3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I 'll jump if you jump too

Em sẽ nhảy vào vùng xanh thẳm, nếu ngài bằng lòng nhảy cùng em.

———

Chỗ bị băng bó có chút ngứa ngáy khó chịu, Hoàng Nhân Tuấn kiềm nén, vết thương hở trên bắp chân đã có vài chỗ đóng mài, rất nhanh sẽ lành lại giống những vết sẹo trước đây.

Na Jaemin đặt cháo đậu đỏ ở đầu giường, đây là do bà Maisel chủ nhà thuê nấu cho, Hoàng Nhân Tuấn hy vọng hôm nay bà sẽ không thất bại, đừng nấu khét món nào nữa.

Ba ngày nay Hoàng Nhân Tuấn đều vùi trong chiếc giường êm ái em chưa từng ngủ qua, em cũng rất ngạc nhiên khi Na Jaemin không bao giờ ngủ trên giường êm, dễ đau lưng, ngài nói thế.

Tuổi còn trẻ làm sao bị bệnh đau lưng được chứ. Hoàng Nhân Tuấn học theo cách nói chuyện của cụ bà nói với ngài.

Na Jaemin dùng một quyển sách gõ sau ót em, tôi còn chưa nói tuổi cậu còn nhỏ thế mà sao thương tích đầy mình vậy.

Ngay cả lúc chế giễu lẫn nhau giọng Na Jaemin nghe còn hòa nhã hơn bình thường một bậc, ngài luôn có thể nắm chắc phần thắng, mỗi một inch cơ thể chuyển động đều như đã qua an bài tỉ mỉ.

Na Jaemin giải thích là do nửa cuộc đời của ngài đều luyện những thứ này, làm không tốt sẽ bị đòn và bỏ đói.

Nói như vậy, quý ngài Jaemin vừa nhìn đã biết chính là kiểu người thường xuyên chịu phạt theo cách thứ hai, cả người gầy gò, so với Hoàng Nhân Tuấn chẳng khá hơn là bao, có điều không để lại sẹo.

Ngài dùng muỗng chậm rãi khuấy chén cháo, ánh nến xung quanh tỏa ra bức xạ, vừa lúc rơi vào gương mặt Na Jaemin, màu vàng cam tách ngũ quan được soi chiếu và chiếc bóng của ngài rời thành hai phần rõ rệt, Hoàng Nhân Tuấn sớm đã cảm thấy đôi mắt gần trong gang tất này sinh ra cảm giác rất kì quái, chính đường nét đó là nguyên nhân gây chuyện, khắc sâu vào đáy mắt ấy là nét hòa nhã khiến kẻ khác dấy lên cảm xúc trong tim.

Nhưng là cảm xúc gì.

Có lẽ vì vẻ ngoài của ngài quá đẹp.

Hoàng Nhân Tuấn vẫn luôn tự nhủ như thế.


Believe me, it is true

Xin hãy tin em, vì đó là sự thật.

——–

Bà Maisel đem đến một bình cà phê, Hoàng Nhân Tuấn ló ra khỏi chăn, trong cơn ngái ngủ dường như em còn ngửi được vị đắng nồng nặc của nó, trước khi đóng cửa bà Maisel còn nhấn mạnh một câu phải chú ý sức khỏe.

"Tối rồi ngài còn uống cà phê sao." Thật là một người hư hỏng.

Na Jaemin gật đầu, đợi ngài rót chất lỏng vào ly, khắp gian phòng đều ngập mùi khiến loài người thanh tỉnh, ngài xoay người, tách cà phê đã đưa đến bên mép, lại bắt gặp đôi mắt trong suốt của em.

Đôi mày nhếch lên, ngài mang tách cà phê nhường cho cậu trai đang trông ngóng nhìn mình.

Hoàng Nhân Tuấn trở mình ngồi dậy, cười hì hì nhận lấy, đã rất lâu rồi em chưa uống cà phê, thật ra em không biết uống, nếu bất cẩn uống nhiều sẽ dễ đau bao tử, có điều mọi đứa trẻ đều thích của lạ, hôm nay uống một ngụm nhỏ thôi. . .

