Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Apo bị nghẹn họng trước câu hỏi của Rube. Mất một lúc lâu cậu mới sờ mũi nói chuyện một cách mất tự nhiên: "Đã nói là bạn của tôi rồi, cậu nói nhảm cái gì thế."

Rube cười trêu chọc: "Cậu có người bạn nào mà tôi không biết hả?"

- "Nhưng mà Apo, dù thế nào đi chăng nữa, tôi hi vọng cậu sống thật vui vẻ. Chỉ có làm theo con tim mới khiến cậu hạnh phúc."

- "Nếu cậu thật sự thích anh ấy, à không, bạn của cậu thật sự thích anh ấy thì tại sao không mở ra cơ hội cho cả hai."

- "Có thể một câu chuyện có mở đầu không tốt đẹp nhưng không có nghĩa nó sẽ không kết thúc có hậu."

Sau khi nghe Rube nói, Apo lưỡng lự hỏi: "Thật không?"

- "Không thử thì sao biết." Rube vỗ vai Apo.

- "Thay vì sống trong sự dằn vặt thì tại sao không cùng hưởng thụ sự hạnh phúc ở phía trước." Rube cụng ly với cậu.

Apo cảm thấy thích thú trước biểu hiện giống như một nhà tư vấn tình cảm chuyên nghiệp của Rube: "Sao bây giờ cậu nói chuyện cứ như một nhà tâm lý học vậy."

- "Trước giờ những lời nói của tôi vẫn luôn sâu sắc như thế đó, không biết sao?" Rube cũng bắt đầu nói đùa, cậu muốn Apo trở nên vui vẻ.

Hai người ngồi một lúc, đến khi đứng dậy rời đi thì vô tình gặp phải Charlie.

- "Apo, sao lại ở đây thế?" Charlie ngạc nhiên nhìn Apo.

Kể từ lần ở bệnh viên đến nay, Charlie đã không gặp Apo trong một khoảng thời gian dài. Cậu ta cũng biết rõ mối quan hệ giữa Mile và Apo nhưng lại không thể chạy đi làm phiền Apo hoặc khuyên nhủ gì cho Mile.

Nhưng hôm nay vô tình gặp nhau tại quán bar, nói vài lời chắc không có vấn đề gì!

- "Có thời gian không, chúng ta nói chuyện một lúc được không?"

Apo hơi do dự, một phần vì có Rube ở bên cạnh nên cậu không thể bỏ mặc bạn mình, nhưng trong linh cảm của cậu, chắc chắn Charlie sẽ nói cho cậu biết chuyện quan trọng gì đó.

Trong lúc Apo đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, Rube đã nhanh chóng mở lời trước bởi vì cậu cũng cảm nhận được người kia đang có chuyện cần nói với Apo: "Vừa hay tôi cũng có việc cần đi trước, cậu cứ ở lại nói chuyện đi." Rube nói xong thì chào tạm biệt cả hai.

Charlie dùng ánh mắt hỏi Apo và lúc này cậu cũng không thể từ chối được nữa: "Vậy chúng ta đi ra ngoài đi. Tôi nhớ đối diện có một quán cà phê."

Trong quán cà phê, hai người đàn ông im lặng ngồi đối diện nhìn nhau. Cuối cùng chính Charlie, người được mệnh danh là ông hoàng ngoại giao là người đã phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này.

- "Nghe nói mọi người đóng máy phim rồi, còn chưa kịp chúc mừng em. Lúc phim lên sóng, anh nhất định sẽ xem."

- "Vẫn còn đang trong giai đoạn biên tập, cũng không biết khi nào mới có thể chiếu."

- "Chắc sẽ sớm thôi. Nghe nói lần này có thêm đạo diễn Kongkiat, mọi người thật may mắn. Anh có một người bạn cũng rất thích Kongkiat, phim nào ông ấy làm đạo diễn cậu ta cũng đều xem."

- "Kongkiat có hung dữ không? Anh nghe nói tính cách của ông ấy hơi quái đảng hả?" Charlie cố tình phóng đại nhằm làm giảm bầu không khí ngượng nghịu này.

- "Kongkiat làm việc rất chuyện nghiệp. Lúc quay phim ông ấy thực sự rất nghiêm khắc, tôi cũng phải chịu áp lực rất nhiều."

Ánh mắt của Apo trở nên long lanh khi nhớ lại khoảng thời gian quay phim. Cả người cậu cũng dần thả lỏng hơn.

- "Kongkiat nghiêm khắc như thế bảo sao sau khi quay phim Mile liền ngã bệnh." Charlie định nhân cơ hội này để nhắc đến Mile nhưng khi Apo nghe thấy tên Mile, cậu lại trở nên im lặng.

Charlie thầm mắng bản thân, lúc cậu ta đang định nói điều gì đó để xoa dịu Apo thì đối phương đột nhiên lên tiếng.

- "Anh ấy sao rồi?"

