Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Lập Ba đến nơi trước. Bởi vì cậu không dám lái thẳng xe máy vào trong nên đã để nó ở một cửa tiệm bỏ hoang rồi đi bộ vào trong.

Thành phố nào cũng sẽ có một nơi như thế này, đổ nát và lộn xộn. Một nơi tụ họp của tất cả những tầng lớp thấp kém của xã hội, là nơi sinh sôi của những kẻ phạm tội.

Ngôi làng hẻo lánh của thành phố Lâm Viên cũng như thế. Những khu nhà bất hợp pháp được mọc lên, trên đường đầy những ổ gà loang lỗ. Nhà thấp nhà cao xen kẽ nhau. Đó là một nơi bẩn thỉu nhưng Trần Lập Ba lại quen thuộc hơn bất kỳ ai.

Bởi vì một phần tuổi thơ cậu đã sống trong một con hẻm giống như thế này. Cha mẹ cậu đều là cảnh sát, quanh năm cả hai đều bận rộn với công việc. Nên từ lúc nhỏ, ký ức của Trần Lập Ba chỉ có bà nội của mình.

Bà của cậu là một Omega dịu dàng. Trong ký ức của cậu, bà nội lúc nào cũng thích ngồi dưới gốc cây trước sân nhà. Tay cầm kim khâu may đồ, miệng lúc nào cũng dặn cậu không được chạy đi chơi xa.

Còn đối với cha mẹ cậu, là hình ảnh những người xa lạ, làm cậu vừa khao khát vừa không dám lại gần.

Cho đến một ngày, ngày đó trong ký ức Trần Lập Ba là một ngày trời mây xám xịt, một người chú xa lạ mang đến một hủ nhỏ trao cho bà nội trong nước mắt. Kể từ ngày đó, bà nội là người thân duy nhất còn lại trên đời này của cậu.

Trần Lập Ba trở thành một đứa trẻ hư trong mắt mọi người. Bởi vì không có người quan tâm chỉ bảo, cậu bắt đầu giao du với bọn xã hội đen. Đánh nhau, ẩu đả, bị thương là những chuyện thường xuyên xảy ra. Bởi vì tuổi trẻ nên cậu không biết sợ là gì.

Suy nghĩ đến đây, Trần Lập Ba cười nhạt rồi bước vào thế giới lúc trước của mình.

Đầu tiên cậu đi đến một tiệm tạp hóa mua một gói thuốc lá. Cậu rút ra một điếu đưa vào miệng ngậm nhưng không châm lửa. Mọi người xung quanh cũng không đề phòng hay cảnh giác khi nhìn thấy khuôn mặt thô kệch của cậu. Có lẽ nhìn cậu rất tự nhiên, như thể đây đúng là nơi cậu sinh ra và chính xác là nơi cậu phải ở.

Trần Lập Ba tìm thấy một tiệm gội đầu, cậu đẩy cửa bước vào. Cái bàn ở quầy lễ tân được bao phủ bởi một tấm màn đen, Trần Lập Ba cau mày gõ tay vào bàn.

- "Gội đầu."

Ngồi ở bàn lễ tân là một ông chú trung niên, mái tóc được cạo sát vào da đầu. Lão nhìn chằm chằm vào Trần Lập Ba. Cậu cũng đưa mắt liếc nhìn người đàn ông này, là một Alpha.

- "Chú em muốn dùng loại nào?"

- "Cho tôi một đề xuất đi. Tôi không có yêu cầu đặc biệt. Chỉ cần tốt là được."

Trần Lập Ba thản nhiên nhìn bố trí trong tiệm, người đàn ông lập tức trở nên cảnh giác khi nghe cậu nói.

- "Lần đầu đến đây? Nhìn bộ dạng này, không phải sống ở chỗ này sao? Alpha của cậu có thể để cho cậu chạy lung tung bên ngoài?"

- "Ở đây không an toàn!"

