Ba từ chí tử (OkiKagu Oneshot)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói ngươi yêu ta, không thì chết đi!"

Không biết tại sao, nhưng lúc lời này này được thốt ra, nó không giống như cô tưởng tượng. Do không giỏi khoản ăn nói, cô thường chuyển qua dùng nắm đấm. Cô chắc chắn rằng hàng giờ luyện tập đau đớn mấy tuần trước là đã đủ – ít nhất là đến khi Gin-chan và Pachi đồng thời đe doạ sẽ đạp tung cửa phòng tắm ra, bất chấp mọi "chuyện riêng tư của phụ nữ" cô đưa ra làm lý do. Con giun xéo lắm cũng quằn.

"Anh vừa mới nuốt phải bento của Otae và một số thứ KHÔNG ĐƯỢC ĐẸP ĐẼ đang điên tiết gõ cửa hậu của anh, bây giờ hoặc là để anh vào, hoặc là say goodbye đống băng vệ sinh của mày đi nhá!"

"Rồi, rồi, nghe rồi." Kagura cuối cùng cũng mủi lòng, nhưng vẫn không quên thó đi cuộn giấy vệ sinh duy nhất trong toilet. Khi tiếng kêu chói tai của Gin-chan vang vọng hành lang, Kagura giả vờ ngủ, mặc kệ Pachi tuyệt vọng kéo giật cửa tủ để đồ ra bằng mọi cách có thể trong nỗ lực giải cứu Gin-chan.

Kagura đã chăm chỉ luyện tập nụ cười quyến rũ cô nhớ như ghi từ loạt phim truyền hình dài tập sướt mướt yêu thích của Đại tỷ. Cô tự phạt mình bằng cách nhét chân vào toilet mỗi khi làm ra vẻ mặt có tính chất hăm doạ, và cắn lưỡi để ngăn lại những câu chửi thề đã vọt đến tận miệng.

Nữ tính. Có lẽ cô không có năng khiếu ở lĩnh vực này. Đại tỷ nói đàn ông thích phụ nữ đảm đang: những bà nội trợ có thể đi chợ, nấu ăn, và dịu dàng ra đón họ ở cửa sau một ngày làm việc vất vả.

"Chị thường xuyên nấu ăn cho Shin-chan, và nó hạnh phúc với điều đó." Otae liếc về phía em trai, "hỏi" bằng một ánh mắt sắc nhọn. Cậu em đáng thương của chị nhanh chóng gật đầu lia lịa, rồi lỡ mồm nôn khan, và lập tức viện cớ mình vừa xì hơi.

Cái thứ rác rưởi học-làm-quý-cô này tốn thời gian hơn cô nghĩ. Và cuối cùng nó chẳng được tích sự gì!

Tất cả là tại thằng Sadist chết tiệt đó!

"Ta đã nói gì về việc ngươi tự tiện ăn đồ ăn vặt ở phòng ta hở hà mã?"

"Ế? Có sao? Hình như là cái gì mà 'Cứ tự nhiên nhé, China. Vì cô rất đáng yêu và xứng đáng được như vậy.'"

"Ta tin rằng ta đã nói, lần sau ngươi tái phạm, ta sẽ dùng kiếm thông thêm một lỗ nữa ở mông cho ngươi." Okita Sougo đẩy ngã cô trên sàn, đồ cô đang ăn dở vương vãi khắp người.

Anh đè trên người cô, chờ đợi dấu hiệu phản kháng, còn cô thì nhún vai với lấy miếng khoai tây rơi trên ngực mình. Trước khi nó kịp hạ cánh an toàn vào miệng cô, thằng Sadist ngu ngốc ngoạm mất.

"Này, thằng khốn! Ta vừa mới định-"

Lời kháng nghị của cô bị dập tắt bởi một nụ hôn sâu. Và chẳng cần nói cũng biết, tiếp theo đó quần áo bị xé rách, khoai tây chiên chìm vào quên lãng, và một màn khiến người ta đỏ mặt che mắt nhưng vẫn cố hé ra để nhìn bắt đầu. Và từ đó, mỗi khi họ không làm tăng vọt số nợ công của Edo cũng như thuế để bù vào thiệt hại tài sản gây ra bởi cái mà người ta không thường gọi là lục đục gia đình, Kagura sẽ thức dậy ở phòng của Sougo ở trụ sở Shinsengumi sau một đêm phóng túng và hoang dã, trái ngược hoàn toàn với nụ hôn buổi sáng dịu dàng sau cổ cô.

