Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Ba được Lý Bá đưa đi trong sự bàng hoàng. Đến khi vào trong xe, cậu vẫn không tin được, thần tượng mà mình luôn ngưỡng mộ, một nhân vật bí ẩn hoàn hảo trong tim cậu sao lại là một tên ác ma sống!

- "Đội trưởng Lý, anh có biết đội trưởng Trương không?" Sau khi khôi phục lại tâm trạng, cậu quay sang hỏi Lý Bá về Trương Trạch Nghị.

- "Là người của đội phòng chống ma túy, là nam thần của mọi người, là Alpha của Alpha!"

Quách Hạo nhanh miệng trả lời, nhìn Trần Lập Ba với một ánh mắt khó nói. Quả nhiên là một con cừu non không sợ hổ mới dám tấn công Trương Trạch Nghị.

Đó là Trương Trạch Nghị, cho dù có trăm lá gan cũng không ai dám đến gần, thế mà, hôm nay, Trần Lập Ba, một tên người mới lại nhảy lên người, ôm chặt lấy cổ người ta không buông.

Không phải xem người ta là thần tượng đó chứ!

- "Vậy, chuyện người ta nói anh ta đạt thành tích cao trong cục khi chưa tới 30 tuổi và là đội trưởng đội phòng chống ma túy trẻ tuổi nhất của thành phố này, có phải là sự thật không?"

- "Hoàn toàn chính xác!"

Quách Hạo gật đầu với Trần Lập Ba với một vẻ mặt suy tư. Người bên cạnh đờ đẫn ngồi suy nghĩ trong lòng, nếu như thời gian có thể quay trở lại, cậu nhất định sẽ không đi vào Waiting Bar.

Lý Bá đưa Trần Lập Ba đến ký túc xá được sắp xếp lúc trước. Lúc cậu định xuống xe, lão không quên nhắc nhở: "Ngày mai nhớ nộp báo cáo cho đội trưởng Trương. Nếu cậu dám không nghe lời cậu ta, cậu biết hậu quả sẽ như thế nào rồi đấy!

Quách Hạo gật đầu vỗ vỗ vai Trần Lập Ba ý bảo hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Trần Lập Ba khoanh hai tay lửng thửng đi lên lầu. Sau khi tắm rửa xong thì bắt đầu viết báo cáo.

Trên đời này, thứ cậu ghét nhất chính là viết báo cáo. Lúc còn ở học viện cảnh sát, hầu hết điểm số các môn học đều xếp hạng trung bình. Nếu không nhờ có hai môn chiến đấu và bắn súng kéo điểm thì có lẽ cậu không dễ dàng tốt nghiệp được.

Thức cả đêm để viết báo cáo. Thậm chí còn chưa kịp xem lại và sửa lỗi, Trần Lập Ba đã tắt máy và lăn ra ngủ.

Ngày hôm sau, Trần Lập Ba mang theo đôi mắt gấu trúc của mình đến chỗ làm. Lúc ngồi trên xe buýt, cậu thậm chí đã ngủ quên, suýt chút nữa bị qua trạm khác.

Lúc đến văn phòng, tin tức đêm qua nhờ cái miệng của Quách Hạo đã truyền đi khắp các phòng. Trần Lập Ba nghĩ, một tên Alpha với thân hình to lớn, săn chắc như thế không ngờ lại thích đi tám chuyện!

Hôm qua bị bắt có hai tên tóc đỏ và tóc xanh. Lúc sáng Lý Bá đã đi thẩm vấn tên tóc đỏ. Hắn ta là một tên cứng đầu, hỏi gì cũng không nói, chỉ bảo muốn mời luật sư.

- "Tôi đã điều tra rồi. Cậu đã bị tạm giam hai lần vì hành vi mua bán mại dâm. Vì thế lần này đừng giở trò nữa, mau phối hợp khai báo rõ ràng đi!"

