IX.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu ấy thật- thật hoàn hảo, Jiminie ơi, làm thế nào trên đời này lại có một người mà," Đôi tay anh vung vẩy trong vô vọng, "Hoàn hảo đến như vậy?"

"Việc em sai ngữ pháp có vẻ còn đau lòng hơn đấy." Yoongi sụt sịt mũi, và Jimin dứt ra khi đang sờ cánh tay người bạn trai của mình.

"Ui giời, thế thì anh nên ngậm miệng vào đi, anh cũng chỉ bằng một nửa kích cỡ cậu ấy thôi chứ đâu."

"Bé cưng ơi, bạn thân của em cũng có ý nghĩa với anh mà."

"Tae, đừng có trở nên ý nghĩa với bạn trai tao nữa."

"Tao chỉ," Taehyung điên cuồng đánh vào ngực mình, "Ôi cái sự phản bội này. Mày thay đổi nhiều quá rồi, cái đồ thất thường ạ. Vậy còn tình bạn của chúng ta đối với mày thì sao? Tình anh em cao thượng của ta? Chẳng phải chúng ta chính là soulmate thuần khiết đó à?"

"Này Jimin, anh chẳng thể nào chấp nhận được việc em đã có soulmate khác đâu." Yoongi vừa thở mạnh vừa nghịch tóc Jimin. "Giữa chúng ta có gì cần nói không?"

"Ồ, không, anh yêu. Chẳng qua là do bốn năm trước em quên tống cổ nó vào bệnh viện tâm thần thôi, cứ kệ nó đi."

"Mấy người kinh khủng thật đấy." Jimin hôn chóc vào má Yoongi và nhếch mép. "Mày có tin tao sẽ làm cho nó kinh khủng lên gấp đôi nữa không. Mấy người mới là kẻ tồi tệ, đó là giường của tao đấy ạ! Mày đã làm những cái trò tục tĩu và bẩn bựa nào nữa, tao đã cảnh báo trước là phòng của tao không-có-vách-ngăn, Jimin, nhìn mày là tao đủ hiểu rồi. Sao mày không Scooby-doo trên giường kia đi, ôi chiếc giường của tôi."

"Em gọi khẩu dâm là Scooby-doo à? Nghe thú vị đấy." Yoongi liếc mắt và Taehyung hét lên. "Này, anh bạn, bọn anh vẫn chưa làm đến đấy đâu."

"Chưa? Chúa ơi- biết gì không? Em sẽ chuyển sang nhà anh Hoseok rồi sống với anh ấy. Em sẽ quỳ xuống và cầu xin bố mẹ ảnh nhận nuôi em - rồi em sẽ trở thành một đứa con ngoan ngoãn. Em đã có linh cảm về việc đánh dấu soulmate của Jimin; em đã biết là có gì đó không đúng khi nhắc đến cái vụ nôn mửa này rồi mà!"

"Hoặc là," Jimin đưa tay lên miết đôi môi mình, khiến Yoongi ngưỡng mộ nhìn theo với những ngôi sao sáng rực trong đôi mắt, như mọi khi. "Mày có thể chạy đến chỗ Jungkook, tao dám chắc là cậu ấy sẽ vô cùng vui mừng trước sự hiện diện của mày. Phải không nhỉ Yoongi?"

"Tất nhiên rồi bé yêu, cậu ấy càng trở thành một tên ngốc."

"Jungkook. Phải rồi, chúa ơi, Jimin, em ấy thật hoàn hảo-"

"Chết tiệt, cậu ta lại thế nữa rồi kìa."

"Im đi, em biết anh đã theo dõi Jimin trong suốt hai năm tám tháng sau khi anh ra trường đấy, đồ biến thái ạ."

Yoongi sặc nước bọt của chính mình, "Đợi đã, làm thế quái nào mà em lại biết điều đó, ngay cả thằng Joon cũng chỉ mơ hồ biết về anh- á à, anh sẽ giết cậu ta ngay lập tức, cậu ta không làm như vậy đâu."

