Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi Tiểu Công lúc này còn chưa tiếp thu được hết những gì Trần Lập Ba nói. Sau khi nghe đối phương giải thích vài lần, hắn mới bắt đầu nắm được một vài thông tin.

- "Cậu nói tôi phải tìm xem có "công chúa" Omega nào bị ép đi khách không, đúng chứ?"

- "Đúng, vụ án này rất quan trọng. Tôi đã làm hỏng kế hoạch của bọn họ. Nên tôi phải làm gì đó."

Trần Lập Ba đã hỏi thăm Lý Tiểu Ngư và Mặc Linh về loại thuốc này. Chúng đa số đều là thuốc gây ảo giác. Nếu có người dùng thuốc này, bản thân họ sẽ bị mất ý thức về hành động và suy nghĩ.

Loại thuốc này chắc chắn không phải dùng cho những "công chúa" chủ động ra khơi. Có khả năng lớn nó sử dụng để bắt ép người khác nhảy xuống biển để trở thành "công chúa".

- "Được rồi, nhưng tôi không đảm bảo là mình sẽ tìm ra được đâu."

Bùi Tiểu Công vò đầu bức tai, hắn chỉ là một nhân viên trong một quán bar nhỏ, tuy rằng cũng đã sống trong môi trường phức tạp này nhiều năm, nhưng làm sao một tên dẫn gái lại đến một quán bar nhỏ để buông người...

- "Này, cậu chỉ cần chú ý giúp tôi thôi, bản thân phải giữ an toàn đó." Trần Lập Ba nói thêm vài câu rồi tắt máy.

Màn đêm đã buông xuống nhưng ánh đèn trong phòng của đội phòng chống ma túy vẫn sáng rực. Cao Thiên Minh thảo luận vụ án cùng cấp dưới với âm lượng cực kỳ nhỏ.

Nhiệt độ trong phòng này luôn luôn thấp, đó là truyền thống trước giờ. Họ luôn tăng ca ngày qua ngày, nhiệt độ lạnh để giúp đầu óc tỉnh táo hơn.

Dưới nhiệt độ 16 độ, Trương Trạch Nghị chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng, tay áo được xoắn lên cao để lộ bắp tay cường tráng.

Ping!

Cửa phòng được đẩy mạnh từ bên ngoài, Mặc Linh cùng một nhóm người đi vào, chưa kịp ngồi xuống ghế, cô đã vớ lấy lon coca của Cao Thiên Hùng uống một hơi đến hơn nửa lon.

- "Mọi người đã đến đông đủ, chúng ta đi đến phòng họp đi" Trương Trạch Nghị nói xong liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Ánh sáng lạnh lẽ trong phòng càng khiến cho sắt mặt mọi người trở nên tái nhợt đi. Mọi người ai cũng mấy đêm liền chưa ngủ đủ giấc.

Thường ở trong đội, ngoại trừ Beta không ngửi được gì thì ban ngày ai cũng khống chế pheromone của mình, nhưng đến nữa đêm, mọi người vô thức để nó bay ra.

Mặc Linh là người đi vào phòng họp cuối cùng, vừa bước vào cô đã bịt mũi than thở: "Phòng này có mùi gì vậy. Mọi người có thể dán thêm miếng dán được không?"

Ở một phương diện nào đó, Mặc Linh có phần giống với Trương Trạch Nghị. Cô luôn luôn giữ vẻ ngoài của mình thật chỉnh chu, dù cho có thức trắng ba đêm liền thì mái tóc của cô cũng không bao giờ bị bết dầu.

- "Chị Mặc, mọi người đều là Alpha, cần gì mấy thứ đó. Cũng không có Omega ở đây."

- "Ai nói không có. Chẳng phải phía dưới lầu có một Omega của đội thứ Hai sao? Nói mới nhớ, đó chẳng phải là Omega duy nhất của cục trong thành phố chúng ta sao?"

- "Sao chị lại để tâm đến cậu ta thế? Đừng nói để ý người ta nha."

- "Im đi! Một tên Omega mềm yếu, ai để ý đến cậu ta."

- "Được rồi. Tất cả lần lượt báo cáo đi!"

Gương mặt của Trương Trạch Nghị trở nên nghiêm túc hơn, cả người tỏa ra một khí lạnh như băng. Vốn dĩ gương mặt này đã lạnh lùng rồi, giờ thậm chí như muốn nhấn chìm xuống bắc cực.

Mọi người nhìn thấy vẻ mặt không hài lòng của đội trưởng thì cũng ngưng cười đùa. Trương Trạch Nghị không chỉ là đội trưởng mà còn là một Alpha rất mạnh, trong thành phố này, khó có thể tìm được đối thủ của anh.

