[Tả Giai] Hậu quả của ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author:  好想吃椰子鸡

Link: https://xiaowangzidehuli221.lofter.com/post/3099deba_1cd24406f

Author's note: 

*Hướng hiện thực

*ooc

_____


25cm, là khoảng cách giữa Tả Tịnh Viện và Tống Hân Nhiễm.

30cm, là khoảng cách giữa Tả Tịnh Viện và Đường Lị Giai.



Lúc Đường Lị Giai còn đi học, hẳn là nàng sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng một ngày nào đó tài năng nhìn xa trông rộng của nàng lại được áp dụng vào lúc này.


Nhưng sự thật lại chính là như thế, ở ngay trước mắt nàng, khoảng cách 5cm này, gần như vậy, mà lại quá xa.

Rất không may là, hai người họ cũng đến trong lúc nàng đang đợi thang máy. Mặc dù nàng và Tả Tình Viện gần đây bên nhau, mối quan hệ đã dịu đi không ít, nhưng nhiều trường hợp theo bản năng nàng vẫn sẽ để ý một chút, thì lại có một bộ cảnh tượng như vậy.



Trong thang máy, Tả Tịnh Viện và Tống Hân Nhiễm cùng nhau trò chuyện về bữa ăn ngày hôm qua.

Đường Lị Giai cúi đầu nhìn điện thoại, nhưng thật ra là nhìn khoảng cách giữa ba người bọn họ.



"Nhiễm Nhiễm, chị gửi em vị trí nhà hàng chị đến hôm qua đi."

"Ừ, Tả Tả em thấy đồ ăn chỗ đó ngon không?"

"Em thấy cũng khá ổn, muốn đưa người mình thích tới đó". Tả Tịnh Viện nghĩ ngợi, nghiêm túc trả lời câu hỏi này.


Ở trước mặt Đường Lị Giai, cô coi như không nghĩ như thế.


Dù sao vẫn là đối tượng mập mờ trước đây a.



Đường Lị Giai trong lòng khó chịu, rõ ràng quay lại rồi mà phải giả vờ không quen bên ngoài, nay còn ăn mặc trang điểm lộng lẫy, quả thật quá phận rồi.


"Hừm." Đường Lị Giai giả vờ ho khan hai tiếng.



Tả Tịnh Viện đang suy nghĩ, định quay đầu lại hỏi Đường Lị Giai muốn đi hay không, kết quả nghe được tiếng ho khan của Đường Lị Giai, vừa định hỏi nàng có phải không thoải mái hay không thì cửa thang máy mở ra, một nhóm fans đông đảo đứng trước mặt ba người, khiến cô không thể hỏi thêm bất cứ điều gì.


Nói một câu chỉ là một việc nhỏ, rồi sẽ dẫn đến một đống việc lớn, lại sẽ có người muốn bôi đen hai người.


Cô thật ra không sợ bị mắng, cô đã chịu đựng nhiều năm như vậy, nhưng chính là cô lại đem Đường Lị Giai vào, nàng thật vất vả mới bắt đầu lại cuộc sống nên cô không thể kéo nàng xuống vực sâu được.

Cô đi cùng Tống Hân Nhiễm lên xe do công ty sắp xếp, Đường Lị Giai một mình đi ở phía sau.


Lúc lên xe, nàng ngồi một mình.


Tả Tịnh Viên tự hào mình thông minh và chu đáo như thế nào để Liga không bị mắng vì bản thân mình, thậm chí về cô còn muốn đòi công lao.


Lúc xuống xe, Tống Hân Nhiễm quay đầu nhìn lại biểu tình của Đường Lị Giai và nói, Tả Tịnh Viện, em lại đi đường hẹp rồi a.


"Có ai đói không, chúng ta đi ăn lẩu đi." Không biết là ai trong xe nói một câu như vậy.



Mặc dù là nữ thần tượng, nhưng ngẫu nhiên làm càn một chút cũng không phải là không thể, mọi người đều đồng ý. Tả Tịnh Viện vốn dĩ định đưa Đường Lị Giai đi ăn chỗ mà Tống Hân Nhiễm nói, nhưng bất đắc dĩ Đường Lị Giai trả lời quá nhanh nên cũng đành bỏ cuộc.


Mọi người đều biết mối quan hệ của hai người, sáng hôm đó Tả Tịnh Viện ra khỏi phòng, lúc sau liền đi tìm tỷ tỷ, nói là giường bị hỏng, rồi nhờ người tới sửa lại giường, mọi người liền não bổ ra mấy ngàn chữ cũng không thể miêu tả quá trình đó. Thậm chí đại ca lúc ấy còn tới vỗ vỗ bả vai Tả Tịnh Viện, ý vị thâm trường nói một câu, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng vẫn là nên tiết chế a.


"Đại ca, không phải..."