"Anh ấy đã làm như vậy đấy, và anh sẽ phải tham gia buổi trị liệu cảm xúc Freudian của em nếu anh không muốn bất cứ điều gì bị phơi bày." Taehyung độc ác nói trong khi Jimin đang nhanh chóng nhận ra tình hình trước mắt và liên kết chúng lại với những mâu thuẫn trước đây của cả hai.

Cuối cùng, chàng producer dựa người vào những chiếc đệm - chiếc đệm Yoshi đắt đỏ của Taehyung - và từ bỏ. "Được. Được thôi, anh sẽ tham gia vào cái buổi trị liệu ngu ngốc đó, mặc dù em vốn dĩ chẳng được chẩn đoán mắc chứng rối loạn thần kinh nào ngoài DID, anh nghĩ vậy, và anh tin là 87% em không biết Sigmund Freud* là ai."

*Sigmund Freud: nhà tâm lí học người Áo.

"Ông ấy là người đã khám phá ra tâm lí cảm xúc tình dục mới chớm, và đó chính xác là những gì em cần ngay bây giờ."

"Đó là... là một câu trả lời chính xác ghê cơ đấy, thôi được rồi. Thì đi."

Với một hơi thở hơi run rẩy, Taehyung ngồi nghịch ngợm mép rách của tấm thảm lông, nơi những sợi lông và mũi khâu đang trở nên tách rời và lỏng lẻo hơn. "Cho nên anh, anh đã biết em cũng được hai tuần rồi nhỉ, và em dám chắc là Jimin chưa phải giờ có gì phải dè dặt với anh cả, nhưng còn em, em chính xác là một con người dễ bị tan vỡ bởi những cảm xúc vụn vặt đấy."

"Ảnh có dè dặt với tao nhé."

"Cái quái gì thế, Jimin, có những thứ mày phải xin phép tao trước khi nói ra đấy." Anh vừa càu nhàu vừa bĩu môi, nhưng sau đó lại tiếp tục với tông giọng chói tai. "Em thích và sau đó cũng có thể ghét mọi người rất nhanh, nó giống như cảm xúc chớp nhoáng vậy. Và hầu hết thời gian đấy đều là sự lựa chọn đúng đắn. Không phải là do mấy cái hiểu nhầm vớ vẩn, mấy người họ đều là những kẻ vô cùng nghiêm túc và phù hợp với sự cân bằng. Nhưng," Gương mặt tiếc nuối của Jungkook trong quán cafe đột nhiên sượt qua đầu anh, "Có những người đặc biệt mà em đã đánh giá sai, điều đó thật kinh khủng. Ý em là, em nên nhận ra sớm hơn việc chẳng có ai sở hữu một đôi mắt ngây thơ đến độ không bao giờ làm hại đến một con kiến, nhưng em vốn dĩ là một đứa ngu ngốc với những quyết định cũng ngu ngốc nốt, em có thể làm gì đây. Điều này thật sự bi kịch đấy, em chỉ nghĩ rằng em thật sự, thực sự thích cậu ấy hơn những gì cho phép, và chúng em đã nói chuyện với nhau tối đa cũng phải bốn lần rồi. Thật kì lạ phải không? Quá là kì lạ. Mặc dù cậu ấy cũng có vẻ quan tâm lắm, và-"

"Thôi được rồi, nhóc, được rồi," Yoongi cắt ngang với một cái nhăn mũi và Jimin trông có vẻ khá ngạc nhiên trước sự bung lụa của bạn mình. "Đầu tiên nhé, việc có ai đó nói chuyện với anh bốn lần là hoàn toàn bình thường. Jimin đã nói 'xin chào' với anh ở 7-eleven* và ngay lập tức anh biết mình yêu rồi, những thiên thần với đôi sừng kiểu Pháp, đấy tất cả chỉ có thế. Thứ hai là, em ấy thổ lộ với anh rằng em ấy thích em hơn cả với tư cách là một người bạn, và em cũng vậy, và đây chính là một sự tiến bộ, chứ anh chẳng thấy có cái vấn đề gì gọi là đáng chỉ trích ở đây cả. Thực ra thì, vấn đề của em là gì? Anh thậm chí còn ở đây tư vấn cho em để làm gì?"

