VII.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tick, tock.

3:49.

Tick tock.

3:52.

Tick tock.

"Chúa ơi," Sao cậu ta đến muộn quá vậy? Đến trước giờ hẹn mười phút không phải là phép lịch sự tối thiểu à? Taehyung cắn nhẹ vào lớp da quanh ngón tay cái của mình. Hay là tin nhắn vẫn chưa được chuyển đến? Nhỡ Yugyeom thực ra không phải là bạn của Jungkook thì sao? Điều đó là không thể, phải không? Anh nheo mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử được treo trên tường, nó đã chỉ đến 3:56. Còn bốn phút nữa, hai trăm bốn mươi giây. Taehyung uống nốt chỗ còn lại của ly sinh tố chuối, rục rịch cho đến khi chiếc ống hút chạm đáy. Và rồi tiếng chuông vang lên, Taehyung giật mình kinh ngạc khi anh nắm chặt chiếc ly ở trong tay, giọt cuối cùng của sinh tố chuối rơi một phát trên chóp mũi. "Ugh," Anh lục lọi chiếc balo để tìm gói giấy ướt mà anh đã mua tại GS27 mấy hôm trước, cho đến khi một chiếc khăn màu nâu của cửa hàng được chìa ra phía anh. Taehyung chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jungkook đang mặc một chiếc áo Giordano màu ngọc lam cùng chiếc quần âu đặc trưng của cậu - lần này là màu trắng.

"Anh dính nước sinh tố trên mũi kìa." Jungkook thẳng thắn nhắc nhở, và Taehyung cảm thấy sống mũi mình nóng hừng hực khi anh lấy khăn giấy ra với một tiếng kêu "hừm".

"Làm như tôi không biết vậy." Trái tim anh run rẩy vì nhiệt độ tăng khi anh lau vệt nước màu vàng nằm trên mũi. Jungkook ngập ngùng ngồi vào bàn, và Taehyung có thể cảm nhận được ánh mắt cậu đang nhìn anh. Đột nhiên anh cảm thấy lo lắng về trang phục của mình - anh mặc một chiếc áo hoodie trắng mà mình yêu thích với một cây thông lớn màu đen ở phía trước và một dòng chữ tiếng Anh là "1 Love Trees" ở giữa, cùng chiếc quần jean màu xanh nhạt, và đôi hoa tai sapphire được thay thế bằng những chiếc trâm ngọc lục bảo. Jimin nói rằng anh trông thật dễ thương làm sao, chỉ có anh mới có thể kết hợp đôi hoa tay này với những bộ quần áo của mình.

Taehyung đã chờ đợi, nhưng Jungkook chỉ đơn giản là truy vấn, "Tại sao anh lại muốn gặp em?"

"Ồ, cậu biết đấy," Che đi sự thất vọng của mình., Taehyung thở mạnh và ngượng ngùng trả lời. "Tôi muốn xin lỗi. Vì, ừm, đã chèn ép cậu như thế, lẽ ra cậu không nên bị như vậy. Tôi đã đi xung quanh và tìm hiểu kĩ hơn, và dường như khá rõ ràng chuyện Jinho chính là thủ phạm. Vì không có bằng chứng xác thật nên tất nhiên là tôi không thể giết anh ta, nhưng không sao. Vậy nên tôi xin lỗi vì... điều đó."

Jungkook cẩn thận lắng nghe từng câu chữ của anh. "Không, em không để tâm đâu. Nó chỉ là một sai lầm thôi.

"Ừ, ừm." Bây giờ thì sao? "Tôi có thể đãi cậu một cốc cafe, nếu cậu muốn. Chẳng phải cậu lúc nào cũng mua latte vani à?"

"Không sao đâu ạ." Thật rõ ràng và tách bạch, có gì đó đã dấy lên trong anh. "Đó là tất cả những gì anh muốn nói với em à?"

Taehyung mất một thời gian để tiếp thu phản ứng nhàm chán của cậu. Ngón tay anh run lên khi anh chạm vào chính dấu vết soulmate của mình - những từ khởi đầu thật nặng nề, vô thực của soulmate anh mà anh đã cố gắng theo dõi thật chặt chẽ trong suốt hai mươi năm. Taehyung vẫn không hoàn toàn chắc chắn về lí do vì sao anh vẫn cảm thấy vô cùng kích động mặc dù Jungkook đã chối bỏ nó từ lâu - và giờ thì cuối cùng anh cũng đã đạt được mục đích.

"Chúng ta là soulmate." Taehyung đỏ mặt, còn Jungkook thì đóng băng. "Chẳng lẽ em không có gì để nói với anh à?"

Âm lượng của tiếng nhạc jazz trong cửa hàng có vẻ lại được tăng lên một nấc, Jungkook mím môi lại. Taehyung nhìn thoáng qua dải băng trắng trước mắt. "... Không, không thật sự lắm."

