01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi nhặt lại chiếc áo khoác blazer từ sàn nhà, hít một hơi sâu và đưa tay chỉnh lại mái tóc trong khi đảo mắt nhìn khắp căn phòng khách sạn. Ga trải giường nhàu nhĩ cùng một người phụ nữ đang mặc lại bộ cánh màu xanh của mình rõ ràng nói lên tất cả những gì đã diễn ra. Dù chẳng phải lần đầu tôi ở trong tình trạng thế này, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn nhen nhóm đâu đó trong lòng.

"Tôi phát mệt với chuyện này rồi đấy, Lisa", tôi nghe cô ấy nói trong lúc đang xỏ giày. "Chị tính khi nào thì sẽ nói với cô ta?"

"Sớm thôi". Tôi trả lời một cách nhẹ nhàng.

"Chị đã nói như thế suốt sáu tháng qua rồi", Jasmine đáp lại tôi với sự giận dữ trong giọng nói của cô ấy.

"Nó không dễ dàng gì cả nhưng chị vẫn đang cố gắng đây. Em cần cho chị thêm thời gian chứ", tôi thở dài thườn thượt.

Và cô ấy lại cáu bẳn: "Tôi chán ngấy việc làm tình nhân kiểu này với chị rồi". "Hoặc là chị nói với cô ta trong tuần này hoặc là chúng ta kết thúc ở đây".

"Thôi nào!", tôi đi về phía cô ấy với nỗ lực muốn xoa dịu.

"Đủ rồi, lần này tôi nghiêm túc đấy", cô ấy kiên quyết phản pháo và cố né tránh vòng tay của tôi. "Tôi đã kiên nhẫn chờ đợi nhưng điều mà tôi nên nhận lại không phải là thế này. Tôi đồng ý rằng việc chúng ta lén lút với nhau thời gian đầu có thể là thú vị, nhưng đến giờ là đủ lâu rồi".

Cô gái lướt qua người tôi và đi đến phía cửa, rời khỏi phòng, nhưng là trước khi để lại câu:

"Chị phải nói với Chaeyoung ngay đi".

_

"Chào buổi tối, cô Manoban"

Giống như mọi buổi tối khác, tôi luôn được chào đón bởi người quản gia của chúng tôi khi bà ấy lấy áo khoác từ chỗ tôi và mỉm cười lịch sự. Công việc dạo gần đây đã mệt mỏi hơn nhiều so với trước kia. Tôi đã luôn nỗ lực để tạo dựng cho mình một cuộc sống hoàn hảo, lộng lẫy. Nhưng mà giá như nội tâm tôi cũng có thể trọn vẹn như cái vẻ ngoài của cuộc sống này.

"Cảm ơn", tôi lầm bầm vì mệt mỏi. "Nhưng cả nhà đâu rồi?".

"Họ đi ngủ cả rồi. Tôi sẽ đi hâm nóng bữa tối nếu cô muốn..."

"Không cần đâu, cảm ơn bác. Bác có thể đi nghỉ ngơi được rồi". Bác ấy gật đầu và tôi đi lên lầu.

Lúc đầu tôi định sẽ ghé xem Louis thế nào, nhưng chắc hẳn thằng bé đã ngủ say nên tôi không muốn đánh thức nó. Tôi đi thẳng vào phòng ngủ chính. Và tôi thấy Chaeyoung ở đó, cô vợ đã gắn bó mười một năm với mình. Em ấy đang nằm trên giường với một quyển sách trên tay và chiếc kính trên mũi, mái tóc buộc lại thành đuôi ngựa gọn gàng. Em như chìm mình hoàn toàn vào chiếc chăn, giống như mọi khi. Khi vợ tôi nhận thấy tôi bước vào, em rời mắt khỏi trang sách đang đọc.

"Chào buổi tối", em chào tôi với một nụ cười dịu dàng.

"Chào...", tôi chỉ thì thầm đáp lại.

Bụng tôi thắt lại khi kí ức về cuộc trò chuyện với Jasmine trôi qua đầu, tim tôi đập nhanh hẳn. Tôi biết rằng tôi phải nói điều đó, bất cứ khi nào có thể. Nhưng sẽ chẳng bao giờ là thời điểm tốt. Tôi chỉ biết đứng lặng im giữa phòng và nhìn vào người phụ nữ mắt nâu trước mặt.

Một phần trong tôi vẫn còn yêu em và không hề muốn làm tổn thương người phụ nữ đã cùng tôi trải qua tất cả những thăng trầm. Nhưng một phần khác cũng nói rằng tôi và em đã không còn hạnh phúc nữa. Hoặc là do tôi đã không.

