09

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bữa thịt nướng này có thể gọi là thành công, cũng có thể là không. Bọn họ ăn ngon, uống khỏe, mọi thứ đều ổn áp, chỉ là ai cũng mong bữa ăn này mau chóng kết thúc.

Đầu tiên phải kể đến Cường ca và Tiểu Lý, hai người họ vừa hối hận vì đã lôi Trương Gia Nguyên đến cứu vãn chầu nướng thất bại này, vừa khóc thét trong lòng tại sao mình lại phải ngôi đây xem đôi tình nhân này lôi lôi kéo kéo.

Tiếp đó là Trương Gia Nguyên. Tất nhiên hắn không phải đến đây để ké cơm, lý do này chắc chỉ có thể lừa được người còn đang quay cuồng trong mơ hồ là Nhậm Dận Bồng. Cảm ơn Cường ca, cảm ơn Tiểu Lý, Trương Gia Nguyên vui vẻ gắp lia lịa nào là râu mực nào là hành tây vào bát của cả hai, nhưng đồng thời cũng nghĩ mãi trong bụng rằng khi nào có tiễn khách đây.

Cơ mà hai anh nhất định phải ăn uống no say nha, Trương Gia Nguyên không biết làm sao để thể hiện được lòng cảm kích bất tận của mình với hai người đã đem đến cơ hội ngàn vàng này.

Lúc này Nhậm Dận Bồng đang rầu rĩ chấm râu mực nướng vào trong chén tương. Ban nãy Trương Gia Nguyên nói hắn đến xin ké cơm, hừ, ai mà tin được lý do này chứ, đến ké cơm đúng lúc quá ha.

Diêm Vĩnh Cường và Lý Nhuận Kì là hai tên đầu sỏ dẫn sói vào nhà thì không trông mong gì được rồi. Ban nãy lúc đang chuẩn bị dọn đồ bỏ chạy, Nhậm Dận Bồng phát hiện còn một con mực bị bỏ quên trong góc bếp. Vậy sao được. Vì thế Nhậm Dận Bồng chỉ cho Trương Gia Nguyên xem, hắn ngoan ngoan gắp con mực bỏ lên bếp nướng.

Cậu biết kéo thời gian cũng không phải cách, nhưng chỉ mong có thêm chút thời gian để nghĩ ra cách ứng phó với Trương Gia Nguyên.

Vậy là bốn người ôm bốn tâm trạng khác nhau ăn hết con mực nướng.

Uống đến giọt bia cuối cùng xong, Trương Gia Nguyên bảo họ về nhà nghỉ ngơi đi việc dọn dẹp rửa bát cứ để hắn. Tiểu Ly ngoài miệng thì bảo thế này sao được, không hay đâu nhưng tay thì đã đẩy Diêm Vĩnh Cường đến tận cửa. Bên tai Cường ca vang lên tiếng càu nhàu nhưng vẫn như đang làm nũng đậm chất miền Nam: "Ơ hai người bảo là sẽ phụ rửa bát mà, sao giờ lại bỏ chạy. rồi." Trương Gia Nguyên kéo Nhậm Dận Bồng lại, tiện thể ôm người ta vào lòng. "Bồng Bồng à hôm nay anh ăn chùa rồi, việc rửa bát cứ để anh."

Tóm lại là, vì người ta là khách nên Nhậm Dận Bồng cũng chỉ đành tiễn cả hai ra đến thang máy, Trương Gia Nguyên rất ung dung ra dáng chủ nhà vẫy tay chào: "Hai người đi thong thả nha, tụi em không tiễn xuống dưới nữa."

Tụi em?

Cửa thang máy đóng lại. Không khí náo nhiệt bỗng chốc trở nên trầm lắng.

Hừ, ai "tụi em" với anh. Nhậm Dận Bồng lại bắt đầu giở thói đỏng đảnh, nghĩ ngợi lung tung. Sau đó cậu mới phát hiện ra hai người đang chen chúc ở cửa, Trương gia nguyên khoác tay qua vai ôm cậu vào lòng như thói quen.