- "Người cầm đầu tổ chức của cậu là ai? Quy mô hoạt động tổ chức này bắt nguồn từ đâu? Khai báo rõ ràng cho tôi!"

Lý Bá tức giận đập bàn.

- "Tôi chỉ rủ bạn bè đi uống rượu, đây là hành vi phạm pháp sao? Các người muốn bắt là bắt à?" 

- "Bạn? Những người bạn của cậu đã có kết quả xét nghiệm dương tính, cậu vẫn còn ngoan cố? Cậu không phải là kẻ mua bán gái thì nhận tiền làm gì?"

- "Tôi chỉ lấy tiền nợ. Lúc trước bọn họ nợ tiền tôi."

Lý Bá thấy không thể hỏi được gì từ tên tóc đỏ này nên tức giận đi ra ngoài. Lúc đẩy cửa ra thì gặp ánh mắt của Trần Lập Ba đang nhìn vào trong.

- "Tiểu Ba, sao rồi, ổn chưa?"

Đêm qua, Trần Lập Ba bị ảnh hưởng bởi pheromone của Trương Trạch Nghị quá mạnh nên cậu phải tiêm thuốc ức chế, thậm chí sau cổ phải dán tận hai miếng dán.

- "Ổn rồi anh, à đội trưởng, còn báo cáo của tôi thì sao?" Trần Lập Ba đưa báo cáo lên trước mặt Lý Bá và hỏi nên làm gì tiếp theo.

- "À, đem đến cho đội trưởng Trương đi. Đúng rồi, có biết phòng đội chống ma túy ở tầng nào chưa?"

- "Tôi biết rồi." Nói xong cậu vẫy tay với Lý Bá rồi nhanh chân chạy lên lầu với bản báo cáo.

Văn phòng của đội phòng chống ma túy ở đâu? Lúc sáng Trần Lập Ba đã hỏi Mặc Linh.

Lúc đến nơi, Trần Lập Ba nghe thấy tiếng hét của Trương Trạch Nghị phát ra từ trong phòng: "Cao Thiên Minh, tôi giao tên tóc xanh cho cậu, phải moi được thông tin từ miệng hắn ta, xem người cầm đầu là ai."

- "Tiểu Mã, đồ tôi nhờ cậu đem đến phòng xét nghiệm sao rồi? Mau đi giục họ nhanh nhanh báo kết quả đi!"

- "Mặc Linh, dẫn theo một nhóm người tiếp tục lục soát xung quanh Waiting Bar xem có phát hiện gì thêm không? Phương pháp kiểm tra cứ theo như những gì đã làm lúc trước!"

- "Còn đứng đó làm gì? Trên mặt tôi dính gì à? Mau đi đi!"

Trần Lập Ba đứng trước cửa lắng nghe, cậu cúi đầu nhìn bản báo cáo đầy lỗi chính tả của mình, cả người bắt đầu run sợ.

Lúc Trương Trạch Nghị mở cửa ra nhìn thấy Trần Lập Ba đứng sững sờ phía trước, hai hàng chân mày của anh nhíu lại, nếu không phải tên người mới này phá đám, thì hôm qua có lẽ anh đã tìm ra được tên cầm đầu.

Trương Trạch Nghị không thèm nhìn Trần Lập Ba, anh chỉ lướt qua nhưng vô tình nhìn thấy miếng dán kết giới dày đặc sau cổ cậu.

- "Cậu là Omega?" Trương Trạch Nghị dừng lại ngước mặt nhìn Trần Lập Ba một cách nghiêm túc.

- "Phải. Có chuyện gì?" Trần Lập Ba sờ gáy một cách đề phòng. Miếng dán được dán rất chắn chắn, các góc cũng không bị bong ra, và pheromone riêng của cậu vẫn chưa bị phân tán.

- "Cậu là một Omega thì đến đây làm gì? Mau về nhà đi."