"Lisa, có chuyện gì với chị vậy?", Chaeyoung lo lắng hỏi khi đặt quyển sách xuống.

"Chúng ta cần nói chuyện", giọng tôi đã bắt đầu run run.

"Được", em vẫn bình tĩnh như thế.

Tôi hít một hơi thật sâu và tự nhủ rằng phải nhanh chóng giải quyết chuyện này cho xong. Chầm chậm tiến lại gần giường, tôi ngồi xuống ở mép, đôi tay bồn chồn sờ soạng tấm ga trải giường. Tôi biết rằng một khi nói với em ấy, tôi sẽ chẳng thể quay lại được nữa. Nhận thức đó đã khiến tôi nhiều lần câu kéo chuyện này. Nhưng điều đó thật sự mà nói là một bất công với Chaeyoung.

"Chị không biết phải nói thế nào...", tôi thì thầm.

"Có, chị biết mà...", cô gái tóc vàng trả lời và tôi ngước lên để bắt gặp ánh mắt của em. Có điều gì đó trong đôi mắt ấy, trong cách em ấy nói cho thấy rằng dường như em đã biết chuyện này sẽ diễn ra và diễn ra như thế nào.

"Chị cảm thấy chúng ta như đang dần xa nhau vậy...", tôi thề là tôi đã nghe thấy giọng mình run lên. "Em biết đấy, chị luôn quan tâm và nghĩ cho em, một phần trong chị sẽ luôn luôn yêu em. Nhưng... nhưng gần đây có vẻ chúng ta đã không còn như trước kia. Chúng ta đã trở nên quá xa cách. Chị hầu như đã không còn nhìn thấy em, và chị biết đó là lỗi của chị khi mà cứ vùi đầu vào công việc...Nhưng, chị cứ cảm thấy chúng ta đã xa nhau đến mức, đến mức là sẽ chỉ hạnh phúc hơn nếu...nếu chúng ta..."

"Nếu chúng ta rời xa nhau...", Chaeyoung hoàn thành câu nói tôi để dở khi còn đang cố gắng tìm từ ngữ thích hợp.

Mắt chúng tôi lại gặp nhau và tôi cảm thấy những giọt nước mắt như đang cháy trong hốc mắt mình. Mặc dù tôi hiểu rằng chúng tôi đã không còn hạnh phúc như trước nhưng vẫn cảm thấy đau đớn khi phải khép lại chương này trong cuộc đời mình.

Đôi mắt của em, đôi mắt long lanh, mong manh như thủy tinh ấy sao lại có thể nằm trên một gương mặt hết sức mạnh mẽ, bình thản cơ chứ.

"Vâng", và cái từ hết sức đơn giản kia sao lại có thể bóp chặt tôi đến mức nghẹt thở như lúc này.

Chaeyoung khẽ cắn môi dưới và thở dài. Tôi biết em ấy đang rất buồn nhưng phản ứng của em ngay lúc này chưa bao giờ là điều mà tôi ngờ đến.

Em chỉ gật đầu.

"Em đồng ý", em đột nhiên nói và tôi phải nhướn mày ngạc nhiên.

"Em muốn chị được hạnh phúc, Lisa à. Và em biết chị đã không được như thế suốt một thời gian rồi".

"Chị không muốn làm em tổn thương...", tôi buột miệng và em chỉ nở một nụ cười buồn.

"Em hiểu mà...", em chỉ thì thầm, đến mức gần như chẳng thể nghe thấy. "Em không giận đâu, nếu đó là điều mà chị đang lo sợ".

"Sẽ luôn là lỗi của cả hai khi mọi chuyện xảy ra không như những gì chúng ta muốn".

Chúng tôi để lại một khoảng im lặng cho đến khi tôi cảm thấy chẳng thể chịu được nữa cái khoảnh khắc khó chịu ấy.

"Em có muốn chị ra phòng khách ngủ tối nay không?", tôi cẩn trọng hỏi.

"Không, điều đó buồn cười lắm!" Chaeyoung nở một nụ cười khiến tôi nhớ lại thời niên thiếu. Điều đó khiến tim tôi thắt lại với hình ảnh chúng tôi khi đó. Chúng tôi đã thật vô tư, thật hạnh phúc...và thật yêu nhau. "Ngày mai chúng ta sẽ nói rõ ràng hơn, giờ thì đi ngủ được chứ? Em mệt rồi"

"Được rồi", tôi đồng ý và đi về phía bên kia của chiếc giường.

