Ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


FELIX

"Tôi chưa từng thấy cậu trước đây. Người mới ư?" Cô ấy nói với tôi khi tôi đưa cô cốc whiskey cô chọn.

"Uhm, yeah. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm."

Cô ta nghiêng đầu, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Uhm...19"

Cô ấy tặng tôi một nụ cười, "Cậu nhìn khá là bảnh trai trong độ tuổi này đó, phải không nhỉ~"

"Uh... cảm ơn cô, tôi đoán là thế?"

Cô ta cầm cốc rượu của mình lên, khẽ lắc, gần gần dí sát mặt của cô vào tôi, "Cậu nhìn đặc biệt đẹp trai. Chúng ta có thể không?"

Đôi mắt của tôi dần mở lớn bởi những từ của cô ấy. Tôi hắng giọng, "Uh... Tôi không phải kiểu người đó, xin lỗi."

"Tại sao? Cậu là một cậu trai rất xinh đẹp và tôi dám chắc rằng cậu cũng muốn hủy hoại tôi có phải không~" Cô ta gạ gẫm, có thể cô ta nghĩ rằng tôi sẽ vào trong cô ta ư. Tôi cảm thấy ghê tởm hơn là có hứng thú với cô ta. Tôi không phải là gay nhưng tôi đoán có thể gọi tôi là bixesual, nhưng cứ nói rằng tôi có hứng thú với những chàng trai hơn là những cô gái đi. Vậy nên cô ta thực sự khá chán.

"Không, tôi xin lỗi. Cô nên đi tìm người khác thì hơn." Tôi nói.

Cô ta cười khẩy, tiến lại gần hơn và đưa tay lên trên cằm tôi, đồng thời ngắm nhìn đôi môi tôi nữa. "Đôi môi của anh nhìn thật quyến rũ."

Tôi co rúm lại bởi hành động của cô ta. Khi đang định tránh ra thì đột nhiên, một người nào đó kéo tay cô ta ra khỏi người tôi.

"Buông tha cho cậu nhóc đó đi, nên chứ? Cậu ấy có vẻ không hứng thú với cô đâu."

Tôi khẽ nhíu mày và cảm thấy người vừa đưa cô ta ra khỏi tôi thật quen thuộc. Ánh đèn nhấp nháy đang làm khó khăn hơn cho tôi để nhận ra cho đến khi anh ta nhìn tôi.

"Là anh?!" Tôi nhận ra anh ấy và nói.

Anh ấy nháy mắt với tôi trước khi quay người lại với cô gái ban nãy. Cô ta đột nhiên nhìn anh cười, di chuyển cơ thể mình lại gần hơn và có thể nhìn thấy rõ là cô ta đang muốn thuần phục anh. Cô ta chớp chớp để lộ hàng mi giả cong vút, "Này anh, em thấy rằng anh còn nóng bỏng hơn cả chàng bartender ở đây đó. Cậu ấy có vẻ quá trong sáng đối với em, còn anh..." Cô ta dừng lại, rướn lại người thêm một chút nữa đến chỗ anh ấy làm tôi nhấc mày, lộ rõ sự ghê tởm, "thì hoàn hảo với em. Vậy tại sao anh không thể làm em thay thế nhỉ?"

Anh ta bật cười, "Em có chắc rằng em có thể chịu nổi nó không babe?"

Những từ ngữ đó còn làm tôi ghê rợn hơn nữa. Tôi khẽ đảo mắt, tiếp tục lau cốc và cố gắng lờ hai người họ đi.

"Đương nhiên rồi anh yêu~" Cô ấy nói, vòng tay cô ra sau cổ của anh.

Anh tặng cô một nụ cười, đột nhiên đẩy cô ta ra xa, làm cô ta há hốc mồm vì ngạc nhiên, "Nhưng xin lỗi, tôi không có hứng thú với cô." Anh ấy nghiêm túc nói.

Cô gái ấy nháy mắt liên tục, lắc đầu trong sự hoài nghi, "Cái đếch gì? Anh đến đây vì em hay đến đây vì cậu bartender này? Anh là gay à?"

"Chính xác hơn là bixesual. Nhưng cô cũng có thể nói như thế, tôi đến đây vì cậu ấy...không phải vì cô."

Cô ta thở dài, hoang mang, "Không thể tin được." Rồi bước đi để lại hai chúng tôi một mình ở quầy bar.

Tôi bắt đầu lau bàn chỉ để lơ anh ấy đi nhưng tôi có thể cảm thấy ánh mắt của anh hướng đến tôi với một cái cười nhếch mép trên môi. Tôi đảo mắt và tiếp tục làm việc của mình thì đột nhiên anh ta nói.

"Đây là cách em phục vụ khách hàng của mình ư?" Anh nói.

Tôi đảo mắt trước khi nhìn anh và ép bản thân mình rặn ra một nụ cười.