Không, không thật sự lắm. "Không gì hết?" Jungkook gật đầu như không. "Em có hiểu rõ bản thân mình bây giờ không? Chúng ta là soulmate, Jeon Jungkook, em có hiểu điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với một người bình thường, đối với-" anh, nhưng Taehyung không nói ra. Anh hít một hơi thật mạnh, "Em biết đấy, khi anh học cấp ba, anh đã rình rập những người lạ và hỏi người ta những câu hỏi thật lố bịch, hét lên những điều thật ngu ngốc. Những lời đầu tiên của soulmate anh nom có vẻ rất bình thường, đến mức anh nghĩ đấy là cách duy nhất để có thể xác minh. Điều đó có ý nghĩa với anh đến mức nào - cả một đống chết tiệt đó. Anh không biết bản thân em muốn tin vào điều gì, nhưng anh luôn muốn được gặp soulmate của mình." Jungkook vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh của mình, và giờ đây Taehyung cảm thấy thật tuyệt vọng. "Ít nhất có thể cho anh số điện thoại của em không?"

Jungkook tránh đi ánh nhìn dữ dội của anh, và rồi đáp lại, "... Không thể."

Và Taehyung chính thức chấm dứt từ đây. Bên trong anh trở nên quay cuồng, đôi mắt anh như bị ngọn lửa nhấn chìm, và anh cắn mạnh vào cánh môi dưới của mình hòng ngăn tiếng nấc nghẹn của mình không lên tới cổ họng. "Được thôi." Taehyung lắp bắp, dò dẫm đồ đạc của mình, "Gì cũng được. Anh sẽ đi. Xin lỗi vì đã làm lãng phí thời gian quý báu của em." Ngu ngốc mà, thật ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc-

"Khoan đã," Jungkook lao về phía anh và nắm chặt tay đối phương. Cậu trông chẳng khác gì một chú thỏ hoảng loạn đang đứng trước đèn pha - thật đáng yêu làm sao. "E-Em không nhớ số của mình."

Cái gì cơ?

"Em nghiêm túc đấy à."

"Không có ai thật sự gọi cho em cả, nó chưa bao giờ cần thiết- chỉ là anh không hiểu đâu." Jungkook kêu lên, thả người Taehyung ra. Những giọt nước mắt kiềm nén của Taehyung dường như đã khô ngay lập tức, khi anh nhìn ngắm người cao hơn trong thứ ánh sáng mới mẻ. "Anh sẽ kết bạn với em trên Kakaotalk, chỉ cần đưa anh ID thôi." Cậu tìm kiếm trong chiếc túi thể thao của mình một cây bút và nhìn Taehyung thật mong đợi. "Là gì anh?"

"À, ừm." Anh lần lượt đọc từng chữ cái một cho Jungkook, người đang viết nguệch ngoạc xong lòng bàn tay của mình với hàng lông mày nhíu vào nhau. Một hình ảnh khiến trái tim Taehyung cảm thấy thật ấm áp. Khi Jungkook đã hoàn thành xong việc ghi chép, người lớn hơn cứng nhắc lên tiếng: "Anh... Anh cần phải đi ngay bây giờ, tối nay đến phiên anh nấu nướng."

"Vâng, được thôi." Jungkook tập trung vào Taehyung, đóng nắp bút của mình lại. Người lớn hơn không tập trung nhấc những bước chân nặng nhọc của mình lên. Sau đó, tông giọng khàn khàn của cậu trai đột nhiên vang lên,

"Đáng yêu thật."

Và tất nhiên là Taehyung không thể không khịt mũi một chút. Với bản tính hài hước vốn có của mình, anh nhẹ nhàng trêu chọc, "Cái 2 gì, đôi hoa tai của anh hả? Hay là áo hoodie xanh lá cây của anh?"

(Mình cũng không biết tại sao tác giả lại ghi ở trên là hoodie trắng mà ở dưới lại là hoodie xanh ╥╥)

"Không," Đôi tay của Jungkook giơ lên khiến Taehyung vô tình lùi lại, nhắm mắt lại chờ đợi một hành động bất ngờ. Mái tóc anh đột nhiên truyền đến một cảm xúc thật dễ chịu, hơi thở của Taehyung ngưng lại và buồng phổi như bị chặn trước hành động làm xù tóc anh của Jungkook. Trái tim anh muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi Jungkook cúi đầu xuống bên tai Taehyung, giọng điệu khẽ thì thầm lả lướt như lông vũ với một khóe miệng cong lên:

"Là anh."

Taehyung tưởng như đã chết lặng, ngay tại đây, trên sàn nhà cẩm thạch của quán cafe.

