2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Isn 't it silly, now that you know?

Thật quá ngây dại, người biết mà phải không?

———

Một chiếc rương được nhấc khỏi đầu bến thuyền, kế đó, Hoàng Nhân Tuấn bé nhỏ cũng xuất hiện.

Khang Nhĩ vớt chiếc rương rơi dưới nước lên, Hoàng Nhân Tuấn vừa trèo lên tấm ván gỗ, hắn buộc mái tóc ướt của em lên cao, "Nhóc làm tốt lắm."

Hoàng Nhân Tuấn như có như không mỉm cười, đứng dậy vắt nước áo ba lỗ dính trên người, Khang Nhĩ ôm một cái rương bỏ đi, "Mau về thay đồ đi, có vắt cũng không khô nổi đâu."

Được cho phép, Hoàng Nhân Tuấn không nói hai lời đi vào bờ, bước chân thậm chí còn nhanh hơn, bỏ lại Khang Nhĩ sau lưng bất lực lắc đầu, "Thằng láu cá."

Còn chưa kịp lách qua đoàn người tất bật với hòm rương, Hoàng Nhân Tuấn trông thấy Na Jaemin đứng ở một góc, vậy nên em cười xán lạn chạy đến chỗ ngài, trong nụ cười còn chất chứa kiêu hãnh vì vừa được khen.

Na Jaemin bị vẻ mặt không chút ẩn giấu đắc ý kia chọc cười, thật lòng tán thưởng, "Cậu bơi tốt thật."

"Ở đây chẳng ai bơi giỏi hơn tôi đâu."

"Biết rồi." Na Jaemin gật đầu đồng ý, dáng vẻ khi bơi của cậu trai này khiến mọi người đều thấy rất thuận mắt, bất luận có đúng chuẩn hay không, trong mắt Na Jaemin, nó vừa nhanh vừa diễm lệ.

"Muốn đến nhà tôi uống tách trà không? Bây giờ nắng gắt lắm." Hoàng Nhân Tuấn đánh mắt nhìn da thịt non nớt của Na Jaemin, đứng dưới mặt trời cũng phát sáng, da càng như vậy càng dễ cháy nắng.

Na Jaemin hé môi cười, thong thả bước theo sau Hoàng Nhân Tuấn, cậu trai trước mắt vừa chạy vừa nhảy, cứ như đạt được phần thưởng lớn, khí trời quang đãng vì cậu mà càng tươi đẹp thêm vài phần.

Na Jaemin đợi ngoài căn chòi, bên cạnh là thùng sắt chất chồng, ngài tỉ mỉ quan sát những nét vẽ bừa bằng thuốc màu đủ loại rực rỡ trên đấy, Hoàng Nhân Tuấn đang thay quần áo phía trong, tiếng ngân nga bài hát du dương vang lên.

Em bưng trà bước ra, Na Jaemin không hề ngại thủ công thô ráp của tách tráng men, đây là thái độ đúng mực của ngài, cũng như nhịp chân quy cách của ngài, cũng như việc ngài đứng đợi ngoài cửa, luôn đúng chừng mực.

"Ngài rất thích đến bờ biển nhỉ." Hoàng Nhân Tuấn ngồi xổm dưới chân ngài, nhìn vùng biển trải dài dưới sườn đá san hô, lúc này bầu trời và màu biển trông như nhau, cả thế giới hòa làm một, bao la rộng lớn.

"Trước đây tôi ở đất liền, đây là lần đầu tiên nhìn thấy biển." Giọng Na Jaemin vẫn rất khẽ, âm điệu giữ rất ôn hòa theo thói quen, càng không nhắc đến việc ngài đã ngồi tàu thủy cả tháng trời.

"Còn tôi từ nhỏ đã ở biển rồi." Hoàng Nhân Tuấn nói tiếp, "Ở đây chủ yếu đều là ngư dân."

"Hình như cậu không theo họ ra khơi thì phải."