Nhậm Dận Bồng muốn quay người đi vào nhà, nhưng Trương Gia Nguyên không có vẻ gì như là sẽ nhường đường cả.

Tư thế này, bầu không khí này, mọi thứ quá kì cục. Nhậm Dận Bồng cảm thấy trong đầu mình bây giờ là một mớ hỗn độn.

Biết vậy đã hỏi Thỏ tê cay kĩ càng hơn. Cậu cố gắng đẩy tay hắn ra, vừa nghĩ. Nếu nướng thịt không fail thì đã không ra nông nỗi này.

Tất nhiên Trương Gia Nguyên sẽ không nghe theo lời cậu. Hơn nữa, cánh tay Nhậm Dận Bồng chẳng có sức lực gì. Cậu cúi gằm mặt, tóc mái che khuất đôi mắt. Trương Gia Nguyên hơi bực dọc, chỉ muốn bắt cậu ngẩng đầu lên nhìn mình,

Hắn xoay người sang, bỏ cánh tay xuống, chừa một khe hở giữa mình và cánh cửa. Đồ ngốc Nhậm Dận Bồng này. Trương Gia Nguyên quen tay cắn móng tay, như hắn dự đoán, Nhậm Dận Bồng bất lực không có cách nào để đi vào trong nhà.

Lúc này Trương Gia Nguyên thấp hơn Nhậm Dận Bồng đang đứng trên bậc thềm cửa một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn, nhìn chằm chằm vào Nhậm Dận Bồng đang nỗ lực chen vào bên trong.

Trương Gia Nguyên chẳng có ác ý gì, nhưng trêu chọc Nhậm Dận Bồng là một việc rất gây nghiện, rất khó bỏ.

Hắn giơ chân lên chặn trước mặt Nhậm Dần Bồng, khiến Nhậm Dận Bồng luống cuống không biết phải làm sao.

Trên mặt con thỏ lộ ra vẻ bất lực và thiếu kiên nhẫn. "Trương Gia Nguyên, đừng có mà kiếm chuyện."

Như hắn dự đoán, Nhậm Dận Bồng đưa ta ra đấm vào vai hắn, vì vậy hắn lập tức nắm lấy tay cậu.

"Bồng Bồng lại gầy đi rồi." Trương Gia Nguyên vươn vai đứng thẳng người, hơi nghiêng người về phía trước, dường như quyền chủ động lại nằm trong tay hắn. "Đừng làm vẻ mặt này." Đôi bàn tay đầy vết chai của hắn sờ lên gương mặt trắng nõn. "Không đẹp đâu."

Trương Gia Nguyên nhìn vẻ mặt Nhậm Dận Bồng, từ bất lực, cạn lời đến tức giận không nói nên lời. Nhân lúc cậu còn đang suy nghĩ vẩn vơ về khuôn mặt mình, hắn nhanh tay kéo cậu vào nhà, đóng sập cửa lại.

"Anh..."

Hắn đè cậu lên cánh cửa, dùng môi mình để chặn những lời sắp thốt ra từ miệng Nhậm Dận Bồng.

Nụ hôn này bạo lực như thể cả hai đang đánh nhau. Trương Gia Nguyên biết thời cơ đã đến, bàn tay không an phận sờ tới sờ lui trên người Nhậm Dận Bồng, hài lòng nhìn mặt cậu dần đỏ ửng.

Chút bia ban nãy với Trương Gia Nguyên chẳng thấm thía vào đâu, chỉ như uống nước trái cây mà thôi, nhưng Nhậm Dận Bồng không giỏi uống bia rượu tí nào. Hồi đầu khi mới quen cậu hắn rất ngạc nhiên về điều này.

Như để chọc tức cậu, Trương Gia Nguyên thò hai tay ra nâng mặt cậu lên, mớ thịt mềm trên má tràn đầy khắp bàn tay hắn, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được Bồng Bồng của hắn gầy đi nhiều lắm.