Nằm xuống và chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi không dám nhìn về bản thân, hay vợ mình vì rất có thể tôi sẽ bật khóc. Vừa cảm thấy nhẹ nhõm bao nhiêu thì con tim tôi cũng vừa tan nát bấy nhiêu.

_

Tối hôm sau, tôi thấy Chaeyoung ngồi ở phía bàn ăn, nhưng em ấy không dùng bữa tối mà đang cặm cụi viết gì đó. Một xấp giấy trải dài trên sàn gỗ.

"Em làm gì thế?", tôi tò mò hỏi và ngồi xuống cạnh em.

"Em đã viết ra một số thứ", em ấy giải thích. "Đây", em đưa cho tôi một vài trang giấy và tôi khẽ nuốt nước bọt.

"Đây là đơn ly hôn à?", tôi hơi sốc khi hỏi.

"Không hẳn, nhưng có một số việc em nghĩ chúng ta cần giải quyết", Chaeyoung bình tĩnh trả lời.

"Em muốn chị nắm giữ công ty? Không được, em và chị đã cùng nhau gầy dựng nó mà, em phải được chia mọi thứ".

"Được quyền nuôi con? Thậm chí là căn nhà ở Jeju? Không, đó là căn nhà mà em đã rất yêu thích", tôi tiếp tục đọc nhưng ngày càng cảm thấy sốc hơn.

"Em chỉ muốn một điều thôi", trong giọng nói của em lúc này có chút gì đó không ổn.

"Điều gì?", tôi ngay lập tức hỏi, vẫn đang cố xoay sở để tiếp thu tình hình.

"Em chỉ muốn chị sẽ bế em đến giường trong 30 ngày"

Tôi thề rằng tôi có thể cảm thấy mặt mình trắng bệch khi nghe những lời em ấy nói. Nhìn vào đôi mắt nâu đó, tôi không nghĩ mình nhìn thấy gì khác ngoài một chút lo lắng. Tim tôi đập nhanh hơn hẳn và đôi tay buông lơi tờ giấy đang đọc.

"Em nghiêm túc không vậy?", tôi lại cẩn thận hỏi.

"Em nghiêm túc", em lại trả lời ngay lập tức. "Em muốn chị sẽ bế em từ cái sofa này cho đến phòng ngủ trên lầu, như cái hồi chúng ta mới cưới ấy. Đừng có quá lo lắng, em không đòi hỏi sau đó chúng ta sẽ làm gì đó trên giường đâu". Em bối rối cười nhìn tôi.

"Đó là điều kiện duy nhất của em, sau đó thì chị được tự do rồi"

Tôi hoàn toàn không biết phải nói gì. Ánh mắt của em nói lên rằng em đang hoàn toàn nghiêm túc. Tôi phải mất vài giây mới có thể nuốt trôi được tình hình lúc này. Phải nói đây là chuyện đáng ngạc nhiên nhất thế kỷ này.

Tôi chắc chắn sẽ không rời đi mà không để lại cho em ấy bất cứ điều gì, nhưng tôi cũng đang ghi nhớ những gì mà em đang nói.

Trong nhiều tháng, hoặc có thể là một năm sau khi cưới, tôi đã luôn bế vợ mình lên giường. Nó như là một thông lệ của cả hai và tôi vô cùng trân trọng kỷ niệm ấy. Nhưng kể từ khi Louis ra đời, điều ấy đã không còn nữa. Chúng tôi đã quên nó và chắc chắn bây giờ là thời điểm mà điều đó ít có khả năng để lặp lại. Nhưng có vẻ như Chaeyoung đã làm cho nó có thể.

"Vậy tối nay chị bắt đầu luôn được chứ?", tôi hỏi với một cái nhếch mép và nhìn vào mắt em.

"Dĩ nhiên rồi", cô ấy cười nhẹ nhàng và tim tôi như lỗi nhịp tại giây phút ấy. "Dù sao thì giờ em cũng đã mệt rồi".

"Đi thôi", tôi cố che lấp sự lo lắng của mình bằng cái nhún vai thờ ơ. Tôi đứng dậy định cúi xuống bế em thì em đã đứng dậy mất rồi.

"Em sẽ giúp cho ngày đầu tiên của chị dễ dàng hơn một chút", em ấy nói về việc tôi sẽ không cần phải bế cô ấy lên từ ghế.