Tuần trước, vào một trong những buổi sáng đã kể trên. Cô không chắc mình bị làm sao nữa. Giống như mấy chương Hôn nhân Tai tiếng trong phim truyền hình Hàn xẻng của Đại tỷ, cô hào hứng xem chuyên mục tìm nhà đăng trên tạp chí hôn nhân và gọi điện thoại tống tiền Đội trưởng đội 1 của Shinsengumi. Đại loại như "Nếu ta chấp nhận mặc cái váy này và chịu đựng dị ứng gorilla đến cuối đời, ngươi sẽ trả ta bao nhiêu?". Cuộc gọi đó kéo dài hàng giờ liền, còn về phần Đội trưởng của chúng ta, chà, cuộc đấu giá đã bắt đầu!

Có lẽ Kagura đã bị dị ứng, trúng gió, hay ấm đầu gì đó. Chẳng lâu sau thì cô đã muốn đi thử váy, dù cô có lỡ làm rớt bánh lên, và nhân nói đến việc này, đây là phần tuyệt nhất: cái bánh! Bánh dành cho những sự kiện kiểu này về cơ bản là những toà nhà chọc trời làm từ sô-cô-la ngọt ngào, va-ni sánh mịn và một lớp kem bơ phồng phủ lên trên. Và còn-

Khụ, quay trở lại vấn đề chính. Cô đã dành cả tuần trước đó luyện tập. Sáng hôm ấy, cô thức dậy với cái eo đau nhức, làn da ngứa ran và một vòng ôm từ sau lưng. Rồi nó rời đi cùng với hơi ấm mỏng manh còn vương lại trên chăn.

"Lạ- lạnh quá, đồ ngốc kia," cô lầm bầm trong cơn ngái ngủ, và còn câu gì đó nghe như "Quay lại đây", nhưng khó mà nghe ra.

Sougo chiều theo, ngón tay anh vuốt dọc theo sườn cô rồi dừng lại ở bụng. Như đáp lại sự đụng chạm của anh, bụng cô sôi òng ọc. Ngài Đội trưởng nhếch miệng cười.

"Này Sadist, dọn bữa sáng đi. Làm món nào ngon ngon ấy."

"Ta không thể nuôi cái đồ miệng ăn núi lở nhà ngươi mãi được."

"Ta muốn ăn trứng ốp lết, cái món mà-"

"Ý ngươi là 50 quả ấy à? Ta không nghĩ lúc này các trang trại đã cung cấp đủ trứng cho Edo để lấp đầy cái hố đen trong bụng ngươi đâu."

"Ngươi có trách nhiệm phải nuôi ta, nếu không làm tốt thì coi chừng đấy!" Cô hách dịch nạt. Cơn buồn ngủ hoàn toàn bay biến.

Anh gặm tai cô, giọng khiêu khích, "Vậy giải thích coi, tại sao ta phải nuôi con quái vật như ngươi?"

Anh gần như thấy trước được là cô sẽ trả đũa ngay lập tức. Cô sẽ quay lại, tặng cho anh một đấm vào cằm và thế là cuộc đấu vật bắt đầu. Nhưng cô gái trong vòng tay anh lúc này lại do dự. Ngay khi anh định tiếp tục trêu tức cô, cô lẩm bẩm gì đó.

"Huh? Ngươi vừa nói gì sao, China? Ta không nghe thấy được gì ngoài tiếng òng ọc điếc tai từ cái bụng sôi réo rắt liên hồi của ngươi hết."

Cuối cùng, cô cũng thu hết can đảm để nói ra.

"Bởi vì ngươi yêu ta, Sadist. Ngươi biết rõ mà."