- "Hình như vết thương vẫn chưa lành hẳn, mấy ngày nay cậu ta bị sốt. Tim đã trói đưa vào bệnh viện và không cho cậu ta chạy lung lung rồi." Charlie thấy ánh mắt quan tâm của Apo nên vội kể lại mọi chuyện cho cậu.

Bị sốt sao? Chẳng lẽ do ngâm nước quá lâu...

Lúc Apo đang mất tập trung, câu nói của Charlie đã kéo anh về thực tại.

- "Apo, anh không biết có nên nói điều này với em không nhưng từ trước đến nay anh chưa thấy Mile quan tâm một người nào nhiều như vậy."

- "Anh cũng biết qua chuyện giữa hai người và cũng biết mình không có tư cách gì để nói những lời này nhưng em có thể tha thứ cho cậu ấy một lần được không?"

Apo hơi tức giận sau khi nghe Charlie nói, "Nếu chuyện này xảy ra với anh, anh có dễ dàng tha thứ không?"

- "Anh..." Charlie không biết phải trả lời như thế nào.

- "Cho nên, mọi người không bị kim đâm sẽ không hiểu cảm giác bị thương. Người bị tổn thương là tôi, một vài câu đồng cảm của mọi người có thể khiến sự việc xem như chưa từng xảy ra được sao?"

Lời nói của Charlie giống như một nhát dao đâm xuyên vào tim Apo. Vốn dĩ việc bản thân yêu Mile đã khiến cậu cảm thấy khó chịu, bây giờ Charlie lại khuyên cậu tha thứ cho Mile. Người kia đã làm tổn thương cậu như thế, nhưng cuối cùng cậu lại yêu anh ấy! Điều này chẳng khác nào đang nhắc nhở bản thân cậu thật sự ngu ngốc.

- "Không, không phải, em nghe anh nói. Không phải anh cố tình ép em tha thứ cho Mile. Anh cũng biết những lời này của mình thật đáng xấu hổ."

- "Anh chỉ ước có thêm một cơ hội nữa cho cả hai. Mile không xấu như những gì em nghĩ đâu."

Sau khi Charlie nói xong, cậu ta lại cảm thấy yêu cầu của mình hơi quá đáng nên vội vàng xin lỗi: "Thật sự xin lỗi. Anh đã không quan tâm đến cảm nhận của em. Giống như em đã nói, tất cả mọi người không phải em nên không có quyền quyết định thay em."

- "Xin lỗi Apo, hôm nay anh đã đi quá giới hạn."

Apo cảm thấy mệt mỏi, "Quên đi, tôi cũng hơi kích động."

- "Bỏ qua việc của Mile, hai chúng ta có thể làm bạn không?" Charlie mỉm cười với Apo.

- "Ừm." Apo không thể nào nói thêm những lời khó nghe khác nên chỉ đành đồng ý.

Sau khi tạm biệt Charlie, một mình Apo lang thang khắp các con phố. Đầu óc cậu rối bời, những lời nói của Rube và Charlie cứ văng vẳng trong đầu cậu.

Bản thân cậu có thật sự sẽ buông bỏ được khúc mắc trong lòng và cho Mile một cơ hội không?

Apo không thể chối bỏ việc bản thân đã yêu Mile nhưng cậu không biết sự chân thành của người kia như thế nào? Sự chiều chuộng, sự lấy lòng bấy lâu của anh ấy xuất phát từ trái tim hay chỉ là một chiêu trò khác của anh ấy?

Apo không tìm được câu trả lời.

Lúc cậu rẽ ngang qua con hẻm thì bắt gặp một hình ảnh quen thuộc đứng trước nhà mình. Chẳng phải đang ở bệnh viện sao, lại chạy ra ngoài...

Mile nhìn thấy Apo đang đi về phía mình. Cả hai đứng nhìn nhau một lúc, và Apo là người lên tiếng trước.

- "Hôm nay tôi đã gặp Charlie và anh ấy nói anh phải đi bệnh viện vì bị sốt."

- "Tại sao lại chạy ra ngoài?"

- "Anh đã khỏi bệnh rồi, cũng tại Tim ép anh ở lại." Sắc mặt của Mile đã tái nhợt, giọng nói của anh cũng không có mấy phần tự tin.

- "Anh đến đây làm gì?" Apo nhướng mày hỏi.

- "Chỉ muốn đến nhìn một chút, cũng không có việc gì."

- "Nhìn cái gì? Nhìn tôi? Tôi có gì thú vị để nhìn sao?"

Mile đột nhiên lúng túng trước câu hỏi của Apo. Nhưng anh giống như bị mê hoặc, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của cậu. Chỉ cần nghĩ đến chuyện không thể gặp được người này thường xuyên sau khi phim đóng máy, anh không kịp suy nghĩ mà chạy thẳng đến nơi này.

- "Tôi muốn hỏi anh một chuyện." Apo lại nói tiếp.

- "Em hỏi đi." Mile hơi căng thẳng.

- "Tại sao lại muốn khởi động lại dự án KinnPorsche?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net