- "Hừ, đến đây có việc thôi. Omega dễ bàn việc. Anh trai, có bật lửa không?" Trần Lập Ba quay đầu, thản nhiên hỏi.

Người đàn ông đưa cho cậu một cái, Trần Lập Ba bật lửa châm một điếu thuốc, hút một hơi.

- "Yo, nghiện thuốc lá?"

- "Tôi thỉnh thoảng mới hút, nhạt nhẽo."

Trần Lập Ba nói xong lại hít tiếp một hơi. Điếu thuốc đã cháy hơn một nữa. Cậu kẹp điếu thuốc trên tay một cách tự nhiên rồi vứt xuống nền.

Nhìn thấy những hành động của Trần Lập Ba, người đàn ông im lặng rồi quay ra sau gọi người trong phòng: "Chị Vương, đưa người lên lầu gội đầu."

Một người phụ nữ từ trong phòng vén tấm rèm bước ra. Dáng đi rất điệu đà, mặt dù khóe mắt đã xuất hiện vài nếp nhăn nhưng thân hình rất quyến rũ. Cô mặc một chiếc váy ôm sát người, làm lộ bộ ngực lớn.

- "Có Alpha không?" Trần Lập Ba nhíu mày.

- "Thật xin lỗi, ở đây chúng tôi đều là Omega." Người đàn ông cười nói.

- "Được rồi!"

Trần Lập Ba thản nhiên tìm một chỗ ngồi. Cậu nhắm mắt ngửa cổ ra sau đợi người tới phục vụ.

Nhìn bên ngoài trông cậu rất thoải mái nhưng thật ra trong đầu đang suy nghĩ một vấn đề. Những người dân ở đây đều cảnh giác với người ngoài. Chắc chắn ngôi làng này có vấn đề!

Mặc khác.

Trương Trạch Nghị cũng chọn cách đỗ xe bên ngoài rồi đi bộ vào. Tuy nhiên anh dễ bị phát hiện hơn Trần Lập Ba.

Trương Trạch Nghị mặc một chiếc áo sơ mi với chiếc quần tây. Nhìn vào ai cũng thấy đồ đắt tiền. Mặc dù anh đã cố gắng làm nhăn đi phần tay áo và cổ áo nhưng vì đến đây một cách bất ngờ nên nhìn thế nào đi nữa vẫn giống một người giàu có.

Khẩu súng để ở thắt lưng quá lộ liễu, Trương Trạch Nghị liền lấy ra cài an toàn rồi bỏ vào trong túi quần. 

Trương Trạch Nghị không vào tiệm gội đầu mà anh đi vào tiệm massage với gương mặt u buồn nhưng chủ tiệm đã đóng cửa ngay khi anh bước vào.

- "Hôm nay đóng cửa." Chủ tiệm thậm chí không thèm nhìn khách mà đã vẫy tay đuổi đi.

- "Tại sao lại đóng cửa? Tôi vừa mới thấy có người đi vào."

- "Nhìn nhầm rồi. Có đi hay không. Nếu không thì tùy."Nói xong ông chủ phun nước miếng khắp cửa, nhìn Trương Trạch Nghị một cách khó chịu.

Trương Trạch Nghị không còn cách nào khác đành phải đi vòng ra phía sau. Cửa sau bị khóa chặt, chỉ nghe được giọng người phát ra bên trong. Âm thanh bị đứt quãng, chỉ nghe được vài từ rời rạc.

- "Dạo này không được yên, da cũng xấu đi rồi."

- "Hàng nào?"

- "Hàng gì mà hàng, muốn chết hay muốn hàng."

Nội dung cụ thể ra sao, Trương Trạch Nghị không nghe rõ.

Trương Trạch Nghị lấy trong túi áo một chiếc kẹo tóc, anh duỗi thẳng rồi cạy cửa. Mánh khóe này học được từ Thiên Minh.

- "Này, ngươi đang làm cái gì thế?"

