0.5 - Prologue (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tả Lâm Kiệt ngồi nghiêm chỉnh tại bàn thăm tù, đầu ngón tay vừa gõ mấy lần lên mặt bàn, cửa ra vào đã mở ra. Quách Chấn mặc đồ tù nhân, tay bị còng lại, dửng dưng đi vào, đặt mông ngồi vào ghế đối diện, quay đầu lại nhìn, cảnh ngục áp giải lập tức lùi ra, đóng chặt cửa phòng. Tả Lâm Kiệt nhìn người trước mặt khí sắc hồng hào, vóc người hình như lại cao hơn một chút, thế là cau mày, như thế này thật không công bằng, tại sao chỉ có mình là phải lăn lộn đến mức hai mắt thâm quầng, nhưng cậu vẫn nhớ rõ thân phận con nuôi Quách gia của mình, cố hết sức nặn ra một nụ cười "Tứ thiếu gia, thời gian qua có ổn không?"

"Meo", Quách Chấn nắm tay, giơ lên ngang quai hàm, làm động tác vẫy tay như mèo thần tài.

Tả Lâm Kiệt từ mười tuổi đã được nuôi dưỡng ở nhà họ Quách nên cũng chẳng lấy làm lạ, làm ngơ toàn bộ hành vi quái dị của Quách Chấn, lấy từ trong túi ra một cái đồng hồ cát, "Tứ thiếu gia, chúng ta có chừng này thời gian."

"Vậy em có mang kẹo đến cho tôi không?" Quách Chấn không thèm để ý tới mấy hạt cát rơi ào ào trong chiếc đồng hồ cát kia, trong mắt tràn đầy sự kiêu căng không ai giải thích nổi, "Tôi muốn ăn kẹo."

Tả Lâm Kiệt không hề ngạc nhiên trước câu hỏi của người kia, nở nụ cười, bắt chéo hai chân, ngón trỏ đặt tay lên môi mỏng, lông mày nhíu lại "Cái này không biết có đủ ngọt hay không?"

Vừa dứt lời, Quách Chấn đã từ trên ghế chồm dậy, trèo lên mặt bàn, còng tay vòng qua gáy Tả Lâm Kiệt, để cậu không thể động đậy, rồi bắt đầu hôn lên mặt Tả Lâm Kiệt, từ sống mũi dọc tới môi. Tả Lâm Kiệt cảm giác gáy mình đã bị còng tay siết chặt đến nỗi rỉ máu, thế nhưng môi lưỡi của người ấy dịu dàng quấn quýt, vừa bạo lực lại lưu luyến. Cậu nheo mắt lại, thấy đôi mắt Quách Chấn thật gần, toả ra thú tính muốn thôn tính tất thảy, chính là lòng ham muốn chiếm hữu khác hẳn với người thường đã có ở Quách Chấn từ khi còn trong bụng mẹ.

Lâu rồi không gặp.

Lúc Quách Chấn quay trở về ghế của mình, cuối cùng cũng nghiêm túc, Tả Lâm Kiệt chỉnh sửa lại mái tóc rối loạn, nghĩ thầm quần tây quá mức vừa vặn sẽ khiến bản thân khó chịu khi gặp phái kích động, Quách Chấn chỉ vào cái đồng hồ cát đã trôi qua một nửa thời gian, che giấu ý cười, "Tôi ở này rất tốt, đọc sách, làm thủ công, rất nhàn rỗi."

"Quả đúng là ra dáng lắm", Tả Lâm Kiệt lau cái cằm dính nước bọt, "Từ lúc anh vào tù, ngục giam trở nên yên tĩnh hơn trước rất nhiều, trong vòng nửa năm đều không có trận ẩu đả nào, tuy rằng tỉ lệ tử vong tăng lên một vài %, nhưng đều là chết bất ngờ, anh cả của anh có nói, cảm ơn anh đã mở sẵn chiến tuyến vững chãi, anh ta đỡ phải tốn sức đưa người đi dọn dẹp, hiện tại hàng tuồn vào rất yên ổn."

"Đại ca cảm ơn sai người rồi, tôi có làm gì đâu", Quách Chấn dửng dưng như không, đáp lại, "Là người ta cho nhà họ Quách chút mặt mũi, mà tôi vừa vặn mang họ Quách mà thôi, em cũng nói rồi đó, đều là bất ngờ tử vong mà, mấy chuyện bất ngờ này, không ai nghĩ tới được."