"Không phải cái gì a, đều là người trưởng thành, có gì đâu mà thẹn thùng." Đại ca tỏ ra là đã hiểu rồi rời đi.


Làm Tả Tịnh Viện mặt đỏ lên, Đường Lị Giai dựa vào cửa và mỉm cười với kim mao của mình.


Một cách tự nhiên, hai người họ lại ngồi cùng nhau.


May mắn thay, Tống Hân Nhiễm lại tình cờ ở bên cạnh Tả Tịnh Viện.


Tả Tịnh Viên tự nhiên bại lộ thuộc tính của cẩu cẩu mà dính bên người Đường Lị Giai, chỉ là Đường Lị Giai nhìn bộ dáng này, đột nhiên liền nhớ tới cô ở trong thang máy cũng cười với Tống Hân Nhiễm như vậy, liền giận sôi máu, xoay người sang chỗ khác nói chuyện với Thẩm Mộng Dao.


Tả Tịnh Viện gãi gãi đầu, mình gần đây cũng không làm chuyện gì xấu a, sao lại tức giận chứ.


Ăn lẩu chính là không khí, khi không khí nổi lên, liền có người đề nghị chơi trò chơi. Vẫn là trò sự thật hay thử thách là vui nhất.


Tả Tịnh Viện cảm thấy hôm nay vận may của mình không tốt lắm, vì vòng thứ nhất đã xoay trúng mình.


"Mình chọn sự thật." Tả Tịnh Viện không hề nghĩ ngợi liền nói như vậy, nhìn Viên Nhất Kỳ tươi cười, trong tiềm thức cô liền cảm thấy thử thách nhất định không phải chuyện tốt gì, về phần lời thật lòng thì mình có gì không thể nói đâu a, Tả Tịnh Viện nghĩ nghĩ, lại nói một lần nữa. "Đúng, chọn nói lời thật lòng."

"Người nắm tay cuối cùng là ai a." Viên Nhất Kỳ cười ác ý.


Tả Tịnh Viên suy nghĩ, hình như là Tống Hân Nhiễm. Lần này mà nói ra, là chơi quá trớn a.


Ngay sau khi vừa kết thúc bắt tay, cô liền kéo tay Tống Hân Nhiễm vào thang máy để tìm Đường Lị Giai.


"Emmmm... Là Nhiễm Nhiễm." Tả Tịnh Viện nói một cách thận trọng, nhìn về phía Đường Lị Giai.



Đường Lị Giai quay đầu đi chỗ khác không để cô nhìn.

Trong thâm tâm Tả Tịnh Viện mắng Viên Nhất Kỳ mấy vạn lần. Viên Nhất Kỳ, hôm nay ngươi không thể đi ngủ, việc này chưa kết thúc đâu.

Mọi người đều ồn ào cười rồi bắt đầu vòng thứ hai.

Đường Lị Giai giống như không có chuyện gì xảy ra, cười nói vui vẻ với mọi người cho đến khi trở về ký túc xá.



___



"Em không thích chị ấy."

"Chị cũng chưa nói gì cả mà."

"Em chỉ thích chị."

"Ừm."


Tả Tịnh Viện chưa bao giờ keo kiệt trong việc bày tỏ tình yêu của mình. Tuy rằng thích với yêu giống như luôn thường xuyên treo trên miệng cô, nhưng Đường Lị Giai mỗi một lần đều vui vẻ chịu đựng nó.


"Tả Tịnh Viện, chị có chút ghen tị."

"A." Tả Tịnh Viện không nghĩ tới Đường Lị Giai lại đánh bóng thẳng.



Trước khi Tả Tịnh Viện có thể phản ứng, Đường Lị Giai đã hôn lên môi cô.



.... (không thể miêu tả, tự hiểu đi).


Thật nhiều người ngày hôm sau đều nhìn thấy Tả Tịnh Viện đỡ eo xuất hiện trước mặt mọi người, Tống Hân Nhiễm đi đến gần Tả Tịnh Viện khẽ hỏi nhỏ: "Sao, hôm qua em dỗ chị ấy thế nào a?"


Tả Tịnh Viện trừng mắt liếc nàng một cái.


Nhưng thật ra Tả Tịnh Viện cũng là vui vẻ, nhân phẩm có ích gì không? Làm người không thể cứng nhắc được a, có nghĩa là, tuy rằng không có nhân phẩm, nhưng Liga đêm qua vẫn là bận trước bận sau cho xong việc.


Tả Tịnh Viện bật cười thành tiếng khi nghĩ lại.



Thậm chí trong lòng còn tính toán nhỏ, Liga ăn dấm một lần thì mình có thể nằm 0 một lần, vì cuộc sống tương lai, có thể làm vài lần nữa không nhỉ? Hắc hắc hắc.



_____


END.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net