Trương Trạch Nghị trên tay vẫn đang đặt lên ổ khóa. Một người đàn ông to cao vạm vỡ ở cuối hẻm sau khi thấy có người mở khóa thì hét to lên rồi đi về phía anh.

Trương Trạch Nghị nhìn thấy một bức tường bị chặn ở cuối đường, trong đầu xác định hôm nay phải tự mình chiến đấu!

Trong hẻm có rất nhiều rác, Trương Trạch Nghị cầm một cái cây dựng trên tường, một chân đá vào thùng rác bên cạnh.

Thấy Trương Trạch Nghị là một người đàn ông chắc khỏe, bên kia cũng bắt đầu rút dao ra.

Anh vung cây đang cầm trên tay về phía nhóm người đó. Đột nhiên phía sau có âm thanh của một lưỡi dao xuyên qua không khí, Trương Trạch Nghị nhanh chóng nghiêng người ra một bên, né được con dao gần như chém vào tai anh.

Trương Trạch Nghị xoay người đá một cước vào bụng người vừa phóng dao làm hắn bị văng ra xa, trong miệng phun ra một ngụm máu. Anh ra tay có chút tàn nhẫn.

Lúc này, pheromone trên người anh gần như phun ra ngoài, nhiệt độ cả con hẻm như giảm xuống vài độ, xung quanh bị bầu không khí lạnh lẽo bao trùm. 

Mặc dù ở đây đều là các Alpha, nhưng bọn họ cũng bắt đầu thấy e sợ, cả đám không dám xông lên.

- "Xông lên! Chúng ta cùng xông lên!"

Không biết ai đã lên tiếng trước, cả đám bắt đầu lao tới. Trương Trạch Nghị cầm lấy cây gậy đánh người phía trước, lực mạnh đến mức cây gãy làm hai.

Vài âm thanh đau đớn phát ra, Trương Trạch Nghị hạ gục được tên đầu đàn. Anh ném người lên đám người phía sau đè ngã bọn họ.

Lúc này trên mặt đất chỉ còn tiếng la hét thất thanh. Toàn thân Trương Trạch Nghị toát ra một bầu không khí hung dữ, giống như một tên ác ma đang bước ra khỏi hang ổ của mình, từng bước đi về phía con mồi.

Trương Trạch Nghị đi tới ngồi xổm xuống nói với con mồi gần nhất: "Người bạn tốt, tại sao lại tấn công tôi?"

Chết tiệt, hắn ta thầm chửi trong lòng, nếu ngươi không kiếm chuyện, ai tấn công ngươi!

Trương Trạch Nghị cầm cây gậy đi ra ngoài hẻm, với đi được vài bước, một đám người phía sau chạy tới: "Chính là hắn ta. Đừng để chạy thoát,"

Trương Trạch Nghị nhìn đám người, trên tay ai cũng cầm súng và gậy. Chỉ có kẻ ngốc mới lao vào chiến đấu!

Anh quan sát hướng, lập tức bỏ chạy đi vào một con hẻm, lúc cua qua một góc đường thì bị một bàn tay kéo vào trong, sau đó bị đè mạnh lên tường.

Trần Lập Ba lấy tay che miệng anh, nhỏ giọng nói: "Nếu muốn sống thì im miệng." Nói xong cậu nhìn xung quanh.

Vị trí của hai người bọn họ ở trong một con hẻm nhỏ. Xung quanh là những bóng đèn hồng mờ ảo được treo trên tường. Chúng phát ra một thứ ánh sáng mơ hồ và khiêu gợi.

Trương Trạch Nghị lập tức nhận ra con hẻm này dành cho loại hình kinh doanh đó.

Trần Lập Ba đang quan sát bên ngoài, cậu không ngờ bị người đàn ông xoay người dựa vào tường sau đó áp lên người cậu.

Trương Trạch Nghị xé miếng dán sau cổ trước sự ngỡ ngàng của người đối diện, sau đó dùng môi chặn lại những lời nói chưa kịp phát ra tiếng của đối phương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net