1 - Em có muốn chơi đạn pha lê không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Warning: NC-18
T/N: lần đầu mần mờ xê mười tám, còn nhiều bỡ ngỡ, nếu có lần sau sẽ cố gắng cải thiện...

_

Tiếng cười trong văn phòng của tổ trưởng tổ trọng án hôm nay vang lên không ngừng, tiếng nói chuyện điện thoại lớn đến mức người đứng ngoài hành lang cũng nghe được.

"Ha ha ha ha ha, vì thế nên ở bên đó đã xin 24 giờ giám sát sao? A... Đã được cho phép rồi cơ à? Đội phòng chống tội phạm nhàn rỗi đến thế sao?"

Âm thanh trả lời bên đầu dây bên kia bé xíu.

"Sáng nay giám ngục tử vong, là việc của tổ trọng án chúng tôi, sao các đồng chí lại cướp việc thế? Ha ha ha ha ha, làm sao mà là tử vong bất ngờ được? Cổ đồng chí ấy bị lực lớn vặn gãy, tay chân dập nát, biến dạng thành tư thế người thường không thể làm được. Vậy thì làm sao lại là bất ngờ cơ chứ."

Nghe đầu dây bên kia giải thích, lông mày của tổ trưởng tổ trọng án càng ngày càng xoắn lại, mặt mũi cũng đen thui.

"Không thể đối kháng? Vậy tại sao không thể nói nghi phạm có thể lực mạnh hơn người thường đây? Bởi vì tên chó má đó sắp được thả ra sao? Ha ha ha ha ha"

Tổ trưởng tổ trọng án cúp điện thoại, đấm mạnh xuống bàn, cười ra nước mắt, người chung quanh đều biết ông đã nổi giận đến cực điểm, không ai dám hé răng, tổ trưởng tổ trọng án cuối cùng cũng cười xong, nghiến răng nói.

"Quách Chấn sắp được thả, đội phòng chống tội phạm sẽ theo dõi hắn ta", tổ trưởng tổ trọng án nghiến răng ken két, "Tôi và các đồng chí phải chuyên chú để ý hắn, một khi phát hiện thi thể chết vì bạo lực, ngay lập tức phải thông báo cho tôi."

Ánh mặt trời buổi chiều thật là mạnh, chiếu vào song sắt ngục giam, cửa sắt nặng nề từ từ mở ra. Quách Chấn đi ra, ngay lập tức nhìn thấy một chiếc xe con đứng chờ hắn. Tả Lâm Kiệt, vẫn Âu phục thẳng tắp, mái tóc màu nâu đậm vén ra sau tai, cậu đeo một chiếc kính không tròng, thật giống tiểu thiếu gia mà hắn nuông chiều từ bé. Quách Chấn gãi gãi gáy, hắn chẳng muốn thể hiện bất kỳ biểu lộ gì, Tả Lâm Kiệt cách hắn quá xa, chắc là mười mét, điều này làm cho hắn nôn nóng, chín mét, tám mét, bảy mét...

Quách Chấn không nói không rằng, đi đến bên cạnh Tả Lâm Kiệt, khuỷu tay đặt trên vai cậu, cẳng tay chống nóc xe, khiến Tả Lâm Kiệt phải kề sát lưng ở trên cửa xe, không thể động đậy, nghiêng đầu nhìn một đường từ cổ tới vành tai Tả Lâm Kiệt, sau đó mới bất hảo nhếch miệng nở nụ cười như vừa nhìn thấy ánh mặt trời, "Tự mình tới đón tôi à?"

Tả Lâm Kiệt nhìn đôi mắt lấp lóe của người trước mặt, cậu thiếu kiên nhẫn, hơi cong đầu gối, "Thiếu gia ra tù tạo ra động tĩnh lớn ghê, đội phòng chống tội phạm đã bắt đầu theo dõi rồi."

"Theo dõi em hay là theo dõi tôi?"

Tả Lâm Kiệt nhẹ nhàng di chuyển đầu gối, giả vờ tỏ vẻ khinh thường khả năng tư duy logic của Quách Chấn, "Tôi có gì hay mà theo dõi, tôi chỉ là một luật sư nhỏ, nhận tiền của người ta rồi giúp người ta tránh khỏi tai họa mà thôi."