Lại một khoảng lặng nữa. Kagura không dám quay lại nhìn. Ngay khi cảm thấy có chuyển động, cô chuẩn bị tư thế để táng một cú vào đầu anh, sẵn sàng nghênh chiến với nắm đấm giơ lên. Nhưng thay vì tấn công, anh đứng dậy đi mặc quần áo.

"Ng-ng-ngươi làm gì thế?" Cô xấu hổ lắp bắp, mừng thầm vì anh không quay lại mà bắt gặp khuôn mặt đỏ bừng của cô.

"Ta đi xem xét mấy cái trang trại."

"Hở?"

"Ngu có mức độ thôi chứ. Ta đi kiếm trứng về cho, giờ thì đừng có ám quẻ ta nữa!"

"Nhưng ngươi vẫn chưa trả lời ta." Cô ngồi dậy, để lộ khuôn ngực trần, nhưng cô vẫn thờ ơ vẫy tay như không.

"Ngươi có hỏi gì sao? Về học lại ngữ pháp đi ha."

"CHẾT TIỆT! Đừng có giả ngu."

"Mẹ nó, có lẽ thêm sữa nữa mới được." Anh chửi thề, chân nhảy lò cò để mặc quần.

"Ngươi có nghe không thế?"

"Cả bánh mì nữa."

Kagura đứng phắt lên, khoả thân và giận dữ. Cô vớ lấy cái váy đã bị quăng vào góc phòng đêm qua và dậm mạnh chân, "NÓI ĐI, THẰNG KHỐN!"

Anh cuối cùng đã cho cô thấy vài dấu hiệu chứng tỏ rằng mình thực sự có để ý. Anh dừng lại trước ngưỡng cửa, quay mặt lại. Với đôi mắt nheo lại và môi mím chặt, anh – khó chịu chăng? Không. Tức giận.

"TA PHẢI THẾ NÀO THÌ NGƯƠI MỚI HÀI LÒNG HẢ?"

Anh gào lên. Tiếng quát lay động điều gì đó trong cô, ngăn lại lời đáp trả đã sắp vọt ra.

Nữ tính. Hành động thật nữ tính. Đây chính là thời điểm thích hợp. Cô đã hành hạ Gin-chan và Shinpachi cũng như hệ tiêu hoá và bài tiết của họ vì giây phút này. Đây chính là lúc cô thuyết phục anh rằng mình không chỉ giỏi việc gây lộn lăn lộn trên giường. Và rằng cô xứng đáng được nhận chiếc bánh khổng lồ cùng chiếc váy trắng xinh đẹp đó.

Và vì thế, với tất cả nỗ lực của mình, cô cố bày ra tư thế nữ tính và nụ cười quyến rũ nhất cô có thể nặn ra.

"Cái GÌ thế kia? Tởm không chịu được!"

Thế đấy. Quên chuyện đó đi. "Arrgghh, bấy lâu nay ngươi chưa từng nói ra điều đó! Ta muốn biết!"

"Hẹn gặp lại." Anh vừa định kéo cánh cửa lại thì cô hét lên, hơi quá to so với kế hoạch.

"NÓI NGƯƠI YÊU TA MAU!"

Cánh cửa khựng lại giữa chừng. Cô nàng Yato hắng giọng một cách mất tự nhiên. Gương mặt của Okita Sougo khuất sau màn che.

"KHÔNG THÌ ĐI CHẾT ĐI!"

Ừm. Không giống những gì cô hình dung trong đầu. Và thế là sẽ chẳng có lời tỏ tình nào, và cũng không còn se- à, cái-mà-bạn-biết-là-cái gì-đấy.*

*Theo sau "se" là x nha các bạn :">

Cánh cửa đóng sập lại ngay khi những từ cuối cùng của cô thốt ra. Tiếng chân bước vội ngoài hành lang nhỏ dần. Kagura mải tua đi tua lại câu cuối cùng trong đầu mà chẳng nhận ra cô đã run rẩy tự lúc nào. Bất kể món ốp lết của anh ngon như thế nào, bất kể cô đang gần như chết đói, Kagura lặng lẽ mặc quần áo và rời đi trước khi anh quay về. Nếu anh thực sự quay về.