- "Kết quả kiểm tra thuốc đã có." Trương Trạch Nghị nói xong thì chỉ vào trong bản báo cáo. Toàn đội nghiêm túc lắng nghe.

- "Công thức phân tử của loại thuốc này chưa từng được công khai trong cộng đồng. Chúng không mùi không vị khi tiếp xúc với nước. Bộ phận thí nghiệm đã làm một bản mô phỏng. Chỉ cần uống thứ thuốc này, trong vòng 30 phút, người đó sẽ mất nhận thức."

Trương Trạch Nghị nói xong, đưa mắt quét một vòng, "Đây là một loại ma túy mới. Tôi chưa xác định được nó đã lưu hành trong thành phố bao lâu rồi. Có thể nói, chúng ta không biết gì về nó. Đây là một vấn đề đau đầu của tôi."

- "Thiên Minh, cậu báo cáo trước đi!"

Người đàn ông được gọi tên đeo một gọng kính vàng. Là Beta duy nhất của đội. Mặc dù sức mạnh của hắn không bằng các Alpha khác nhưng khả năng thẩm vấn thì không ai bằng.

Cao Thiên Minh đẩy kính nói: "Lý Bá đã thẩm vấn rồi, chính là tên tóc xanh."

- "Hắn ta chỉ là một tên trung gian nhỏ, theo như những gì hắn khai, loại thuốc này có tên là "Dẫn Hoa". Loại này chủ yếu bán cho các tên dẫn gái, những tên này phụ trách tìm "công chúa". Khi có người không nghe lời thì chúng sẽ sử dụng đến loại thuốc này."

- "Sau đó, nếu cho người nào đó uống loại thuốc này..."

Mặc Linh nắm được vấn đề.

- "Cô nói đúng, nếu bọn chúng nhìn trúng người nào đó, thì sẽ lập tức sử dụng."

Ngay khi nghe Thiên Minh nói xong, phía dưới có một cảnh sát nhỏ tuổi không kìm được mà chửi thề.

- "Mẹ kiếp, khác gì công khai bắt người giữa phố."

- "Tóc xanh có khai người cầm đầu hang ổ của bọn chúng là ai không?"

- "Hắn ta không biết người phía trên là ai. Bọn họ không gặp trực tiếp. Kẻ cầm đầu sẽ đặt những ống thuốc này vào hộp rồi để ở một nơi kín đáo đã hẹn trước, sau đó tên tóc xanh sẽ đến lấy."

- "Địa chỉ nơi nhận hàng được tóc xanh khai rồi, tôi đã cử Tiểu Lưu đi kiểm tra."

- "À, Mặc Linh, có tìm thấy được gì không?"

- "Tôi cùng mọi người vẫn đang theo dõi. Chỉ là lần trước đánh cỏ động rắn nên bọn chúng đã cảnh giác hơn rất nhiều nên tới giờ vẫn chưa có phát hiện gì mới."

Tất cả mọi người đều cảm thấy bực mình khi nghe Mặc Linh nhắc đến. Nếu lúc trước không có tên Omega kia , nói không chừng đã có thể tìm ra căn cứ của bọn chúng thông qua tên đầu xanh rồi.

Trương Trạch Nghị gật đầu. Lúc này trong đầu lại hiện lên cái tên Trần Lập Ba kia, cả người anh bắt đầu bực bội. Bên ngoài nhìn vào có thể không biết cậu ta là một Omega, nhưng Omega là Omega. Có một số việc không thể nhắm mắt cho qua được.

Trương Trạch Nghị luôn có một quan điểm trước giờ. Đã là Omega thì nên được bảo vệ dưới đôi cánh của Alpha. Thế nên khi biết Trần Lập Ba là một Omega, theo bản năng, anh cảm thấy khinh thường.

Công việc bị cản trở. Một tên Omega không biết trời cao đất dày là gì, đây như một cái gai trong mắt của Trương Trạch Nghị. Trong lòng anh đã có tính toán, sẽ nhanh chóng đến gặp cục trưởng Lưu giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.

- "Mặc Linh, cô tiếp tục theo dõi, có tin tức gì mới thì lập tức báo cáo!"

- "Những người còn lại tiếp tục điều tra xem có những người nào bị mất tích gần đây không. Sau đó lập hồ sơ điều tra xem có liên quan gì hay không?"

- "Đội trưởng. Tìm thế nào đây?" Các cảnh sát cấp dưới bày ra vẻ mặt đau khổ, việc này khác gì mò kim đáy biển.

- "Loại bỏ những trường hợp báo cáo mất tích trong khoảng nửa năm trở về trước."