"Ngài muốn dùng gì ạ?" Tôi nói, nhấn mạnh chữ đầu tiên với tông giọng khó chịu.

Anh ta tiến gần lại người tôi, "Thế...em."

Tôi thở dài, "Anh muốn cái gì, Seo Changbin?"

"Oh? Em biết tên tôi~"

"Nếu ngài không muốn gọi một cái gì đó thì hãy rời đi, có được không? Ngài đnag làm lãng phí thời gian của tôi đấy."

"Có ư, Lee Felix?"

Tôi cau mày, "Sao anh lại biết tên của tôi?"

"Ai biết. Chắc là vì tôi thích em quá thôi."

"Haha. Trò đùa hay đấy. Giờ thì đi đi nếu không còn việc gì nữa để nói."

"Oh cưng, tôi còn nhiều thứ nữa để nói lắm."

Tôi rùng mình trước cái tên thân mật anh ta đặt cho tôi, "Đừng gạ gẫm nữa đi, nó tởm lắm."

Anh ta bật cười, "Tôi không biết rằng em làm việc ở đây đó. Tôi thường xuyên đến đây nhưng thế quái nào đây lại là lần đầu tôi gặp em với với cái thân phận bartender vậy?"

"Tôi là người mới, đồ ngu ngốc."

"Oooh~ không thắc mắc gì khi lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đáng yêu như em ở đây~"

Tôi tặng anh ta một cái cười châm biếm, để khuỷu tay lên bàn và đưa tay lên chống cằm, "Vậy thì, nói thật cho tôi biết anh đã nói cái này với bao nhiêu cô gái rồi?"

Anh ta bật cười, "Cái gì? Em nghĩ tôi là loại đàn ông hay đi gạ gẫm thế sao?"

"Không, tôi biết anh là loại đàn ông như thế."

"Oh thôi nào, đừng đối xử với anh như là anh là Hwang Hyunjin thế. Anh có thể là soái ca trong trường nhưng anh không phải là kẻ hay đi gạ gẫm."

"Uh-huh, và đó chính xác là những gì anh đang làm đó. Tôi xin lỗi nhưng phiền anh đi cho. Nhìn mặt anh làm tôi phát ngán rồi."

"Không, tôi sẽ không—" 

"Okay, okay, thế là đủ cho hôm nay rồi Seo Changbin." Một cậu trai tóc nâu đen nói trong khi  kéo anh ta ra khỏi tôi. "Cho tôi xin lỗi thay bạn tôi. Thực ra bây giờ nó đang say."

"Ơn Chúa, cảm ơn vì đã lôi anh ta ra khỏi người tôi. Làm phiền anh đưa anh ta về nhà, được chứ?"

"EM KHÔNG SAY!" Changbin thét lên làm cậu trai tóc nâu đen đảo mắt, đưa tay Changbin lên vai mình và nhìn về phía sau lưng để gọi một người.

"Yah, Hwang Hyunjin! Đến đây giúp tao!"

Một người con trai cao ráo với mái tóc đen tuyền chạy đến và giúp người kia đỡ Changbin dậy. rồi họ nhìn tôi ái ngại, "Chúng tôi thực sự xin lỗi vì cậu ấy. Có một việc xảy ra gần đây đã khiến cậu ấy hành xử kì quặc như thế này." Tôi gật đầu và đó là lúc họ quay lưng đi.

*  *  *  *  *

CHANGBIN

Tôi mở mắt, nghe thấy tiếng đập cửa lớn ngoài phòng. Dù cho tôi đã cố bịt hai tai lại băng gối nhưng tiếng đập cửa đó vẫn không dừng lại, điều đó làm tôi khó chịu đứng dậy và đi ra mở cửa cho người đó.

"Cái đếch gì thế, Hyunjin?! Tao đang ngủ đấy."

"Ừ thì em xin lỗi vì đã phá hỏng giấc ngủ ngắn ngủi của anh nhưng bây giờ đã là giờ đến lớp rồi và em chỉ muốn đến đây để báo cho anh biết rằng em đi trước đây"

"Cái gì? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"7:30, và lớp bắt đầu vào đúng...8:00."

"Chết mẹ rồi."

"Mhm, giờ thì chuẩn bị đi vì em sẽ không đợi anh đâu. Tạm biệt."

Tôi ngay lập tức chạy đến nhà tắm để nhanh chóng vệ sinh và mặc đồng phục của mình lên trước khi cắm đầu chạy đến trường học.

Vừa mới đến, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tôi và đó là lúc tôi nhận ra.

Mirae đã chia tay với tôi vào hôm qua rồi.

Tôi tiếp tục bước đi trên hành lang, cố gắng mặc kệ những tiếng xì xào, thì thầm to nhỏ cho đến khi tôi gặp họ, Mirae và Hajoon... họ đang ở cạnh nhau ngay trước mặt tôi.

