08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trương Gia Nguyên ngáp ngắn ngáp dài bước lên xe. Sau một đêm mưa tầm tã, mặt đất trở nên ẩm ướt và lầy lội hơn. Hắn đẩy nhẹ gọng kính đen trên sống mũi, vị đắng ngắt của ly café đen ban sáng vẫn còn đọng lại trong miệng. Vì hôm qua lỡ thức khuya khiến sáng nay dậy mặt hơi sưng nên phải dùng đến biện pháp chữa cháy cấp tốc này.

Hắn rất ghét café đen, chỉ có Nhậm Dận Bồng luôn bất chấp vì khuôn mặt mình mới chịu khó nốc cái thứ chất lỏng khó uống này.

Lúc trước Trương Gia Nguyên thường xuyên cố ý uống ké ly nước của Nhậm Dận Bồng, dần dần cũng quen với mùi vị của café đen.

Lịch trình hôm nay của nhóm là chụp ảnh tạp chí, suôn sẻ thì có thể tan làm sớm, nếu có ai không đạt yêu cầu thì phải ở lại chụp bổ sung.

Có lẽ chất lượng ảnh không đến nỗi nào nên khoảng 12 giờ họ đã được nghỉ trưa. Trương Gia Nguyên uể oải ăn vài miếng cơm trưa, chụp ảnh cả buổi sáng làm hắn thấy không có hứng ăn uống gì cả.

Vừa mở điện thoại lên đã thấy rung liên hồi. Hắn vào check tin nhắn, vừa vào đã giật mình ngồi bật dậy, làm cho Patrick ở bên cạnh lo lắng nhìn sang.

Bồng Bồng hẹn bạn đến nhà ăn thịt nướng ư?

Trương Gia Nguyên ăn qua loa vài miếng cơm, trong lòng vừa lo lắng Nhậm Dận Bồng nấu nướng không khéo sẽ cháy nhà, vừa thắc mắc không biết người Nhậm Dận Bồng hẹn là ai. Những nỗi lo chồng chất khiến hắn không có tâm trạng thưởng thức đồ ăn trưa.

Trương Gia Nguyên chẳng lo lắng được bao lâu, có lẽ vì muốn tan ca sớm nên người bên phía tạp chí đã sang hỏi họ khi nào có thể chụp tiếp được. Trương Gia Nguyên lơ đẹp ánh mắt bất mãn của đồng đội, hào hứng đứng dậy: "Bây giờ có thể chụp tiếp, em ăn xong rồi."

Công việc buổi chiều suôn sẻ hơn Trương Gia Nguyên tưởng tượng, vì thế bọn họ có thể về kí túc xá sớm hơn dự định.

Một buổi tối tự do hiếm hoi, Trương Gia Nguyên về nằm bẹp dí trên giường. Đây là giờ ăn tối nhưng hắn không có có tâm trạng ăn uống gì cả.

Đầu óc hắn rối như tơ vò. Hắn biết hôm nay Bồng Bồng làm thịt nướng, nhưng lại chẳng có lý do gì để sang ăn ké cả.

Trong group kí túc xá Châu Kha Vũ đang hò hét hỏi ai muốn ăn bánh kẹp kiểu Thiên Tân, Patrick trả lời bảo đang đi ăn món Thái với Bá Viễn rồi.

Trương Gia Nguyên đang định mở đĩa nhạc "The Free wheelin'" của Boy Dylan thì điện thoại rung lên vì có tin nhắn.

Chắc lại là tin nhắn hỏi chuyện ăn uống của Châu Kha Vũ, hắn định lờ đi rồi nhưng cuối cùng vẫn cầm lên xem.

Đúng là tin nhắn Wechat, nhưng người gửi là một người Trương Gia Nguyên hoàn toàn không ngờ đến.



Quá hay, duyên phận thật kì diệu.

Cảm ơn Cường ca,  đám cưới của tụi em mãi mãi dành một vị trí VIP cho anh.

Vì thế hắn nhanh nhảu gõ một dòng tin nhắn vào group chat: "Mọi người ăn đi nha em đi có việc he he ."

Giờ phút này, Nhậm Dận Bồng đang suy nghĩ, tại sao làm thịt nướng mà cũng fail được.

Cậu từng xem Trương Gia Nguyên nướng thịt vô số lần, vừa nướng vừa huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất mà vẫn không quên gắp thịt vào bát của cậu.

Đương nhiên hôm nay cậu không làm xiên nướng, Nhậm Dận Bồng biết mình không đủ kiên nhẫn với món đó, vì thế lôi bếp gas và bàn nướng ra làm thịt nướng kiểu Hàn.

Nhậm Dận Bồng lo lắng xin lỗi hai người trước mặt. Họ nói chuyện hăng quá nên quên mất đang nướng thịt. Cũng không thể trách Cường ca và Tiểu Lý được, là do cậu mạnh mồm bảo hôm nay mình sẽ đích thân trổ tài bếp núc.

Cậu đứng dậy vào bếp lấy giấy thấm dầu, thấy Cường ca định nói gì đó rồi lại thôi.

Trước mặt fan cứng của Bồng Bồng, Trương Gia Nguyên cảm thấy mình phải thể hiện ra sự tâm linh tương thông với Bồng Bồng, cả tổ hợp xác suất ngẫu nhiên cũng có thể đoán ra được.