Nhậm Dận Bồng ngớ người ra một lúc, rồi vươn tay định đẩy hắn ra.

"Em ghét anh vậy sao?" Trương Gia Nguyên dùng một chân len vào giữa hai chân Nhậm Dận Bồng, tay chặn lên cửa tạo thành tư thế kabedon tiêu chuẩn.

Nhậm Dận Bồng run rẩy tựa vào cửa, cả người mềm nhũn ra khi Trương Gia Nguyên dùng đầu gối và chân cọ sát vào thân dưới của cậu.

"Không... không có..." Cậu ngốc nghếch chớp mắt, hoảng loạn nhìn đông nhìn tây.

Trương Gia Nguyên biết cậu lại đang nghĩ vẩn vơ, ghé sát lại gần hôn nhẹ lên cổ con thỏ trước mặt.

Tay Nhậm Dận Bồng đặt trên ngực hắn, hắn bật cười, vẫn tiếp tục vừa hôn vừa gặm lên đôi môi cậu, nhưng không hề có ý tiến thêm một bước.

Đôi tay trên ngực vẫn cố sức đẩy hắn ra, nhưng tất nhiên hắn không thèm để tâm, đôi tay vẫn lần mò trên eo cậu.

"Không rửa nồi bây giờ lát nữa khó rửa lắm đó." Nhậm Dận Bồng ấp úng nói. "Còn anh nữa, về sớm đi, trời bắt đầu lạnh rồi."

Giọng nói mềm nhẹ phá vỡ bầu không khí lãng mạn giữa cả hai. Trương Gia Nguyên rất muốn bật cười, cũng rất cạn lời. Lúc nào Nhậm Dận Bồng cũng đỏng đảnh như thế, lại thích giở giọng bề trên, ra vẻ quân tử.

Trương Gia Nguyên hiểu ý cậu là "Dầu dính trên nồi nếu để lâu quá, lạnh đi, mai sẽ khó chà lắm."

Lý do này chắc nghĩ cả buổi mới ra được.

"Nếu anh nói trong tủ bếp có một chai nước rửa chén rất xịn, em có tin anh không?" Trương Gia Nguyên nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngơ ngác của Nhậm Dận Bồng, bàn tay vô thức sờ lên "chòm sao Bắc Đẩu" trên mặt  cậu.

Nhậm Dận Bồng đập lên vai hắn. "Vậy thì cầm nó mà chà nồi đi." Xong còn chống nạnh. "Chứ không lẽ chà lên mặt em."

Lại giở thói đỏng đảnh rồi.

Trương Gia Nguyên nghĩ thầm, hừ cái người này, suốt ngày bắt nạt mình, sai khiến mình, còn từng đuổi nam sinh Dinh Khẩu đáng thương này xuống giường.

Chai dầu ô liu lọt vào mắt hắn. Vòi nước trong bếp đang chảy nước một cách vô tình, rửa trôi dầu mỡ trên nồi. Trương Gia Nguyên khom người mở tủ bếp tìm chai nước rửa mặt "rất hữu dụng" trong lời hắn.

Tất nhiên, hắn thừa nhận, hắn thích thói đỏng đảnh này của Nhậm Dận Bồng chết đi được. (ũa nguyên????)

Một hồi sau, mớ bọt trắng xóa cuốn trôi mớ dầu mỡ, chén bát sạch bong lại lần nữa đặt lên tủ bếp.

Trương Gia Nguyên rất thích quá trình rửa bát. Nhìn thấy mớ chén bát bẩn trở nên sạch sẽ xinh đẹp là một sở thích của những người ám ảnh với sự sạch sẽ và ngăn nắp.

Vì vậy hắn cũng thích cảm giác biến những thứ xinh đẹp trở nên hỗn loạn, đại loại như đứng trong phòng tắm bốc đầy hơi nước, đè lên người ai kia làm mấy chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì.