"Ừ thì, ý em là, anh từng là chuyên gia tâm lí học còn gì."

"Anh đã đổi chuyên ngành của mình mười ba lần, em chưa hiểu rồi."

"Cậu ấy không công nhận soulmate, anh."

"Cậu ta không gì cơ?"

"Công nhận soulmate, vâng, em biết. Anh đã được mời tham gia bữa tiệc thương hại của em rồi đấy."

"Không, từ từ đã, nhóc. Chín mươi bảy phần trăm dân số trên thế giới được xác định soulmate hợp pháp ngay từ khi mới sinh ra, trừ khi họ thuộc hai phần trăm không có soulmate, hoặc một phần trăm gặp vấn đề về soulmate. Điều đó có nghĩa là, chín mươi bảy phần trăm con người được sinh ra với một dòng chữ khắc lên cơ thể mà không thể chối bỏ dù với khoa học tiên tiến đến mức nào, họ không còn lựa chọn nào khác ngoài thừa nhận nó.

"À vâng," Vẻ một vẻ nhăn nhó và cay đắng, Taehyung rên rỉ, "Cậu ấy có quấn một dải băng trên cổ tay anh ạ. Nhìn cậu ấy nom chẳng khác gì đang cosplay Naruto, chẳng qua là nóng bỏng hơn với lại không có phi tiêu mà thôi."

"Có thể cậu ta chỉ... cá nhân hóa chuyện này thôi. Tạo lãnh thổ cho nơi đánh dấu, hay gì gì đó."

"Không, cậu ấy... thật sự giữ kín đáo điều đó. Em có thể thấy rõ cậu ấy thậm chí còn không muốn đi quá sâu vào vấn đề này, và- tất nhiên là em đã lướt đọc rất nhiều tweet và bài báo nói về cái 'ý chí tự do' này, rồi thì năm 2019 như thế nào, mọi người không thể bị gò bó bởi số phận, bla blo, và em không thể loại trừ khả năng con người vẫn còn thể vui vẻ và hạnh phúc với những ai không phải là soulmate của họ. Chỉ là," Anh thở dài, đầu óc ong lên, "Xin lỗi, em thật sự không biết làm cách nào để liên kết chúng lại nữa."

"Nah, anh hiểu mà. Anh cũng từng giống như vậy - suy nghĩ phóng khoáng, rằng soulmate chỉ là một kết cấu của xã hội ngoài hôn nhân, thế thôi." "Anh từng như vậy hả?" Jimin nhảy vào, và Yoongi nhẹ nhàng gật đầu. "Anh vốn chỉ là một đứa trẻ say mê thế giới bi quan và chủ nghĩa hư vô. Cuộc tranh luận của anh đã khá phổ biến, và nếu bây giờ xem lại nó, anh lại không chắc tại sao mình lại hẹn hò với một người mà không phải soulmate của mình. Anh từng khá nổi loạn, ít nhất là như vậy. Nhưng, đó là anh, và," Mái tóc đen toàn của Yoongi che đi ánh nhìn nghiêm nghị, "Đôi khi, soulmate không có nghĩa lí gì đối với rất nhiều người. Nó liên quan đến hoàn cảnh, cách họ được dạy dỗ, em biết đấy, nuôi dưỡng và mấy cái tào lao khác. Điều quan trọng cần chú ý là Jungkook có thể cũng thuộc một trong số những người phải... trải nghiệm hoặc chứng kiến điều gì đó tương tự như vậy."

"Ồ," Taehyung trống rỗng hít thở, và Yoongi rên rỉ trong thất vọng, xoa xoa mái tóc rối bù bằng những ngón tay của mình.

"Nhóc, đây hoàn toàn chỉ là giả định và phỏng đoán thông thường thôi. Em cần phải trò chuyện với cậu ta về điều này nếu em thật sự muốn tiến tới với cậu ta."

Cổ họng Taehyung giờ đây trở nên đắng ngắt và chua chát, anh thậm chí còn không đủ sức lực để có thể nuốt nó xuống. "Vâng, được thôi ạ."

*7-eleven: chuỗi cửa hàng tiện lợi quốc tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net