Suýt nữa thì nhổ trở ra, ánh mắt quét qua quý ngài Jaemin đang cười tủm tỉm, dù cho đầu lưỡi đã bị đắng đến tê rần cũng phải dằn lòng cố chịu đựng, nhưng nếu bảo Hoàng Nhân Tuấn lại cười thêm lần nữa thì đúng là ép người quá đáng.

Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, tâm trí cậu trai suýt thì bị bổ làm đôi, sau cùng Hoàng Nhân Tuấn vẫn chọn nhắm mắt nuốt xuống, nuốt xong toàn bộ da đầu đều dựng đứng lên.

Na Jaemin nhìn khuôn mặt nhỏ bé xinh xắn của cậu trai vặn vẹo một hồi, nhẹ giọng hỏi, "Đắng lắm hả?" Kết quả thu được ánh mắt sắc lẹm như dao.

"Uống như vậy ngài không sợ thức trắng ba ngày ba đêm sao?" Hoàng Nhân Tuấn vội chắp hai tay dâng tách trả lại Na Jaemin, sự ghét bỏ thể hiện rõ qua lời nói.

Na Jaemin nhấp một ngụm, sắc mặt bình thản thậm chí còn có điểm vui vẻ, "Không, thật ra đối với tôi cà phê chẳng có tác dụng gì cả, chỉ là thêm chút hương vị thôi."

"Vậy không thể pha nhạt chút sao." Nói xong Hoàng Nhân Tuấn như sực tỉnh từ mộng, sau lưng căng cứng. Quý ngài Jaemin đang. . . Uống tách cà phê em từng dùng qua?

Các cô gái rửa chai rượu từng nghiêm túc ra lệnh bọn họ không được đụng vào cốc của các cô, ngược lại bọn họ cũng làm vậy với cánh đàn ông, nói trắng ra uống chung như vậy chẳng khác nào hôn gián tiếp.

Nếu đã vậy thì. . .

Không có gì không có gì, con trai với nhau cả mà, huống hồ đây là cái tách chứ không phải cốc trà, nhìn cái tách này xem, nó đáng giá hơn cả một chồng cốc trà cộng lại. . .

Tùy tiện bịa ra lý do chẳng liên quan gì, hô hấp Hoàng Nhân Tuấn như dừng lại lúc Na Jaemin cầm tách cà phê lên lần nữa —— Là cùng một vị trí.

"Ừm. . ." Na Jaemin ngước mắt suy nghĩ một chút, "Nhạt thì không nếm được vị gì."

Cậu trai nhích lại gần đầu giường, tầm mắt rời khỏi ngài, rơi trên ghế salon nơi ngài ngả lưng.

"Có lẽ là do tật xấu nhịn đói quá nhiều ngày bé?" Na Jaemin không phát hiện, ánh nến đã giúp Hoàng Nhân Tuấn giấu đi đôi tai đỏ bừng.

"Vậy có phải ngài cũng không biết nấu cơm cho người khác ăn, tôi thấy từ trước đến nay ngài chưa vào nhà bếp lần nào." Lời vừa ra khỏi miệng Hoàng Nhân Tuấn liền hối hận, là bản thân không tỉnh táo, cà phê trong miệng đổ dồn lên não, em đã quên mất người như Na Jaemin ở nhà đều có người hầu kẻ hạ, việc làm không tốt có thể cầm tiền mua được, mặc kệ lúc nào, làm gì có chuyện ngài tự làm cơm cho người khác, không chừng còn không làm cho chính bản thân ăn.

"Không, tôi nấu ăn rất tốt đấy." Đáp án ngoài dự liệu, nghe như đang phô trương, Hoàng Nhân Tuấn lại lần nữa chuyển tầm mắt trở về, chỉ thấy gương mặt nghiêm túc của Na Jaemin.

"Có điều chỉ là nêm nếm gia vị giúp mẹ mỗi lần nấu thôi, dễ như trở bàn tay."