Tôi nắm tay thành quyền khi nhìn Hajoon. Mọi người xung quanh cùng không khí cũng đang ngày càng trở nên căng thẳng. Cái cách Mirae kéo áo polo của anh ta làm tôi trở nên dữ dội hơn. Tôi muốn đấm anh ta ngay thẳng vào mặt, đá anh ta xuống từng tầng lầu cho đến khi cơn giận dữ nguôi bớt.

Tôi càng ngày càng trở nên mất khống chế, đột nhiên anh Sunghyun lại lần nữa xuất hiện để xem đám náo loạn gì đang xảy ra.

"Được rồi, được rồi, cái gì đang xảy ra ở đây thế?" Anh ấy hỏi khi đang đi vào giữa một đám học sinh, rồi dừng lại, nhìn thấy mặt tôi và thở dài, "Seo Changbin, lại là mày hả?" và rồi quay lưng lại, chú ý đến Mirae và Hajoon đang ở cùng nhau khiến anh thở dài thêm lần nữa, "Tất cả học sinh, trở về lớp của mình. Ngay lập tức!" Anh ấy ra lệnh và tất cả mọi người phải tuân theo.

Tôi nhìn Mirae và Hajoon khi họ bước đi, nắm chặt tay thành nắm đấm, tôi khó nhọc thở dài. Sunghyun nhận ra và anh đã tiến gần tôi, vỗ vỗ vào vai tôi, "Dừng nghĩ về cô ấy đi, nó sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên tệ hơn."

Tôi hít một hơi thật sâu để làm dịu bản thân xuống và gật đầu với Sunghyun. Anh ấy tặng tôi một nụ cười, "Giờ thì đi đi, không thì mày sẽ muộn mất."

*  *  *  *  *

"Yah, Seo Changbin. Mày đừng có nhìn họ nữa có được không?" Minho nói khi anh nhận ra tôi đã nhìn về phía Mirae và Hajoon rất lâu rồi.

Tôi lờ anh ấy đi và tiếp tục nhìn chòng chọc vào họ. Nó làm tôi muốn phát ốm mỗi lần nhìn gã đàn ông bên cạnh cô. Nó làm tôi muốn phát điên khi nhìn thấy cô ở bên cạnh người khác không phải là tôi. Đáng lẽ ra phải là tôi, tôi mới là người ở bên cạnh cô ấy. Phải là tôi cười với cô ấy. Nhưng ngược lại, cô ấy lại ở với thằng cha đáng chết kia.

"Seo Changbin!" Minho bất thình lình nói, cuối cùng cũng có được sự chú ý của tôi. "Dừng nhìn hai người họ đi!"

Tôi đảo mắt và quay mặt sang chỗ khác, chú ý vào cái khay thức ăn trên bàn đồng thời nghịch nghịch mấy thứ rau củ với đôi đũa. Đột nhiên, đôi mắt tôi hướng đến một người nào đấy, làm cho khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên cười.

"Anh Lino." Tôi gọi.

"Nói đi, anh biết gì về cậu ấy?" Tôi hỏi, chỉ đũa của mình đến người mà tôi đang nhìn đến.

Anh ấy ngoái đầu ra sau nhìn, "Lee Felix? Tao nghe nói rằng em ấy đến từ Úc, và tao nghĩ em ấy cũng khá là thân với phó chủ tịch hội học sinh."

"Ý anh là Bang Chan?" Tôi hỏi.

"Uh-huh, dù gì đi nữa thì họ đều là người Úc mà. Ê mà yên, có phải cậu ấy là người chúng ta đã gặp ở bar đúng chứ?"

Tôi nghiêng đầu cũng như nhìn đến cậu trai có những đốm tàn nhang, "Tại sao cậu ta phải làm việc ở nơi đó nhỉ?"

"Theo như em biết thì cậu ấy đang có vấn đề về tài chính. Cậu ấy phải tự trả tiền học phí và phải làm những việc vặt vãnh để kiếm sống." Hyunjin nói.

"Nhưng rõ ràng hôm qua cậu ta nói rằng mình là bartender mới ở chỗ đó mà?"

"Cậu ấy đã làm ở một quán cafe trước đây. Tao thường đi ngang qua quán cậu ấy làm việc và luôn luôn nhìn thấy cậu ấy ở trên quầy phục vụ khách hàng. Nhưng gần đây, lại chẳng nhìn thấy cậu ấy nữa. Chắc là đã bị đuổi việc." Minho nói thêm.

"Nên... nói cho cùng, cậu ta đang thiếu tiền?" Tôi hỏi.

"Tao đoán rằng mày có thể nói thế." Minho tổng kết.

Tôi nhìn Mirae và Hajoon một lần nữa trước khi liếc về phía cậu nhỏ người Úc với khóe môi dâng cao.

Jo Mirae, nhất định anh sẽ dành lại em.


* * * * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net