âm như sóng biển vừa đổ xuống.

Hoàng Nhân Tuấn cúi đầu quấn xong sợi dây đặt trước chỗ ngồi, trong tâm trí hiện rõ làn môi cong mỏng của quý ngài, khóe miệng nâng thành vòng cung vừa phải, mang theo xa cách lạnh nhạt.

Phải xinh đẹp bao nhiêu mới có thể sinh ra người như vậy.

Mẹ của Hoàng Nhân Tuấn cũng rất đẹp, mọi người đều nói bà giống như một viên ngọc trai. Có điều bây giờ, bà là viên ngọc đẹp nhất đáy biển.

Xoay người chạy về phía căn nhà gỗ phía bên kia bãi cát, em phải đi chọn hai con cá mòi tươi nhất để lão già Kim dùng làm mồi câu.

Gió nhẹ từ biển thổi vào đất liền, tóc Hoàng Nhân Tuấn bị cuốn lên, luồng khí lạnh thoảng qua vầng trán, tựa như đang dỗ dành đứa trẻ vừa thức giấc.


Coming for your aid, isn 't it odd?

Tìm đến người cầu xin cứu rỗi, thật kì lạ nhỉ?

——

Những chiếc thuyền từ đằng xa của hôm nay vừa trở về, ai nấy đều mang mùi thủy triều nồng nặc trong khi bận nhặt cỏ đuôi ngựa mắc vào lưới đánh cá, trong thùng sắt là những con cá ngần trắng dài, thỉnh thoảng lại cong lưng bắn lên.

Một thằng bé trong đám cười hét to khi thấy Hoàng Nhân Tuấn đi lại: "Lão già Kim sắp về rồi, hôm nay việc của cậu không nhiều đâu."

"Mấy ngày nay bắt được cá thật chẳng dễ chút nào, có thể sẽ còn kéo dài vài tuần nữa." Người đàn ông trung niên vác hai thùng sắt xuống thuyền, không quên quay đầu gọi một người khác thu dọn đồ dùng.

Hoàng Nhân Tuấn cười nhạt nghe bọn họ bận rộn rỉ rả, lão già Kim cũng nói vậy, lão nói gần đây biển cả lại bắt đầu muốn con người "vò đầu bứt tóc" nữa rồi. Chắp tay nhìn con sóng nâng lấy hoàng hôn đỏ, những luồng chớp nhấp nháy mãnh liệt không ngừng, đọng lại vết cắt màu da cam phía chân trời, hy vọng thuyền của lão già Kim sẽ gặp may.

Bên cạnh lẳng lặng xuất hiện thêm một người, quý ngài lại đến với một quyển vở thật dày, thư thái điềm tĩnh.

Tà dương cũng bao trùm lấy ngài, Hoàng Nhân Tuấn nghiêng đầu nhìn ngón tay thon dài lười biếng kẹp bút máy dừng trước trang giấy ố vàng, em nhớ đến đôi tay đang cầm lưới đánh cá mắt lưới chi chít màu nâu cọ của mình, lòng bàn tay cơ man sẹo là sẹo dài ngắn khác nhau, có chút trắng hơn so với vùng da xung quanh, vết rách trên bụng ngón trỏ vĩnh viễn không bao giờ khép lại, mu bàn tay lốm đốm vẩy đen.

"Ngài đang viết gì vậy?" Hoàng Nhân Tuấn nhẹ giọng hỏi.

"Hả?" Quý ngài sững lại, ngón cái sờ lên dòng chữ vừa viết, "Chỉ là một câu chuyện bình thường thôi."

Hoàng Nhân Tuấn chớp mắt vài cái, dáng hình em trở nên mơ hồ chút ít bởi chạng vạng, "Ngài là nhà văn sao?"

Quý ngài quay đầu nhìn em, khẽ cười thành tiếng, "Có thể cho là vậy, nhưng tôi chưa xuất bản được quyển sách nào."

"Sẽ sớm thôi." Hoàng Nhân Tuấn nhìn xung quanh nơi ranh giới giữa trời và biển thêm lần nữa, đã có bốn năm cánh buồm lần lượt xuất hiện.