Đã nhiều ngày trôi qua. Hai lần cô đụng phải anh trên đường, và cả hai lần anh đều ném cho cô một cái nhìn lạnh nhạt, cái nhìn khiến cô đông cứng. Cô quăng trả ánh mắt tương tự rồi quay ngoắt đi, đầu ngẩng cao.

Khốn thật! Mình làm sai cái gì à? Tất cả là lỗi của thằng Sadist trời đánh thánh vật kia!

Sáng thư Năm, Kagura thẫn thờ ngồi trên sofa thì tên samurai ăn bám rón rén bước đến.

"Ê."

"Á! Đừng có làm em giật mình!" Cô la oai oái. Gintoki mặt tỉnh bơ.

"Chào buổi sáng, Kagura-chan. Em có thư này." Anh liệng một cái phong bì cho cô rồi vào bếp tiến hành công cuộc săn tìm sữa dâu.

"Papi!"

Kagura phấn chấn lên hẳn. Mọi nỗi đau buồn trước đó bị vứt qua một bên khi cô xé mở phong thư.

"Bô lô ba la, vân vân và mây mây, ừ rồi, con sẽ không dừng ăn đồ ngọt cũng sẽ không mặc quần đùi dưới váy. Còn gì nữa?"

Kagura tiếp tục đọc, mũi chúi vào lá thư, miệng ngoác đến mang tai, cho đến khi cô đọc đến đoạn cuối.

...Bố biết con ghét hành tinh của chúng ta, Kagura. Giờ bố có thời gian rỗi rồi, nên bố sẽ tìm một ngôi nhà khác, tại một hành tinh khác ít ẩm ướt hơn. Bố mong rằng con sẽ giúp bố, và nếu con muốn, con có thể dọn đến sống cùng bố.

Cuối tháng bố sẽ tới thăm con.

Papi yêu con.

Umibouzu

Kagura thở dài. Cô gấp lá thư lại rồi nhét nó vào một chồng thư khác dưới giường của cô trong tủ đồ. Ông ấy đã không đả động gì đến chuyện này từ khi Gin-chan và Pachi thuyết phục rằng cô không có vấn đề gì khi sống cùng họ. Nhưng từ đó đến nay đã vài năm rồi. Cô, đứa nhóc loắt choắt ngày nào, đã đến tuổi thành niên.

Ở tuổi 20, dù có muốn thừa nhận hay không, cô nên sống tự lập. Cô yêu công việc tại Yorozuya, và cô yêu gia đình mới nơi đây. Cô chưa từng có ý định rời đi, nhưng có lẽ cũng không tồi nếu có một cái giường đàng hoàng ở bên ngoài tủ chứa đồ và không cần tối ngày lo lắng cho sự an toàn của đám băng vệ sinh trước mối đe doạ là Gin-chan.

Với tư tưởng có thực mới vực được đạo, cô đánh liều đi bộ xuống phố để mua thêm tảo biển muối. Và đụng mặt Okita Sougo lần thứ ba kể từ vụ cãi lộn.

Bằng cách chắn trước lối vào cửa hàng, anh đã thành công đập tan kế hoạch ăn-bánh-bơ-đội-mũ-phớt nham hiểm của cô.

Đồ ranh con khôn lỏi.

"Ngươi! Xê ra!"

"Ta đang kiểm tra giấy phép của người bán rong này , nên phiền ngươi bỏ chút thời gian quý báu ra kia ngồi đợi cho đến khi ta làm xong cái nghĩa vụ nho nhỏ ta tự nhiên muốn hoàn thành trong ngày hôm nay vậy."

"Ngươi đứng chắn đường người ta thì có! Cái này kêu là gì ta? Loạng quạng? À, đúng thế! LOẠNG QUẠNG! Tự ghi vé phạt cho mình đi!"

"Là LANG THANG mới đúng, China, và ta được phép. Như đã nói, ta đang làm việc."

Sau lưng anh, Kagura đã điên tiết đến xì khói, tay siết lại thành nắm đấm, phùng mang trợn má trừng mắt nhìn. Trong khi cô còn đang cân nhắc xem nên xuất chiêu quét đất hay lên gối, chuyện đó xảy ra.

Cô buột miệng.

"Ai cho ngươi gọi ta là China?"