Quách Chấn nắm cằm cậu, nhẹ nhàng lắc lư mấy lần "Có thể là do gương mặt em vô cùng đẹp chăng?"

Ngay lúc Quách Chấn muốn hôn cậu, lỗ tai hắn nhồn nhột, hắn buông Tả Lâm Kiệt ra, gắt nhẹ một câu, "Sao lại thích trêu chọc người khác như vậy chứ"

Tả Lâm Kiệt vuốt phẳng bộ âu phục nhăn nhúm, vòng tới bên kia xe, mở của bước vào trong, tài xế được huấn luyện nghiêm chỉnh thấy thế, vội vã chạy ra mở cửa giúp Quách Chấn, Quách Chấn ngồi vào trong xe, tài xế khởi động xe. Tả Lâm Kiệt nhìn phía rất xa phía bên ngoài cửa xe, nhìn mấy người mặc thường phục đi lại trên đường, mấy kẻ này có cấu tạo sinh lý như thế nào vậy, xa như thế mà vẫn có thể nghe thấy tiếng động sao, Tả Lâm Kiệt mặt không gợn sóng, hỏi, "Không chào hỏi người ở đội phòng chống tội phạm một chút hả?"

Quách Chấn dựa vào ghế, "Ngày hôm nay thiếu người quá, mai đánh sau."

Tả Lâm Kiệt gật gật đầu, ra hiệu tài xế lái xe.

"Ông chủ nói tối nay sẽ mở tiệc rượu mừng anh, anh hai anh ba cũng đi", Tả Lâm Kiệt yên lặng một lúc rồi nói, "Một mình anh đi qua đó..."

"Lâm Kiệt, em vẫn không có cảm giác gì sao?", Quách Chấn nhìn cảnh vật hai bên đường dần lướt qua mắt, không nhìn về phía cậu.

Tả Lâm Kiệt sống lưng thẳng tắp, lắc lắc đầu, từ trước tới nay cậu luôn là người lạnh nhạt với mọi chuyện xung quanh, cho dù là ngày nhỏ phải rời xa gia đình, hay là ăn nhờ ở đậu ở nhà họ Quách để kiếm sống, hoặc là gặp phải những chuyện dơ bẩn, cậu đều thờ ơ không động lòng, người duy nhất có thể khiến cậu có chút phản ứng chính là Quách Chấn, người đầu tiên cậu gặp khi bước vào nhà họ Quách, mà ngược lại với cậu, tâm trạng của Quách Chấn từ xưa đến nay đều lên xuống thất thường, nhưng là chỉ có khi Tả Lâm Kiệt mất khống chế khi ở bên cạnh mình, trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hắn lại có thể điều khiển tâm trạng.

"Không sao, không cảm thấy gì thì tốt", Quách Chấn vẫn không nhìn về phía Tả Lâm Kiệt, duỗi tay khoác lên vai cậu, "Tôi không muốn em biết đến cái gì gọi là đau."

Thật là khó chịu, tâm trạng hắn như bị đặt bom hẹn giờ, mà điều khiển lại nằm trên tay cậu, cậu chậm chạp không chịu ấn nổ, còn đau đớn hơn cả lăng trì, như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến cắn, nhưng Tả Lâm Kiệt chỉ thẳng người ngồi dậy.

"Anh ra tù, tôi vẫn có chút cảm giác", Tả Lâm Kiệt thả lỏng gương mặt, quay lại nhìn Quách Chấn "Rất phiền, tự dưng lại phải gánh thêm bao nhiêu việc."

Quách Chấn lập tức cười tít mắt, bàn tay sượt lên bả vai Tả Lâm Kiệt, "Lâm Kiệt, tôi phải có phúc lắm mới có được em."

Tả Lâm Kiệt hoàn toàn không để ý tới Quách Chấn đang mải làm nũng mà vứt bỏ liêm sỉ, nghiêm giọng nói với tài xê, "Trước hết cứ đến căn hộ của tôi trước, để Tứ thiếu gia thay bộ đồ, sau đó đến nhà chính gặp Quách lão gia."

Nụ cười của người đặt tay lên vai cậu càng lớn hơn nữa.