"Thiết bị của tôi không tốt, đi cũng chẳng có gì dùng, hơn nữa gần đây ngài thấy đấy, có vớt được gì đâu."

Tầm mắt Na Jaemin nhẹ nhàng đảo quanh tấm lưới rách xanh thẫm trên chiếc thuyền đánh cá cũ úp ngược, lọ thủy tinh đặt ở góc nhà, tấm bố che mưa căng trên cao, cùng với cái đầu nhỏ xù lông Hoàng Nhân Tuấn vừa lau qua.

"Cậu sống một mình?" Ngài suy nghĩ một chút, cuối cùng thốt ra.

"Ừ."

"Lão già Kim. . ." Dĩ nhiên Na Jaemin có thể nhìn ra bọn họ không có quan hệ máu mủ, những người sống ven biển rõ ràng chẳng có gì dính dáng, nhưng họ vẫn cực kì giống một gia đình yêu thương lẫn nhau, mọi nơi ánh mặt trời chiếu đến đều ngập tràn tiếng cười của họ.

"Ông ấy đã chăm sóc tôi một thời gian từ khi cha mẹ tôi chết, cũng coi như ông nội rồi." Lời Hoàng Nhân Tuấn nói dứt khoát, dùng từ đơn giản khiến Na Jaemin bắt đầu cân nhắc ngôn từ của mình.

"Lúc ra khơi không biết con cá lớn nào va lật thuyền của họ." Na Jaemin nghe vậy mà rũ mắt, đối diện ánh mắt trong suốt của em, vẫn như cũ không giấu diếm, không hề có ý để tâm, em nhìn thấu điều ngài do dự.

Hoàng Nhân Tuấn nói tiếp: "Chuyện này rất thường gặp, không có gì to tát đâu."

Cứ như chuyện vừa nói là việc hôm nay trời nắng gắt, có điều đối với ngư dân thời tiết vẫn được xem là chuyện rất quan trọng.

"Cha tôi bơi rất tốt, không biết hiện tại trong chúng tôi ai giỏi hơn, nhưng lúc đó ông ấy có thể đã bị cắn bị thương, bọn họ chỉ tìm được chiếc thuyền bị vỡ hướng chọc trời của nhà tôi, bằng không thì dù bơi về cha cũng có thể bơi được, mà thật ra mẹ tôi cũng bơi không kém, có điều bà không giỏi bằng tôi." Hoàng Nhân Tuấn đứng lên, đè đè đôi chân có chút tê, và mặt trời đang ức hiếp mi mắt em, "Chẳng còn cách nào khác."

Na Jaemin uống cạn ngụm trà nhạt cuối cùng, thấm ướt đôi môi khô khốc, "Khi cậu bơi, nhất định sẽ có người nghĩ cậu là người cá đến từ đại dương."

"Người cá sao?" Dáng cười lần nữa hiện trên mặt cậu trai, "Ngày thường mẹ cũng hay kể cho tôi nghe câu chuyện đó, bà rất am hiểu điều này."

"Mẹ vẫn được gọi là viên ngọc trai ở nơi đây, bà rất đẹp."

Na Jaemin đưa tách trà cho em, trước khi vào nhà em còn nói: "Người cá trong truyện cũng đều rất đẹp."

"Nhưng bây giờ tôi đã quên gần hết rồi, đã rất lâu không có ai kể lại cho tôi nghe." Tiếng Hoàng Nhân Tuấn từ trong chòi truyền đến, có chút giống giọng hát bay bổng của người cá cô đơn ẩn mình dưới đại dương trong cổ tích.


Someone this slippery, can 't let you go

Giờ đây kẻ xảo quyệt này sẽ chẳng đời nào buông tha người.

——-

Hoàng Nhân Tuấn nằm nghiêng trên tấm vải bố được trải sẵn, miếng bông của bác sĩ Percy vừa đụng vào cánh tay giăng đầy vết thương, một tiếng hừ nhẹ lập tức rỉ ra từ giữa đôi môi khép chặt.