"Ta thích gọi ngươi là gì chẳng được."

"Ngươi không được! Chỉ- chỉ những người yêu quý ta mới được làm thế."

"Ta là ngoại lệ."

Ngoại lệ? Thế là thế quái nào? Cái thái độ vênh váo đó là sao chứ? Vậy nghĩa là- là hắn không- không-

Kagura chẳng thể nào nghĩ tiếp nữa. Dòng nước mặn chát trào lên từ khoé mắt, tô nhoè tầm nhìn của cô. Cô hét lên trong tiếng nức nở, "Ta đi đây!"

"Tốt. Ngươi ăn hơi quá nhiều tảo biển muối rồi."

"Không! Ý ta là RA ĐI VĨNH VIỄN!"

Cô chạy vụt đi nhanh hết sức có thể mà không nhận thấy Sadist đã ngước lên. Anh đứng dậy chực đuổi theo, nhưng cuối cùng, anh lại quay đi, mặt đầy vẻ suy tính.

Người chủ cửa hàng anh đang kiểm tra hỏi vẻ thông cảm, "Bạn gái cậu à?"

Sougo không trả lời.

Suốt nhiều đêm, Kagura nhốt mình trong tủ đồ với đôi mắt sưng đỏ, và thậm chí cô còn chẳng ăn uống gì nhiều – điều mọi người vẫn luôn cho là không thể. Gintoki và Shinpachi lo sốt vó. Họ gõ liên hồi lên cửa tủ, sẵn sàng lôi cô ra nếu cần thiết.

"Kagura! Ra ngoài nhanh không nấm mốc mọc đầy người giờ!"

"Kagura-chan! Anh mua cả một bịch tảo muối to ơi là to này. Em không ra là anh ăn hết đấy." Shinpachi ngân nga, hy vọng có thể dụ dỗ cô. Nhưng cô vẫn không trả lời.

"Này, Gin-san," anh thì thầm, "Em nghĩ con bé chết rồi."

"Làm gì có chuyệ-" Gintoki ngẫm nghĩ một lát. Rồi anh đập cửa rầm rầm.

"KAGURA! EM CHẾT CHƯA?"

"MẸ KIẾP! Hai anh muốn gì? Bấm nút biến mau!

Cánh cửa giật mạnh, để lộ ra một cái xác sống trông khá giống cô bé Yato tròn trịa vui vẻ của họ.

"ÔI MẸ Ơ-"

Trước khi anh đầu quắn kịp nói hết câu, Kagura kéo kéo tay áo anh.

"Gin-chan," cô rên rỉ.

"Gì thế?"

"Liệu anh có- anh sẽ- Em có phải là một đối tượng kết hôn tiềm năng không?"

Nhận thấy Gintoki có vẻ kinh hoàng và sốc đến mức á khẩu, Shinpachi lay anh. "Bọn mình nên gọi bác sĩ thần kinh đi là vừa."

Giật mình tỉnh lại, anh chàng nâng mấy cái que lởm chởm từng là ngón tay của cô lên và gật đầu lia lịa, "D-dĩ nhiên rồi, Kagura. Mọi tên đô vật to con lực lưỡng với cơ thể bằng thép đều sẽ phát điên vì em."

"Thật sao?" Cô mỉm cười yếu ớt. Anh thực sự không dám tin câu xạo sự đó có tác dụng.

"Tất nhiên! Đúng không Pachi?"

"Ơ, ừm, đúng vậy."

Vớ lấy túi tảo biển muối, cô trượt khỏi tủ và lê vào nhà bếp.

Gintoki nói nhỏ vào tai Shinpachi, "Con bé biết mò đến tủ lạnh rồi kìa. Đây là dấu hiệu tốt, nhỉ?"

Hay ít nhất là anh nghĩ thế, cho đến khi cô lôi ra một nửa chỗ thức ăn, đặt lên bàn rồi đá mạnh vào cửa tủ lạnh, suýt nữa đục một cái lỗ trên tường.

"Ê! ANH KHÔNG CÓ TIỀN TRẢ PHÍ SỬA CHỮA ĐÂU!" Gintoki đang rền rĩ khóc thương thì cô đột nhiên lẩm bẩm.