"Tại sao cậu nói vậy?" Quý ngài chậm rãi đặt bút khép vở lại, tràn đầy hứng thú nhìn cậu trai nhỏ gầy này, đỉnh đầu của em bừng lên đám mây ửng đỏ.

Cậu trai nâng cao đôi mày thanh mảnh, đã thấy được cánh buồm em đợi từ lâu, "Chẳng có lý do gì mà nghĩ không xuất bản được cả, cứ nghĩ tích cực để vui vẻ thôi."

Thật ra những lời này cũng không hợp lý, nhưng mười bảy năm qua, sự lạc quan có phần mù quáng này là thái độ bình thường của Hoàng Nhân Tuấn, cuộc đời em không có mục đích, chẳng biết sống vì điều gì, chẳng có gánh nặng nào trên đất liền trói chân em, không có bất cứ chuyện gì ngăn em hướng đến hạnh phúc, em tự do hơn bất kì đám mây nào trên bầu trời, em mang trong mình linh hồn thanh thản nhất vùng biển.

Một Hoàng Nhân Tuấn như thế khiến tất cả những người mới quen đều thấy thần kì, bao gồm người lạ khí chất xuất chúng đang đứng sững sờ trước mặt em.

Hoàng Nhân Tuấn lùi về sau vài bước sóng vai cùng quý ngài, "Ngài cũng đến từ phương Đông à?"

"Rất rõ ràng mà nhỉ." Ngài thả bút máy vào túi quần, ống tay áo thoáng qua tầm mắt em, mặt trên thêu hoa bằng chỉ vàng tinh tế, kế đó ngài cầm bìa quyển vở đến trước mặt Hoàng Nhân Tuấn, bìa được đóng dấu một cái tên —- Jaemin Na.

"Jaemin?" Hoàng Nhân Tuấn thử đọc, ít ra không đọc sai.

"Còn cậu? Injun?" Na Jaemin hồi đáp bằng cái tên đã nghe người dân nơi đây gọi em vô số lần, không ngờ cậu trai trẻ lắc đầu.

Hoàng Nhân Tuấn ngồi xổm xuống, cuộn thành một viên nho nhỏ, đưa ngón tay vẽ trên mặt cát ướt, "Bọn họ phát âm không chuẩn, thật ra tên tôi viết thế này."

Hai chữ viết tay méo mó in dưới chân, Na Jaemin cũng không nhận ra, chỉ nghe cậu trai chậm rãi thì thầm: "Nhân —- Tuấn —-."

Lúc đứng dậy em còn nhảy lên vài cái, nhìn về phía đôi mắt ướt át của Na Jaemin, giống như một lẵng hoa bị vỡ, "Nhân Tuấn. Tôi là Nhân Tuấn."

"Thoạt nhìn ngài vẫn còn rất trẻ." Cậu trai phủi tay, hơi híp mắt tránh những hạt cát căn bản không thể bay đến bầu trời, miệng nhoẻn thành vòng cung rạng rỡ, mơ hồ có thể thấy được răng cửa tròn tròn.

Na Jaemin không né tránh, nhìn chằm chằm vào đôi tay phe phẩy của em, nó cũng gầy ốm hệt thân hình chủ nhân, cùng với những vết sẹo nổi bật, "Năm nay tôi mười chín."

"A." Hoàng Nhân Tuấn chớp đôi mắt tròn, "Ngài chỉ hơn tôi hai tuổi thôi. Vậy tôi vẫn phải gọi ngài là ngài nhỉ."

"Không sao." Trong giọng Na Jaemin ngập tràn nét thờ ơ, một chiếc thuyền gỗ từ từ cập bến, "Cậu thấy vui là được."

"Điều này không cần ngài nhắc đâu." Hoàng Nhân Tuấn cười hì hì vẫy tay với ngài, co chân chạy đến bờ biển đón lão già Kim.

Từng đợt sóng trắng dã như váy ren dần kéo đến, ánh mắt Na Jaemin đuổi theo đôi chân mảnh khảnh hòa giữa dòng nước biển của cậu trai, đến khi rũ mắt xuống, hai chữ trên cát đã lẳng lặng bị xóa đi phân nửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net