Cánh cửa căn hộ vừa mở ra lại đóng chặt lại, Tả Lâm Kiệt đã bị người kia đẩy xuống nằm dưới đất. Quách Chấn kéo mắt cá chân cậu, Tả Lâm Kiệt quỳ xuống. Tả Lâm Kiệt nhìn chằm chằm đầu gối của chính mình, quần âu màu lông dê đang quỳ trên thảm lông đỏ vẽ hoa thược dược, cũng không biết là cố tình hay vô ý, sự bạo lực của Quách Chấn mang đến nét nghệ thuật đẹp đẽ không thể diễn tả bằng lời, có khả năng kẻ điên cuồng giết người trời sinh kia mới là Da Vinci chân chính.

Quần vừa bị cởi ra, thứ nóng bỏng ấy đã lập tức tiến vào, nhưng chậm chạp mãi không thể vào sâu bên trong.

"Em thực sự rất ngoan, nửa năm không tìm người khác, chặt đến mức này."

"Ai dám coi thường mạng sống mà động vào người của Tứ thiếu gia cơ chứ... A!"

Quách Chấn không nói không rằng, di chuyển thật mạnh, toàn thân Tả Lâm Kiệt mềm nhũn, không thể nhúc nhích.

"Là bọn họ không dám, hay là em không muốn?" Quách Chấn nhìn người đang quỳ trên đất trước mặt, nheo mắt lại "Lâm Kiệt, em chọn một đi."

"Quách Chấn, từ xưa đến nay tôi đều không có lựa chọn nào khác", Tả Lâm Kiệt nắm chặt lấy tấm thảm, cong lưng.

"Em chọn gọi tôi là Quách Chấn", Quách Chấn không chút lưu tình, tiến vào thật mạnh.

Vào lúc ấy, trong đầu Tả Lâm Kiệt bỗng hiện ra một ý nghĩ, cậu muốn ăn kẹo.

Đến khi cậu tỉnh dậy, cậu thấy mình đang nằm cuộn tròn trong chặn bông, cái giường lớn trống trơn, chỉ có một khẩu súng ngắn M10 được đặt trên gối. Tả Lâm Kiệt nhìn thấy chữ cái Z quen thuộc trên báng súng, trong đầu hiện lên khung cảnh Quách Chấn còn chưa tới mười tuổi, ngồi ở trên sàn nhà cũ kĩ, bàn tay nhỏ thuần thục lắp ráp khẩu súng kiểu dáng mới nhất, miệng còn bi bô càu nhàu bảo mẫu buổi trưa không cho hắn ăn no. Hắn nhếch mép cười, sau đó nạp đạn. Thật sự là người cũng như súng, khẩu súng của Quách Chấn không bao giờ chốt khóa an toàn, luôn luôn chứa đầy đạn dược, bất cứ lúc nào va chạm gây gổ sẵn sàng nhả đạn, trăm phát trăm trúng.

Tả Lâm Kiệt vươn mình nhìn đồng hồ, đã rất muộn rồi, Quách Chấn có lẽ đang ăn cơm ở nhà chính. Cậu cầm súng, lại nằm xuống, lẩm bẩm nói, "Quách Chấn, cẩn thận một chút."

Tại một căn tứ hợp viện giữa lòng thành phố, trên chiếc bàn chỉ bày mấy món rau trộn đơn giản để nhắm rượu, trong tay mỗi người đều có một bình rượu làm từ sứ Thanh Hoa, Quách lão gia thấy lâu lắm con cái mới tụ tập đông đủ thế này nên vô cùng cao hứng, đặc biệt là được gặp lại con trai út mới ra tù, uống nhiều hơn thường ngày vài ba chén. Đã qua ba tuần rượu, bóng đêm dần bao phủ, bàn rượu huyên náo khi nãy giờ đã mang bầu không khí khách khí vô cùng, Quách lão gia gắp một hạt lạc, nhìn về phía Quách Chấn hỏi, "Ra tù rồi, có tính toán gì không?"

Lời này có ý riêng, mọi người lập tức đặt bát đũa xuống. Quách Chấn cũng không đáp lời, cầm bình rượu lên, uống một hơi cạn sạch, tay áo lau khóe miệng, sau đó ném bình rượu xuống đất, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn nở nụ cười ngây ngô như đứa trẻ:

"Vậy thì chúc mọi người ngày ngày bình an, tự do vô tư làm điều mình muốn."

_

Tác giả mới gửi raw cho mình tới đây thui à, bao giờ tác giả gửi tiếp thì mình mần tiếp nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net