Na Jaemin ngồi trước mặt em, dùng chiếc khăn tay cẩn thận lau tầng mồ hôi mỏng không ngừng toát ra của cậu trai, trong miệng còn khe khẽ lẩm nhẩm đủ loại câu dỗ dành.

Quý ngài Jaemin hiếm khi có lúc hoảng hốt đến tận đây, bên tai ngài không ngừng văng vẳng tiếng thét của Hoàng Nhân Tuấn khi em ngã vào đống chai vỡ, lúc thì rõ ràng lúc thì mờ ảo, tất cả hòa vào tiếng thở rít đau đớn của người đang nhíu chặt mày trong tay ngài thành một mớ hỗn độn, phiền quấy đến nỗi Na Jaemin tưởng trái tim mình cũng đập theo nhịp thở của Hoàng Nhân Tuấn.

Khang Nghĩ chạy đến, Na Jaemin ngẩng đầu nhìn hắn, "Mấy ngày nay để cậu ấy nghỉ dưỡng thương đi, nếu dùng sức vết thương sẽ rách."

Người đàn ông cao lớn sửng sốt, lộ ra nét mặt khổ sở, "Việc này. . . Người ở đây chẳng ai vì. . . Vết thương bé thế này. . ."

Na Jaemin nhớ lại bàn tay chi chít sẹo của Hoàng Nhân Tuấn, sắc mặt càng trầm xuống, khóe miệng cong trời sinh lúc này cũng bị kéo phẳng lại, chẳng nói thêm gì nữa, đây là cần câu cơm của Hoàng Nhân Tuấn, ngài không có tư cách xen vào.

"Tôi trả cho anh tiền lương của cậu ấy, để cậu ấy nghỉ ngơi vài ngày được chứ." Im lặng qua đi, giọng Na Jaemin không hề mang theo bất kì ý thương lượng nào, gương mặt ấm áp hiếm khi trở nên nghiêm túc như vậy.

Khang Nhĩ gãi gãi ót, cau mày thở dài, "Haizz, bỏ đi bỏ đi, tiền bạc gì chứ, dù sao cũng là đứa nhỏ không quản được." Nói rồi lại liếc mắt nhìn cổ chân chảy máu của em cùng những mảnh vụn nhỏ bé kế bên bác sĩ Percy, đỏ xanh lẫn lộn khiến chẳng ai đành lòng nhìn thêm nữa.

Sau khi đi khỏi ngoài cửa vang lên tiếng Khang Nhĩ mắng những người làm công đẩy ngã Hoàng Nhân Tuấn, Na Jaemin quay đầu không đếm xỉa, đôi mắt khép hờ của Hoàng Nhân Tuấn đã mở, lộ ra con ngươi đen đờ đẫn, lông mi không ngừng run lên, tiếng thở dốc khe khẽ như cũ truyền đến.

—– Vẫn là một đứa nhỏ không quản được, một giọt nước mắt cũng không rơi nhưng mồ hôi lại chảy như tắm.

Bàn tay che chở trên đỉnh đầu em của Na Jaemin liên tục giằng co, không đành lòng thu về cũng chẳng nỡ đặt lên. Ngài cúi đầu thấp hơn một chút, làn môi khe khẽ gieo từng lời dỗ dành đến em không ngớt, như dòng hải lưu báo hiệu trời quang mây tạnh, "Đến nhà tôi ở đi, không cần lo lắng, cũng đừng sợ."

Hoàng Nhân Tuấn huơ đôi tay giữa khoảng không, bắt được bàn tay đang cầm khăn và cổ tay trắng mảnh khảnh của Na Jaemin, giống như đốt tre từng nghe mẹ kể, có chút cộm, nhưng tuyệt đối không giống những vết chai trong lòng bàn tay em.

Na Jaemin vẫn không dừng lại.

"Đừng lo lắng, cũng đừng sợ nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net