'KTH123095...' nhấp, nhấp, nhấp. Jungkook kiểm tra lại lần nữa và xác nhận ID vốn đang bị nhòe đi bởi mồ hôi trong lòng bàn tay cậu. Cậu ấn 'tìm kiếm', và nó hiện lên một tài khoản 'Taehyungie :D' ở ngay trên đầu, với một bức ảnh Taehyung tóc vàng tro cùng nụ cười hình hộp xuất hiện trong khung tròn. Jungkook cố gắng ngăn không cho khóe môi mình cong lên khi cậu thêm Taehyung vào danh sách bạn bè trống trơn của mình trên Kakaotalk. Lăn qua một bên giường, Jungkook sao chép số điện thoại của mình từ danh bạ và gửi nó cho Taehyung.

Bạn:

010-XXX-XXX

Đây là số của em

Đừng gọi khi em đang trong lớp

Cậu thả điện thoại của mình xuống cho đến khi nó rung lên.

Taehyungie :D:

Nhưng anh không biết khi nào thì em ở lớp cả đồ ngốc -.-

Với cả học thuộc số của em đi

Bạn:

Ảnh

Đây

Có ai gọi em đâu

Nên chẳng cần

Taehyungie :D:

Nhưng anh sẽ gọi em (-_-;;;)

Nàyyyy

Hôm nào mình đi chơi đi

Không phải ở tom n toms

Kiểu anh không biết nữa nếu chỉ có anh thấy vậy nhưng

Cái anh quản lí lúc nào cũng nhìn mình như thế này

( ͝° ͜ʖ͡°)

Anh không biết nữa

Bạn:

Ở đâu ạ

Đó chỉ là ông anh Seokjin khi đang được sống thật với chính mình thôi

Anh không cần phải quan tâm ảnh

Nhưng không sao

Taehyungie :D:

Cứ đi theo anh đi ;)

Anh biết mọi chỗ trong khuôn viên

Mà nghe Seokjin có vẻ thân thiết phết

Kiểu

Vô cùng vô cùng vô cùng thân thiết

Bạn:

Sao cũng được

Đó chỉ là một cái tên bình thường thôi

Còn có cả diễn viên hài Ji Seokjin nữa mà

Sáng mai em có tiết rồi

Em phải đi bây giờ đây

Taehyungie :D:

Được rồiiii

Ngủ ngon nhé (^ □ ^)

Jungkook bật cười khúc khích khi nhìn vào emoji nụ cười hình hộp và tắt điện thoại đi. Cậu gần như chết điếng khi nhìn thấy Yugyeom đang ngồi bên cạnh giường, dưới mặt đất và nở một nụ cười thật khó hiểu trên khuôn mặt trong khi đang nghịch ngợm Iron Man. "Chết tiệt, Yugyeom, mày doạ tao phát sợ rồi đấy."

"Ừa," Yugyeom đặt khuỷu tay mình lên nệm Jungkook và tì cằm, "Tao chỉ đang nghĩ, mày thấy đấy - những gì đã xảy ra với Jeon-soulmate-chỉ-là-sai-lầm-của-vũ-trụ-và-trò-đùa-của-thượng-đế-Jungkook của tao thế? À hắn đang rất là dịu dàng nhắn tin với soulmate của hắn trong cái thời gian nhạy cảm này." Jungkook đảo mắt khi xem lại tin nhắn của Taehyung. "Tao đã tự cảm thấy ngạc nhiên về bản thân mình khi chuyển tiếp tin nhắn của tiền bối Namjoon. Tao không nghĩ là ảnh lại chịu được cái thái độ trẻ trâu của mày."

"Đây không phải là chuyện liên quan đến soulmate," cậu phủ nhận, "Chỉ là... Anh ấy dễ thương. Lâu lắm rồi tao không quan hệ tình cảm với ai trừ cái laptop và mấy bộ GV."

"Với cả xinh đẹp nữa chứ gì. Đôi hoa tai của ảnh, tất nhiên."

"Mẹ mày, Gyeom."

"Thế ý mày là ảnh chứ gì?"

"Kim Yugyeom."

"Chà, tao rất vui vì hạnh phúc vì cuối cùng mày cũng hiểu con mẹ nó được điều này, thật đấy. Tao đã khá lo lắng khi nghĩ đến chuyện mày có thể làm trái tim ảnh tan vỡ - nghĩa là Park Jimin sẽ săn lùng mày và tao phải tích đủ tiền thuê nhà một mình, và chúng ta thì vẫn còn tận năm tháng nữa tại cái nơi chết bần này. Ý tao là, tao đã chọn những màu sắc xa hoa nhất cho đám tang của mày, cho nên là chẳng có người bạn nào lại tốt hơn tao đâu."

Jungkook nghiến răng và huých vai vào người bạn mình. "Chết đi, Gyeom."

"Mày yêu tao mà, bạn tôi ơi."

"Có phải mày muốn đống từ đó được xuất hiện trên cái bia mộ chết tiệt của mày đúng không?"

"Tao thích-"

"Chết mẹ mày đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net