"Có phải tại anh ta không phải là đô vật không?"

"Hả?"

Gintoki nhìn sang Shinpachi dò hỏi, nhưng rõ ràng cậu cũng chẳng biết gì hơn.

Nhiều ngày sau, Kagura không gặp lại Sougo. Cô mất phương hướng hoàn toàn. Do đó, khi ông Umibouzu đến, cô cực kỳ ngạc nhiên.

"Papi! Bố đến sớm vậy!"

"Sớm sao? Đâu có. Bố bảo con rồi mà. Bây giờ là cuối tháng rồi, Kagura."

"Hảảảảảảả? Đầu óc mình để đi đâu thế này? Phim truyền hình Hàn xẻng chết tiệt!"

Và vậy là họ có một cuộc trò chuyện vui vẻ, với Gin-chan, với Pachi, và Papi. Kagura lại đang rơi vào tình trạng mà người ta gọi là hôm-nay-tôi-đếch-muốn-làm-cái-mẹ-gì-cả, nên cần phải ra ngoài hít thở không khí trong lành để tìm lại chính mình, giống như phim Ăn, Cầu Nguyện và Ăn Thêm – tên phim là thế phải không nhỉ? Dù sao thì, cô đã giải thích nghiêm túc đến nỗi Gintoki không dám hỏi gì thêm.

"Em chắc chứ?"

"Ừm. Em sẽ quay lại mà! Em hứa! Có lẽ. Còn tuỳ."

Ba người đàn ông nhìn nhau bối rối, nhưng quyết định không thắc mắc nhiều. Kagura sẽ nói ra khi nào con bé sẵn sàng.

Thời gian trôi đi như bóng câu qua cửa sổ mà cô chẳng hề hay biết. Kagura chẳng có nhiều đồ đạc mà thu dọn, còn bố cô cứ tự trách mình vì cô không có lấy một tủ quần áo tử tế - một trong nhiều thứ cô thiếu khi sống với hai tên đàn ông quanh năm suốt tháng mặc độc một bộ đồ.

Cô đang đứng bên ngoài một cửa tiệm, mặc một chiếc xường xám truyền thống đắt tiền. Suối tóc dài của cô được búi cao, mắt trang điểm nhẹ, và một đôi giày cao gót tôn lên cặp chân dài của cô. Cô không thường ăn mặc thế này, nhưng cô thực sự muốn có một bộ váy đẹp. Bất kể người tặng có phải là Sadist hay không. Cô tự thuyết phục mình rằng chính cái váy mới quan trọng.

Ít nhất thì chiếc váy khá thuyết phục. Nó tôn lên cơ thể quyến rũ của cô. Mấy chàng trai ngờ nghệch nhìn cô đến ngây ra, thậm chí có người còn lân la đến làm quen, nhưng tất cả đều chạy trối chết trước hào quang chết chóc toả ra từ Papi. Ông đang đứng trả tiền ở quầy thu ngân thì lại một "nạn nhân" nữa tiếp cận cô.

À không, nhầm rồi.

"Ngươi đi đâu mà chưng diện ghê thế?"

Kagura ngẩng lên. Okita Sougo đứng đối diện cô, hai tay khoanh trước ngực.

"Liên quan gì ngươi," cô bật lại.

"Ta cá rằng cái váy tội nghiệp đó không qua khỏi hôm nay đâu."

"Madao là ví dụ điển hình cho thấy đàn ông thích cá cược là đàn ông nghèo."

"Ngươi liệu có bước nổi với đôi giày khủng bố kia dưới chân không?"

"Ta hoàn toàn có thể điệu đà nữ tính, Sadist à. Khi nào ta muốn."

Trong một lúc, cả hai im lặng. Mắt liếc nhìn mấy cái túi cô cầm trong tay, nếu sĩ quan Shinsengumi kia có nghi ngờ gì, anh cũng không hỏi. Thay vào đó, có những vấn đề khác cần chú trọng giải quyết trước. Anh đã nghe được từ anh chủ Yorozuya. Sau khi biết tin, anh đã vô cùng tức giận. Sau khi tạm biệt anh chủ rồi bình tĩnh rẽ qua lối khác, anh đấm mạnh vào một trụ điện thoại đến chảy máu khớp ngón tay.