Trương Gia Nguyên đứng trước cửa kí túc xá, thò tay vào túi áo lấy điện thoại ra.

Bồng Bồng tuyệt tình quá, mật mã đổi thành tổ hợp ngẫu nhiên thật.

Điện thoại không biết sao mà rơi vào trong túi đựng đồ, may à không mất. Trương Gia Nguyên nhập dãy số Phó Tư Siêu nói cho mình, cửa nhà tự động mở ra.

Gió đêm thổi vào từ ban công, mang theo mùi khét lẹt ập vào mặt. Trương Gia Nguyên xách túi nilon đựng đầy bia ngoài cửa đi vào nhà, vừa vào đã thấy Nhậm Dận Bồng đang loay hoay đổi giấy thấm dầu trong bếp.

Nãy giờ cậu không rảnh xem điện thoại, vì thế không biết suốt dọc đường Trương Gia Nguyên gửi bao nhiêu tin nhắn quấy rối đến.

"Ồ mọi người đều ở đây cả à, trùng hợp thế." Trương Gia Nguyên giả vờ như không biết gì, đưa túi bia cho Tiểu Lý. "Nào nào, có tí đồ cho mọi người lót dạ đây."

Nhậm Dận Bồng hơi nhích lên phía trước, định bụng che đi đống hỗn độn phía sau.

"Sao... sao..." Cậu lắp bắp, nhăn mặt nhìn hắn. " Sao anh lại ở đây?"

"Tối nay không có việc gì." Hắn loay hoay mở thùng bia kia ra, lấy một chai đưa cho Nhậm Dận Bồng. "Vả lại, anh vẫn là tay guitar của Ngân hà mà, sao lại không được về đây chứ."

Nhậm Dận Bồng không muốn cãi nhau với Trương Gia Nguyên trước mặt người khác, bối rối nhìn đi chỗ khác, muốn mở miệng nói gì đó rồi lại thôi.

Có thể giữ lại mặt mũi cho cậu không. Cậu không thể nào ngừng nghĩ về sự dây dưa rối rắm của cả hai từ khi tham gia Sáng tạo doanh đến giờ.

Nhậm Dận Bồng nghĩ chắc hẳn ai cũng biết sơ sơ tình hình của cả hai rồi, nhưng cũng không thể ngăn Trương Gia Nguyên vui vẻ bắt chuyện với mọi người.

"Vừa hay em chưa ăn cơm, đến ké bữa cơm luôn. Để em nướng cho mọi người."

"Bồng Bồng à đem thịt ba chỉ qua đây đi, không cần giấy đâu, thịt ba chỉ nhiều mỡ lắm sẽ không cháy đâu."

Sao hắn lúc nào cũng có thể nói chuyện tự nhiên như vậy nhỉ. Nhậm Dận Bồng chăm chú nghiên cứu sàn nhà, nghĩ bụng.

"Thế còn đợi gì mà không nhập tiệc nhỉ." Phát giác thấy sự bất thường giữa cả hai, Lý Nhuận Kỳ cầm lấy chai bia từ tay Trương Gia Nguyên. "Để anh vào bếp lấy đồ khui bia."

Diêm Vĩnh Cường giận vì bị Lý Nhuận Kỳ hớt tay trên lý do anh vừa định mở miệng nói.

"Chà, thịt Bồng Bồng ướp ngon quá." Trên bếp bốc lên mùi thơm nức mũi, Lý Nhuận Kỳ cầm theo chai bia đã mở nắp, quay lại nói.

Nhậm Dận Bồng không nhìn Trương Gia Nguyên, kiếm cớ đi vào bếp lấy ly.

Lúc cậu quay lưng đi bàn tay vô tình chạm vào tay Trương Gia Nguyên, khiến lòng cậu hỗn loạn không thôi. Lúc cậu đem 4 chiếc ly giấy quay lại, phát hiện ba người kia đã không đợi nổi mà cầm cả chai bia lên cụng với nhau rồi.

Lẽ ra trên bàn phải còn một chai của cậu. Nhậm Dận Bồng còn đang dáo dác nhìn thì Trương Gia Nguyên đã xáp lại rót bia từ trong chai của hắn vào ly cậu đang cầm trên tay.

Nhậm Dận Bồng ngơ ngác nhìn đám bọt trắng trong ly, nghe mấy kia nói gì mà nồng độ cồn, ipa, nhưng rồi cũng nghe tai này ra tai kia mà thôi. Cậu không có hứng thú với bia rượu, không như Trương Gia Nguyên, ngoài học ra thì gì cũng am hiểu.

Cậu thả hồn lạc tới tận đâu, cho đến tận khi bên tai vang lên câu nói "Bồng Bồng ơi ăn thử miếng thịt này xem có ngon không?" mới hồi hồn.

Nhậm Dần Bồng thừa nhận, mình rất thích đãi ngộ này.

Ánh mắt nóng rực của Trương Gia Nguyên làm Nhậm Dận Bồng ngại ngùng liếc đi chỗ khác.

Miếng thịt ba chỉ trong miệng thơm lừng, cay nhẹ.

Nhậm Dận Bồng rất cảm động, không phải chỉ vì Trương Gia Nguyên, nhưng cũng là vì Trương Gia Nguyên.

Cơm dâng nước rót đến tận miệng, đúng là quá đã!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net