Nam sinh Dinh Khẩu rất yêu thích khoảnh khắc ngắm nhìn cả người nam sinh viên Trùng Khánh ửng hồng lên khi ngâm trong nước nóng.

Trương Gia Nguyên lùi vài bước, thở dài một hơi nhìn căn bếp, sau đó quay người mở tủ lạnh ra, vô tình nhìn thấy Nhậm Dận Bồng đang chăm chú đứng nhìn hắn.

Kỳ lạ là, sao ban nãy hắn chăm chú rửa bát đến mức không nhận ra Nhậm Dận Bồng đang đứng nhìn mình,

Hoặc vì hắn đã vô thức xem nơi này như lãnh địa của mình nên không hề cảnh giác.

Trương Gia Nguyên không biết nên làm gì lúc này. Hắn tin là Nhậm Dận Bồng không đoán ra được Thỏ tê cay chính là hắn, nhưng hắn rất băn khoăn không biết có nên kể câu chuyện khó tin này cho cậu hay không.

Hắn vừa mê muội cảm giác được gần gũi trò chuyện với Nhậm Dận Bồng như bây giờ, mặt khác, hắn cũng không muốn để mọi thứ kết thúc chóng vánh như vậy.

Hắn cố tỏ ra bình tĩnh trước cái nhìn chằm chằm của Nhậm Dận Bồng, quen tay mở tủ lạnh ra, không ngờ bên trong trống rỗng, chắc đồ ăn trong tủ đã bị bữa tiệc nướng này giải quyết hết rồi.

"Bồng Bồng à, nghe nói em đang học nấu ăn à?" Bỗng nhiên Trương Gia Nguyên muốn trêu cậu một chút.

"Không phải... tại vì..." Nhậm Dận Bồng lại ấp úng, mặt đỏ bừng cả lên.

"Có gì không biết cứ hỏi anh nè." Hắn tươi cười sáp lại. "Suốt ngày đòi chia tay quay lại làm bạn bình thường, thế mà nhắn tin cho em em cũng không thèm rep, Nhậm Ý Bồng em lừa anh à?"

Nhậm Dận Bồng nghĩ thầm, đm Trương Gia Nguyên, anh có biết trong thế giới của người trưởng thành, lời hẹn khi nào rảnh đi ăn với nhau có nghĩa là không bao giờ đi không hả. Làm ơn tha cho em, cũng tha cho chính anh đi được không.

Nhưng miệng lưỡi Nhậm Dận Bồng không theo kịp não bộ. Cậu dụi mắt, ngập ngừng đáp: "Thì... cũng ok, không có gì cần hỏi."

Lại mạnh mồm. Miệng Trương Gia Nguyên đang cười, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo trầm xuống. Hắn gật đầu, bỗng nhớ đến topic cậu đăng trên Douban, bèn trêu chọc.

"Có vẻ Bồng Bồng của chúng ta rất có tài nấu nướng."

Không cần nghĩ cũng biết tiếp theo Nhậm Dận Bồng sẽ nhăn mặt.

Không khí lại trở nên căng thẳng, gượng gạo.

Trương Gia Nguyên để ý thấy trên nóc tủ lạnh là một chai rượu vang đá còn hơn phân nửa. hắn vừa nhìn đã biết là chai vang đá Riesling mua từ Đức về.

Lúc trước kí túc xá Ngân hà đa phần chỉ có hai người họ ở. Mỗi lần học bài mệt quá hắn sẽ vào bếp pha tí đồ uống. Lúc ban đầu là cola đá, sau đó dần dần thêm vào chút Whisky để uống cho kích thích.

Hắn biết Nhậm Dận Bồng thích đồ ngọt, vì thế hắn nghĩ đến rượu vang tuyết mà hắn từng uống khi đi Đức với chị, món đồ uống ấy màu vàng lấp lánh, vị ngọt dịu thơm ngon, rất hợp để dụ dỗ con thỏ kia. Trương Gia Nguyên uống rượu này như đồ uống bình thường trong bữa ăn, nhưng chừng này vẫn đủ làm bạn trai hắn đỏ bừng mặt.