"Ra ngươi cũng chỉ được đến thế. Ta đã đánh giá quá cao ngươi rồi, China ạ."

"Cái gì?"

"Thật là tốn công vô ích mà. Sau từng đó thời gian, chúng ta vẫn chưa phân thắng bại. Giờ thì ngươi quắn đít lên chạy trốn-"

BOOM!

Sadist cảm thấy lưng mình va mạnh vào bức tường phía sau, rác đổ tứ tung trên sàn bê tông, hậu quả từ sức mạnh tàn bạo của Kagura khi cô nắm lấy cổ áo anh và xô mạnh.

"Ta là người duy nhất phung phí thời gian và sức lực của mình ở đây. Bây giờ, ngươi rốt cuộc có chịu nói không?"

Cô hít thở một cách khó nhọc, ngón tay trắng bệch và môi cắn chặt. Sougo ôm lấy cô, chỉ để giáng một đòn cuối cùng:

"Ta không đầu hàng những kẻ trốn tránh trận chiến của mình."

Trước khi cô kịp nhận ra, anh đã rời đi. Tự lúc nào mà cô đã buông tay, cô cũng không nhớ. Khi Umibouzu ra ngoài, ông thấy con gái mình nhìn chằm chằm vào không khí, tay buông thõng.

"Kagura?"

"A. K-không có gì đâu. Đi thôi bố."

Đêm cuối cùng ở Trái Đất, cô cùng Gin-chan và Pachi ra công viên ngồi ngắm sao và ăn kem.

"Vậy, Kagura, em muốn sống ở một nơi như thế nào?"

"Hmm, chỗ nào có nhiều đồ ăn là được."

"Thế thôi á? Em chỉ lo mỗi thế thôi à? Không phải mức tiền thuê nhà hay gì đó à?"

"Ồ, vậy em muốn một cái TV thật to nữa!" cô bám lấy tay Gin-chan. Dựa vào vai anh và ra dấu cho Pachi lấy thêm một cây kem nữa, cô thì thầm.

"Em có thể thú nhận một điều được không?"

"Hả?"

"Hai người phải giữ bí mật nhé?"

"Ừ."

Cô ngồi thẳng dậy giữa hai ông anh lớn của mình, chần chừ. Hai người nhìn cô chờ đợi. Bất kể họ đang chờ đợi điều gì, nó hẳn nhiên sẽ là một tiếng sét giữa trời quang.

"Em yêu hắn. Và...thật sự rất đau... khi tình cảm đó không được đáp lại."

Kagura thổn thức. Mắt cô nhoà đi, không hề nhận thấy lửa giận đang bốc ngùn ngụt xung quanh. Gintoki nhẹ nhàng xoa đầu cô. Mấy hôm nữa, anh sẽ phải tới chỗ Shinsengumi một chuyến để quậy tung chúng nó lên, và vẻ mặt của Shinpachi cho thấy thằng nhóc cũng đang suy tính điều tương tự.

"Bọn anh yêu em, Kagura. Nhưng đừng bảo bố em nhé."

Cô phá lên cười.

Sáng hôm sau, cô đến sân bay. Nó đông đúc chật chội, thoải mái thoáng mát như Hoàng tử Hata mặc bikini vậy. Bố hẹn gặp cô trên tàu, và nếu cô không khẩn trương lên thì sẽ lỡ chuyến bay mất. Với va li kéo phía sau, cô chen lấn, xô đẩy, chửi thề và đá văng mọi kẻ cản đường bất kể già trẻ lớn bé.

"Xê ra! Tôi mà trễ chuyến bay là không xong đâu!"

Xin quý khách chú ý. Một số chuyến bay sẽ bị hoãn lại do sự cố an ninh bất ngờ. Chúng tôi thành thật xin lỗi vì mọi sự bất tiện. Các hoạt động sẽ diễn ra như kế hoạch ban đầu sau khi thủ tục kiểm tra được hoàn tất.

"Tránh đường! Chống cự là bụng bự liền! Tốt hơn hết là cô nên tin

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net