"Em thật tốt bụng, nhỉ?" tôi cười toe toét trêu chọc em nhưng khi em choàng tay qua cổ thì tôi lại thấy lo lắng. Tôi khẽ nuốt nước bọt và thấy má mình nóng dần. Trong một khoảnh khắc nhanh chóng, tôi nhấc chân em ấy lên bằng một tay và tay kia thì đỡ ở sau lưng em. Rõ ràng là tôi nghe tiếng em khẽ hét lên vì bất ngờ, giây phút ấy tim tôi lại lỡ một nhịp nữa. (ngu ngốc thật, trái tim của bạn suy cho cùng vẫn luôn loạn nhịp vì cô ấy mà T.T)

Giọng nói và hơi thở của em ấy đang ở rất gần.

Tôi cười thật tươi và bắt đầu bước đi không do dự. Tôi thấy em ấy vẫn còn rất nhẹ cân.

"Nhưng mà lúc trước chúng ta đâu có những bậc thang này", tôi khẽ phàn nàn khi đi qua những bậc thang nhưng thật ra thì đưa cô ấy lên lầu cũng không khó khăn gì.

"Chị đã nói là muốn tập thể dục còn gì", em ấy nói và phải nói rằng tôi đã sai khi vô tình nhìn vào mắt em. Chúng tôi gần nhau đến mức đã có giây phút nào tôi phải dừng bước. Đó là một mớ cảm xúc kỳ lạ đang hoà trộn vào nhau, nó rối bời. Không thể chối cãi rằng thật tuyệt khi chúng tôi có thể thoải mái với nhau thế này. Chúng tôi đã không gần gũi nhau như thế này trong một thời gian dài, nhưng lúc này sự quen thuộc đã ngay lập tức lấn chiếm. Không hề có chút khó xử nào.

Tôi đạp tung cánh cửa phòng, và tôi nghe thấy tiếng em cười nhẹ khiến tôi cũng cười theo. Đi vài bước nữa để đến giường, tôi khẽ đặt cơ thể mảnh khảnh của em xuống, khi chúng tôi vẫn còn bận cười khúc khích thì có một giọng nói vang lên trong phòng:

"Mẹ và mommy đang làm gì thế?"

Cả hai chúng tôi đều nhìn sang bên cạnh và thấy đứa con trai đang nhìn về chúng tôi với ánh mắt hoài nghi. Thằng bé tám tuổi có vẻ đang rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi và em gần gũi, vui vẻ thế này. Nhưng điều đó làm tôi cảm thấy đau thắt tim.

Chaeyoung đã lên tiếng trước: "Mẹ của con đã bế mommy lên đây vì tôi cảm thấy mệt", "Cô ấy cũng đã từng làm điều này với con rồi mà, đúng không?"

"Con biết mà", Louis mỉm cười và tiến lại gần chúng tôi. Khi anh đến đủ gần, em đã đưa tay ôm lấy cậu và hôn lên mái tóc nâu của cậu.

Gần đây tôi đã không có cơ hội nhìn thấy họ thế này, vì tôi hầu như chẳng có lúc nào ở nhà. Tôi như chết lặng khi nhìn họ theo cách này, theo cách hạnh phúc nhất có thể.

"Vậy mai mẹ cũng bế con lên giường nha mẹ!", Louis nhìn hệt như Chaeyoung. (mình đau lòng chết tiệt khi nghe thằng bé nói như thế)

"Nhưng mà mommy nghĩ rằng mommy đã đặt trước rồi", tôi cười khi Chaeyoung lại hôn lên mái tóc của Louis.

"Hôm nay cả nhà mình xem phim ở đây nhá?", cậu con trai của chúng tôi tỏ ra rất hào hứng khi thấy chúng tôi vui vẻ thế này.

"Tất nhiên rồi", tôi trả lời ngay lập tức.

"Tuyệt vời! Vậy con có thể chọn phim không?"

"Con và mommy hãy quyết định khi mẹ đi thay đồ, nhé?", tôi đề nghị và cậu nhiệt tình gật đầu.

Chúng tôi đã không như thế trong một thời gian dài rồi. Ba người ôm nhau trên giường với bát bỏng ngô và một bộ phim. Dù điều đó có vẻ rất hấp dẫn nhưng tôi không thể thay đổi đủ nhanh để theo kịp những gì đang diễn ra, để hoà vào gia đình mình.

_________
Hi, mình chỉ muốn nói là mình đã xin được dịch truyện này từ rất lâu nhưng mà tác giả của nó có vẻ đã off mxh rất lâu rồi nên mình chẳng nhận được hồi âm. Nếu một ngày nào đó các bạn thấy mình xoá nó đi thì có thể hiểu là tác giả không cho phép rồi đó. Chỉ vì mình quá nóng lòng để dịch nó nên là không thể đợi được, thật lòng xin lỗi bạn tác giả gốc ạ T.T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net