Học sinh ngoan như Nhậm Dận Bồng sẽ không bao giờ tự đi mua rượu. Nhưng Trương Gia Nguyên nhớ rất rõ, chai rượu cuối cùng hắn mang lên đảo đã được giải quyết như thế nào.

Trương Gia Nguyên chớp mắt, cầm lấy chai rượu ấy lên, thấy biểu cảm trên mặt Nhậm Dận Bồng bắt đầu vặn vẹo.

Người này thật là. Hắn đã thành niên rồi, không ai có thể quản chuyện hắn uống gì, nhưng vẻ mặt cậu trông cứ như hắn đang làm chuyện gì phạm pháp không biết.

"Dạo này em có nhớ anh không?"

Trương Gia Nguyên thề, hắn chỉ hỏi vu vơ một câu, như việc hắn tiện tay lấy chai rượu từ trên nóc tủ xuống. Chẳng hiểu người này đang giận dữ cái gì.

"Trương Gia Nguyên, anh..."

Nhưng vẻ mặt ngập ngừng của Nhậm Dận Bồng, lúc nào cũng khiến hắn bối rối, trở tay không kịp.

"Anh... về đi, ngày mai không có lichh trình à?"

Nhậm Dận Bồng lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, bắt người khác phải đoán già đoán non. Nhậm Ý Bồng, em thật là, nói em nhớ anh thì khó lắm chắc.

Trương Gia Nguyên không nói gì, chỉ cầm chai rượu lên nhấp một ngụm, vẫn không quên liếc mắt nhìn bạn trai đang đứng bên cạnh. Nhậm Ý Bồng, em biết việc gì sẽ xảy ra kế tiếp mà phải không?

Âm thanh đóng sập cửa tủ lạnh vang lên báo hiệu sự bắt đầu của một trận chiến.

Trương Gia Nguyên áp sát Nhậm Dần Bồng lên cửa tủ, bàn tay đầy vết chai bắt lấy khuôn mặt cậu, sau đó đặt lên môi cậu một nụ hôn.

Vị nho của rượu vang chảy vào miệng Nhậm Dần Bồng. Cậu luống cuống nuốt xuống, lại vì thiếu không khí mà thở dốc. Trương Gia Nguyên bế cậu lên, tiếp tục hôn sâu, sau khi kết thúc nụ hôn, hắn thì thẩm hỏi: "Nhậm Ý Bồng, em có nhớ anh không?"

Nhậm Dần Bồng thở dốc, ôm lấy mặt Trương Gia Nguyên, hơi liếm môi đáp: "Hôm nay em vừa chụp ảnh poster cho album mới."

"Guitar tập luyện đến đâu rồi?" Trương Gia Nguyên bế cậu, đi vào trong căn phòng phòng ngủ quen thuộc.

"Hôm nay em đeo dây chuyền anh tặng em rồi đấy." Nhậm Dần Bồng thò tay vào áo T-shirt của Trương Gia Nguyên, nhẹ nhàng vuốt ve hình xăm sau lưng hắn. "Dây chuyền lông vũ ấy."

Đồ lừa đảo này. Hai người ngã xuống dưới, Trương Gia Nguyên đè lên người cậu, cảm giác nóng bóng khi hai làn da cọ sát vào nhau khiến cả hai thở dốc liên tục. Lừa mình dối người.

Nhậm Dần Bồng thấy tim mình đập thình thịch, có lẽ vì hôm nay đã uống rượu, cũng có lẽ vì bàn tay Trương Gia Nguyên đang lần mò cởi quần áo tren người cậu ra.

Cậu dùng tay che đi đôi mắt mình.

Em cũng rất nhớ anh, Trương Gia Nguyên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net