Sau khi xác định hướng điều tra, Trương Trạch Nghị nhấn mạnh một vài điểm mấu chốt, sau đó cho mọi người tan họp.

Những ngày tiếp theo, mọi việc được tiến hành theo kế hoạch. Lúc này, Trần Lập Ba cũng quanh quẩn gần Waiting Bar và hồi hộp đợi thông tin của Bùi Tiểu Công.

Nhưng tất cả manh mối lúc này giống như cá dưới biển. Chỉ cần vẩy đuôi một cái là lặn sâu xuống dưới nước. Mặt biển yên tĩnh như một hủng nước đọng, nhưng phía dưới đang âm thầm tạo ra một cơn sóng lớn.

Sự việc đang dần đi đến bế tắc. Bên kia rất cẩn thận, không để lộ ra bất kỳ dấu vết nào. Trong lúc mọi người bắt đầu hết hi vọng thì một cuộc gọi của Bùi Tiểu Công như cái phao cứu nguy.

- "Alo, Tiểu Ba, tôi không có được địa chỉ chính xác nhưng đó là một ngôi làng trong thành phố. Tôi không rõ là cửa hàng nào, khách của tôi cũng không biết."

Quay lại câu chuyện Trần Lập Ba nhờ Bùi Tiểu Công lúc trước. Hắn làm việc trong quán bar, chắc chắn sẽ có cơ hội tiếp xúc với những người trong thế giới đó. 

Vào tối thứ sáu, lúc Bùi Tiểu Công đang phục vụ cho một nhóm người thì có hai tên côn đồ bước vào. Có lẽ bọn chúng uống quá nhiều chất kích thích nên bắt đầu khoe khoang.

- "Gần đây anh trai đã tìm thấy được một món đồ tốt."

- "Đừng nói nhảm, gần đây tuần tra gắt gao, "Công chúa" không được phép ra ngoài. Chỉ một mình mày, có thể có gì tốt."

- "Này, mày không tin, tao cũng cóc cần. Nhưng nói mày biết, trong cái giới này, tao như thế này." Nói xong hắn giơ ngón tay cái lên.

- "Mày thật sự có hàng tốt?"

- "Tất nhiên, tao nói láo với mày làm gì."

Một người nghiện chơi gái quanh năm như hắn ta, đã chịu đựng gần nữa tháng, cuối cùng cũng không chịu được nữa, bắt đầu hỏi đối phương xem hàng tốt ở chỗ nào.

- "Trong thành phố có một ngôi làng nhỏ, biết chứ? Nơi có nhiều tiệm gội đầu. Muốn biết, đêm nay anh trai dẫn đi mở mang tầm mắt."

Hai người nói xong thì loạng choạng đỡ nhau đi ra ngoài. Lúc này, Bùi Tiểu Công đã nghe thấy hết những gì hai tên này bàn. Hắn nhanh chóng gọi báo cho Trần Lập Ba.

- "Alo, Tiểu Ba, tôi có phát hiện."

Sau khi Bùi Tiểu Công kể lại toàn bộ sự việc cho Trần Lập Ba thì hắn cũng gọi cho Mặc Linh. Hắn hơi lo lắng cho Trần Lập Ba.

Mặc Linh đã chăm sóc cho Trần Lập Ba rất nhiều khi cậu còn ở trong học viện cảnh sát. Bùi Tiểu Công cũng quen biết với cô.

- "Alo, chị Linh, Tiểu Ba nó đang đi đến một ngôi làng trong thành phố. Em sợ cậu ấy gặp chuyện." Lúc này, Mặc Linh đang theo dõi người ở phía Tây của thành phố nên không thể bỏ đi được vì vậy cô cúp điện thoại và gọi ngay cho Trương Trạch Nghị.

- "Đội trưởng, có phát hiện trong một ngôi làng nhỏ trong thành phố. Hiện giờ tôi đang ở khu phía Tây nên không đi được."

- "Có địa điểm cụ thể không? Tôi đi."

Trương Trạch Nghị kẹp điện thoại một bên tai, tay cầm chìa khóa, tay nhét khẩu súc bên hông người.

- "Không có địa chỉ cụ thể. Là một ngôi làng có nhiều tiệm gội đầu."

- "Tôi đi trước. Nếu có thông tin gì thì gửi cho tôi."

Trương Trạch Nghị nói xong thì cúp điện thoại. Phóng nhanh về phía làng trong thành phố.

Cùng lúc đó, Trần Lập Ba cũng lái chiếc xe máy cũ nát của mình từ trong khu chợ cũ đi về hướng ngôi làng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net