"Quách gia kiên cường, nắm đấm của tứ thiếu gia còn cứng hơn", Tả Lâm Kiệt nhìn lòng bàn tay mở ra trước mắt, trong đầu không thể không nhớ tới mấy cái hồ sơ tử vong kia, đều là nứt sọ, lại nghĩ đến từ lúc còn nhỏ đã bắt đầu được thấy bài tập buổi sớm mỗi ngày của Quách Chấn đều là dùng tay không chặt ra từng miếng gỗ tròn.

"Chỗ nào trên người tôi cũng cứng, mà em cũng không phải là không biết điều đó" Quách Chấn hờ hững, lười biếng đáp, "Không có chuyện gì đứng đắn hơn sao? Không thì tôi sẽ cho rằng em tới đây để tán tỉnh tôi."

"Rất muốn tán tỉnh Tứ thiếu gia trong khung cảnh lãng mạn thế này", Tả Lâm Kiệt quay lại lườm nguýt cánh cửa phòng thăm nuôi đang đóng chặt, "Nhưng mà tôi đến là để thông báo, tuần sau anh sẽ ra tù."

"Tuần sau? Nhanh thế? Tôi mới vào tù được nửa năm, còn có một nửa năm chưa xong mà", nét mặt Quách Chấn sầm xuống, không thấy được là mừng rỡ hay là thất vọng.

"Phải thả ra thôi, dù sao thận của Tứ thiếu cũng hỏng rồi, cần làm kiểm tra."

"Ha ha ha ha" Quách Chấn bật cười, nằm nhoài ra bàn, vỗ tay liên tục, "Thật là sáng tạo, mấy người định sắp xếp cho tôi ra tù thế nào đây?"

"Tứ thiếu gia, bên tôi đã chuẩn bị giấy tờ, sổ khám bệnh, không tới một tuần là sẽ được ra tù, Quách lão gia cũng đã xin phê chuẩn ngày tháng rồi."

Quách Chấn nụ cười rồi một giây sau liền thu lại, "Trên đường không yên ổn?"

"Lão gia nói rồi, chính là trên đường yên ổn quá lâu, mới chịu để Tứ thiếu gia đi tung hoành thiên hạ."

Gian phòng yên tĩnh trở lại, Quách Chấn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm từng hạt cát cuối cùng rơi xuống, sau đó nở một nụ cười không quá quan trọng, "Lâm Kiệt, em thật là độc ác, lâu như vậy mà không thấy em nói nhớ tôi, từ khi nào đã hình thành tật xấu này vậy?"

"Anh còn ở đây, tôi đương nhiên phải bảo vệ tốt cái mông của chính mình ", Tả Lâm Kiệt cuối cùng cũng gỡ bộ mặt giải quyết công việc xuống, giọng điệu trở nên thân thiết hơn, "Chuẩn bị cẩn thận một chút đi."

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân của cảnh ngục, Quách Chấn đứng lên, tự giác hướng ra cửa, lại xoay người lại tung một cái hôn gió, "Lâm Kiệt tiện đường thì giúp tôi chuyển lời nhé."

Tả Lâm Kiệt khoanh hai tay trước ngực, mặt không cảm xúc nhưng trong lòng như có gió xuân thổi qua, cậu không thể hạ xuống khóe miệng đã cong lên, cứ cho rằng việc cậu không thể xác định được là không phải là bởi vì sự mãnh liệt lại ấu trĩ giành địa bàn của Quách Chấn khiến cậu có cảm giác mình còn tồn tại, nhưng cũng không thể phủ nhận, giờ phút này đây, cái người mặc bộ đồ tù nhân bằng vải kaki, gương mặt hung hăng vô độ kia lại khiến tâm trạng của cậu vui vẻ hơn rất nhiều.

"Người ta nói số trời đã định, Tứ thiếu của ta ra ngoài kia, chính là để mặc sức chém giết."

Điên thật rồi, trên thế giới chắc sẽ không còn kẻ nào điên hơn cậu nữa, Tả Lâm Kiệt nhìn về bóng lưng của Quách Chấn đang đi ra cửa, lén nháy mắt.

Có thể tâm trạng của cậu đang rất tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net