.Cậu bé bán bóng bay và tên lôi thôi (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đột nhiên trước mặt bị một bóng đen bao phủ, Bright theo bản năng mà mở mắt ra.

Sau đó anh liền phát hiện có một cái đầu con thỏ lớn thật lớn, đang ở trên đầu anh nhìn chằm chằm không ngưng.

Bright hoảng sợ. Anh mở to hai mắt, ngồi dậy thật mạnh.

Khiến cho con thỏ kia cũng hoảng sợ theo mà giật mình, lùi ra xa vài bước.

Bright nhìn con thỏ đang đứng cách xa mình, cũng không biết con thỏ đó nghĩ cái gì mà giống như là đang xấu hổ hai bàn tay còn chà chà hai vào nhau, sau đó còn nhéo nhéo đuôi của mình nữa.

Giờ phút này cả hai đều không biết làm sao.

"Muốn tôi mua bóng bay?" Bright nghiêng đầu nhìn chiếc xe đẩy bên cạnh con thỏ, rồi thu lại tầm mắt nhìn trở lại đôi mắt lớn của con thỏ kia, tự mình kết luận ra.

Con thỏ vội vàng xua tay, chỉ chỉ tay về quán nước uống, sau đó lại gãi gãi đầu.

Vào lúc này Win cảm thấy có chút xấu hổ, cậu chỉ muốn chạy đến chỗ khác để trốn.

Cho nên cậu mới nhìn chàng trai thất tình kia mà vẫy vẫy tay, đang lúc chuẩn bị đẩy chiếc xe bóng bay của mình chạy đi về chỗ cũ, thì không ngờ lại bị người kia nắm lấy cái đuôi thỏ kéo lại.

"Chờ một chút." Thấy con thỏ kia chuẩn bị rời đi, trong vô thức Bright đưa tay kéo đuôi của con thỏ kia, ngăn người rời đi.

Win ngẩn người trong chốc lát, trông có chút ngốc ngốc mà quay đầu lại nhìn Bright, lúc này lại đến lượt Bright ngại ngùng.

"Trời nắng nóng như vậy, mặc như thế này không nóng sao?"

Bright híp mắt, sờ sờ mũi của mình nói một câu không liên quan gì cho lắm.

Người mặc đồ con thỏ kia cũng ngốc ra luôn rồi. Chỉ thấy người ấy đứng ngơ ngác ra một lát sau đó mới gật gật đầu rồi đưa tay ra giả vờ quạt quạt tiếp theo là giả vờ té xỉu.

Bright bị những hành động của người kia làm cho bật cười.

Sau đó lại buột miệng nói ra: "Bóng bay bao nhiêu tiền một cái?"

Bright càng ngày càng không hiểu bản thân mình đang bị gì nữa. Anh nghĩ có lẽ khi nãy bị cô bạn gái cũ tạt ly nước vào, khiến đầu óc anh giờ cũng chẳng bình thường nữa rồi.

Con thỏ kia nghe anh hỏi xong lại ngẩn người. Cuối cùng, người ấy lại lấy ra một cây viết và một tờ giấy, ghi vài chữ lên trên:

[Tôi không bắt anh phải mua bóng bay đâu, anh đừng hiểu lầm.]

Nhìn hàng chữ viết vô cùng đẹp, Bright nhíu đôi lòng mày của mình lại.

"Tôi muốn mua hết."

Nhìn người vừa mới thất tình xong, giờ lại tiêu tiền cho thỏa nỗi buồn. Win cảm thấy mình không biết nên nói gì nữa.

Cậu chỉ cảm thấy người này có lẽ vì thất tình nên mới điên luôn rồi.

Nhìn Bright đang lấy ví tiền của mình ra, Win nhanh tay khoác khoác tay anh, muốn xoay người đẩy xe bóng bay của mình rời đi thật nhanh. Nhưng không ngờ cái đuôi của cậu lại bị nắm lần nữa.

"Tôi thật sự muốn mua hết." Bright nhấn mạnh câu nói của mình, đem tiền đặt ở trên xe.

"Mua nhiều bóng bay như vậy, anh làm sao đem hết về nhà?"

Cuối cùng người trong bộ đồ con thỏ cũng chịu lên tiếng.

Đó là giọng của một cậu trai, thanh âm rất nhẹ nhàng, Bright mạnh dạn đoán là tuổi của cậu nhóc này không nhỏ hơn anh bao nhiêu.

"Buổi chiều này cậu giúp tôi đi." Bright cảm thấy thanh âm của cậu nhóc này giống như là có ma lực vậy. Khiến cho anh càng lúc càng không làm chủ được lời nói của mình. "Chúng ta cùng nhau đem bóng bay tặng cho mấy đứa nhỏ trong công viên này."

Win thật sự bị dọa cho sợ ngây người.

Cậu cảm thấy người ở trước mặt cậu thật sự có bệnh rồi.

Anh ta đang nghĩ bản thân đóng phim thần tượng cẩu huyết sao.

Trong lòng Win vừa cảm thấy sợ vừa cảm thấy thương cho người này, Win chậm rãi cúi đầu, vốn muốn từ chối anh.

Nhưng, nhìn người trước mặt, mũi đã có chút hồng, mái tóc còn ướt được hất về phía sau lộ ra đôi mắt sáng ngời khi nhìn cậu còn có chút trốn tránh, khiến cho cậu cũng mềm lòng.

Có thể anh vừa mới thất tình, nên giờ rất cần một người có thể bầu bạn để chữa khỏi vết thương lòng?

Dù sao tất cả bóng bay đều đã bán cho anh, nhiệm vụ bán hàng cũng đã xong. Đem bóng bay tặng cho mấy đứa nhỏ, xem như cũng có chút ý nghĩa.

Thôi thì coi như liều mình bồi quân tử vậy.

Trong lòng còn đang tính toán, suy nghĩ một chút, nhưng cuối cùng cậu cũng chậm rãi ngẩng đầu nhìn người kia gật đầu một cái.

Sau đó cậu thấy người ấy nhỏe miệng cười, cười rất tươi.

Nụ cười ấy có lẽ còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời trên cao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net