Hoàng Nhân Tuấn cẩn thận tiếp thu thông tin này, ngọn lửa quấn quanh tim đèn động đậy, vệt sáng tối giao thoa trên mặt em, biểu cảm thoáng chốc khó phân biệt, "Ngài. . . Nấu ăn cho mẹ ngài sao?"

"Dĩ nhiên." Đuôi mày Na Jaemin vểnh lên, hiểu ra Hoàng Nhân Tuấn đang hiểu lầm điều gì, "Nhà tôi chỉ có hai mẹ con và người giúp việc part-time thôi."

"À. . . Vì tôi thấy ngài luôn mua thức ăn. . ."

"Chẳng qua là ngại phiền." Đã uống cạn cà phê, ngài rót thêm tách nữa, cột nước nâu sẫm tao nhã rơi xuống thành đường cong đẹp mắt.

Hoàng Nhân Tuấn thầm nghĩ người này thật sự là thần, giọng Na Jaemin ung dung cất lên lúc cột nước ngừng chảy, "Hơn nữa —- Không lâu thôi tôi sẽ ra đi."


Ooh into the blue

Ooh rơi vào vùng xanh thẳm.

———

Gần đây Hoàng Nhân Tuấn rất ít khi thấy Na Jaemin ghi vở, chỉ có viết bừa vài dòng mỗi ngày trước khi đi ngủ, chẳng giống lúc ở bờ biển một phút cũng không rời tay. Hỏi câu chuyện của ngài tiến triển tới đâu rồi, Na Jaemin luôn trả lời một câu thờ ơ: "Còn lâu lắm."

Thường ngày quý ngài Na Jaemin rất thích nằm trên ghế sofa đọc những quyển sách mượn của bà Maisel, Hoàng Nhân Tuấn cũng cảm thán quý bà ục ịch hiền lành kia lại có nhiều sách đến vậy, đa số đều liên quan đến Chúa Kitô, có lẽ bà thật sự là một con chiên ngoan đạo. Em nghĩ, Na Jaemin là một người rất an tĩnh, nhưng có thể cũng không thích yên tĩnh, tiếng lật trang sách chẳng bao lâu sẽ ngừng, mi mắt nặng trĩu của ngài vô thức khép lại, sách đặt trên ngực, còn có thể kiêm luôn chức năm giữ ấm. Hoàng Nhân Tuấn đứng dậy cầm cái mền vắt trên lưng sofa nhẹ đắp lên cơ thể mảnh khảnh cho ngài, động tác cẩn trọng như đang phủi bụi cho một món đồ cổ vừa tinh xảo lại vừa dễ vỡ.

Ngủ qua hồi lâu, đến nỗi mắt ngài thậm chí còn bị sưng, mở mắt không được nên đành phải ngồi im trên ghế, lót sau lưng thêm cái gối đầu, trong khi đợi cho nhãn cầu không còn cảm giác cay xót khó chịu nữa, ngài sẽ cầm quyển sách đưa Hoàng Nhân Tuấn – người muốn chợp mắt tùy ý đọc gì đó. Nhưng em thì lười, không muốn đọc sách cũng chẳng đọc vào, em thà đứng trước cửa sổ thủy tinh treo rèm thật dày của Na Jaemin so sánh từng cỗ xe ngựa chạy qua xem có gì khác biệt —- Đôi lúc sẽ thấy tiểu thư quý bà váy áo xúng xính đạo mạo bước ra từ mái vòm, hôm nay không biết là dự dạ hội ở nhà ai.

Em chưa từng nghe được câu "Ngủ ngon" từ Na Jaemin, khi ấy em đã sớm thiếp đi, chất giọng trầm khàn của ngài còn hiệu quả hơn cách làm ấm người bằng bấm huyệt ngón tay, vậy nên em cũng không thể nào biết được câu "Ngủ ngon" của ngài êm ái dịu dàng biết nhường nào, chỉ sợ làm thức giấc cậu trai co người trên giường, nhẹ nhàng bay bổng như áng mây che khuất ánh trăng, nhưng lại càng đáng tin cậy hơn nó, hằng đêm đều như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net