Sau khi nói xong thì Trương Trạch Nghị vội vàng rời đi, anh thầm nghĩ cục trưởng Lưu thật hồ đồ, tại sao lại thu nhận một Omega vào cục cảnh sát. Đợi có thời gian, anh phải đi gặp cục trưởng nói chuyện này!

Nghe những lời này, Trần Lập Ba thực sự tức giận. Bởi vì thời kỳ phân hóa của cậu đến muộn. Ba mẹ cậu đều là Alpha nên mọi người đều nghĩ cậu cũng sẽ là một Alpha mạnh mẽ, nhưng không ngờ lại là một Omega.

Để chứng minh một Omega cũng không thua Alpha, Trần Lập Ba đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Khi còn ở học viện cảnh sát, cậu luôn là người rời phòng tập muộn nhất. Thậm chí, ngay thời kì phát tình, cậu cũng đã tự tạo riêng cho mình một loại thuốc ức chế, chỉ vì để chứng minh năng lực của bản thân.

Kết quả, Trương Trạch Nghị chỉ dựa vào định kiến về Omega mà gián tiếp phủ nhận năng lực của cậu. 

- "Omega thì làm sao? Omega còn có thể mạnh hơn Alpha." Trần Lập Ba tức giận.

- "Nếu anh không tin, chúng ta có thể thi đấu!"

Trần Lập Ba ở phía sau hét lên, nhưng người phía trước chỉ dừng lại một vài giây rồi tiếp tục sải bước về phía trước.

Cơn giận mỗi lúc một lên cao, nhưng lại không làm được gì, Trần Lập Ba cuộn tròn bản báo cáo rồi ném mạnh vào trong sọt rác bên cạnh.

Cậu ở trong phòng tập suốt cả một buổi chiều để xả cơn giận, mồ hôi ướt đẫm hết mấy lớp áo. Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi quay lại văn phòng.

Đột nhiên một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm cả căn phòng, Trần Lập Ba quay đầu hỏi nhỏ Lý Tiểu Ngư: "Xảy ra chuyện gì thế? Sao ai cũng căng thẳng hết vậy?"

- "Hôm qua mọi người đi bắt người ở WaitingBar đó. Bên đội phòng chống ma túy đã tìm thấy những viên thuốc của những kẻ tình nghi và hôm nay đã có kết quả."

- "Kết quả thế nào?" Trần Lập Ba hỏi.

- "Công thức hóa học của những viên thuốc này không có trên thị trường."

Trần Lập Ba bất ngờ khi nghe thấy điều này, có nghĩa là một lô ma túy đã tuồng ra ngoài thị trường, mấu chốt là nó không  phải là loại được lưu hành như lúc trước.

Mọi chuyện trở nên phức tạp!

Trần Lập Ba cắn môi, ngày hôm qua, Trương Trạch Nghị đã có thể bắt được tên cầm đầu, nếu không vì hành động ngu ngốc của mình, anh ta đã có thể phá được một vụ án lớn.

Lúc này, tâm trạng cậu bắt đầu nặng nề và cảm thấy có lỗi. Sau khi nghe Tiểu Ngư nói, cậu bắt đầu tự trách mình.

Lý Tiểu Ngư nhìn thấy biểu hiện của Trần Lập Ba thì động viên an ủi cậu: "Đừng tự trách mình!"

- "Vụ án này, sẽ tiếp tục điều tra. Lần này họ đã sắp bắt được người, có lẽ cũng mau chóng phá được án thôi."

- "Loại ma túy này được lưu hành trong các quán bar và cái phòng gội đầu. Đội chống ma túy đều là những người có kinh nghiệm. Việc bắt được những tên tội phạm này chỉ là vấn đề thơi gian."

Quán bar? Phòng gội đầu?

Sau khi nghe Lý Tiểu Ngư nói thì trong đầu Trần Lập Ba đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Cậu liền gọi ngay cho Bùi Tiểu Công.

- "Alo, Tiểu Công, tôi có việc nhờ cậu!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net