26.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10 giờ sáng, cô chủ nhiệm nện đôi giày cao gót hùng hổ bước vào:

"Các em tập hợp ở sân vận động, bạn nào tham gia hạng mục thì đến sân bóng rổ để nhận số."

Sau một tiếng chuông, cả lớp ồn ào như cái Hoa quả sơn. Trương Trạch Vũ lùi về sau, cậu chỉ nghe thấy cô chủ nhiệm nói tham gia hạng mục thì đến sân bóng rổ, còn lại thì chẳng nghe rõ gì nữa cả. Chu Chí Hâm cũng chê ồn ào, kéo Trương Trạch Vũ chạy ra cửa sau.

"Đi thôi, đến sân bóng rổ lấy số cho cậu."

Trương Trạch Vũ và Chu Chí Hâm xem như là những người xuống sớm nhất rồi, cả sân bóng rổ chỉ có một vài tình nguyện viên với các thầy các cô, một vài học sinh tham gia thi đấu còn chưa đến, Trương Trạch Vũ cũng xem như nhẹ nhõm thở phào một hơi, vẫn may mà ít người, nếu mà đông thì không biết phải xếp hàng đến bao giờ mới lấy được.

Chu Chí Hâm liếc nhìn đồng hồ, đi qua đi lại, đợi cho Trương Trạch Vũ lấy số xong rồi mới nói:

"Tớ đến canteen mua hai chai nước, cậu đứng đây đợi nhá! Đứng im đừng chạy đi đâu đấy."

Trên sân, các loại Alpha và Omega lẫn lộn với nhau, Chu Chí Hâm cảm nhận được miếng dán sau gáy đang lỏng dần, nên đang định chạy đến phòng vệ sinh dán tấm khác lên, vừa nghĩ đến thái độ của Tô Tân Hạo tối qua, cậu liền thấy bực bội.

Nhìn về hướng Chu Chí Hâm rời đi, Trương Trạch Vũ chỉ biết nhún vai, số áo cũng đã được cố định sau lưng, hai tay buông thõng hai bên, bộ quần áo thể thao trắng muốt hình như cũng không ôm sát thân người cho lắm, Trương Trạch Vũ đi đến gốc cây liễu lấy điện thoại của Trương Cực từ trong túi quần ra, loằng ngoằng vài nét là đã mở được khóa điện thoại:

[Có đó không?]

[Trương Trạch Vũ?]

[Sao anh biết là em?]

[Ha ha... Thường thì Trương Cực không hỏi "có đó không" đâu, mà đi vào chuyện chính luôn.]

Lướt wechat một lượt, Trương Trạch Vũ đột nhiên thấy một liên hệ rất nổi bật, ảnh đại diện là một người đàn ông trung niên, người đàn ông đó hình như cậu đã từng thấy ở đâu đó...

[Nè nè nè, em tìm anh có việc gì?]

[......]

Bạc Phương Ly đang ngồi trong phòng phát thanh cảm thấy cạn lời vô cùng, hai đứa này không những trông giống nhau, mà đến ngay cả cái cách nhắn tin cũng giống nhau nữa, đều thích chơi trò mất tích.

Bạc Phương Ly ném điện thoại sang một bên, hắng giọng:

"Kính thưa các vị đại biểu cùng các thầy cô giáo, chúng em..."

Ngón chỏ của Trương Trạch Vũ run rẩy nhấn vào, tin nhắn cuối cùng là một tấm ảnh, là giấy chuẩn đoán của bệnh viện, nhìn lên trên, ngày tháng chính là ngày cậu bị A Phong trói kia, tin nhắn cũng là một tấm ảnh.


Trương Trạch Vũ bước lên đường đua, trong đầu vẫn là những hình ảnh mà vừa cậu nhìn thấy, dưới chân là con số 3 được sơn trắng, vào khoảnh khắc súng vừa nổ lên kia, trong đầu có hàng ngàn, hàng vạn suy nghĩ vụt qua.

"Bé cưng cố lên nha."

Ảo giác sao? Tiếng của Trương Cực từ phòng phát thanh truyền đến? Đáng tiếc, xung quanh cậu đang quá ồn ào, Trương Trạch Vũ không thể nghe rõ được.

"Yêu yêu."

1000m, Trương Trạch Vũ vẫn lấy được hạng nhất y như hồi cậu còn học cấp 2, mặc dù lần này cậu có chút thở không ra hơi nhưng cậu cũng nhớ ra đó là ai rồi.

Mùi hương nhàn nhạt của tân tuyết phả ra từ cơ thể Trương Trạch Vũ, đến ngay cả chính bản thân Trương Trạch Vũ cậu cũng có thể cảm nhận được. Trương Trạch Vũ mang theo hương tân tuyết hướng đến phòng phát thanh mà chạy, cậu vừa nghe thấy, nghe thấy Trương Cực gọi cậu là "yêu yêu".

Thực ra Trương Cực ngay từ những giây phút đầu tiên đã thích cậu rồi, ngay từ lúc đầu, từ khoảnh khắc gặp nhau ấy, vẫn chưa từng thay đổi một lần nào hết.

"Trương Cực!"

Trương Cực vừa bước ra từ phòng phát thanh liền bị người ta nhảy bổ vào lòng, Trương Trạch Vũ hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa khóc xong, như cún con chịu ủy khuất gì lớn lắm vậy, ôm chặt lấy anh không chịu buông tay, đầu vùi sâu vào cổ anh.

"Sao đây, bị ai bắt nạt rồi sao tiểu tổ tông, em đừng khóc mà."

Trương Cực không biết phải làm sao, Trương Trạch Vũ không tim không phổi, lớn như thế này rồi cũng toàn được cưng chiều mà lớn lên thôi, chưa từng khóc trông đáng thương như thế này bao giờ. Trương Cực giơ tay lên vỗ lưng cậu, xoa đầu, rồi lại rời tay xuống eo cậu, kéo cậu đến một góc khuất ở sân vận động.

"Bé cưng?"

Không chịu để ý anh.

"Tiểu Bảo?"

Vẫn không chịu để ý anh.

"Bảo bảo?"

Người trong lòng khẽ nhúc nhích, Trương Cực nắm lấy gáy cậu, bắt cậu phải ngẩng mặt lên nhìn mình, đôi mắt tròn xoe như mắt cún của Trương Trạch Vũ khẽ cụp, cún con không vui, cún con đang khóc.

"Ai dô, bảo bảo nhà chúng ta làm sao thế này? Để anh nhìn xem nào."

Trương Cực cúi đầu, giữ tầm mắt ngang với cậu, khẽ lau đi giọt nước mắt bên khóe mi cậu. Trương Trạch Vũ ngước mắt nhìn anh, giọng nghẹn ngào:

"Anh, em thấy hơi buồn."

Trương Cực hơi ngẩn người, ngày thường Trương Trạch Vũ rất ít khi gọi cậu là "anh", dùng mười đầu ngón tay cũng đếm được hết, trừ việc gài bẫy cậu ra, dường như rất ít, rất rất ít dùng đến cái xưng hô này. Trực giác nói với cậu, có lẽ bé cưng không bị ai bắt nạt, vậy là có chuyện gì khác?

"Mấy hôm nay anh có chọc gì em đâu?"

Trương Cực cụng trán Trương Trạch Vũ, nhăn mặt đánh giá sắc mặt của người này, Trương Trạch Vũ khẽ đẩy anh:

"Không có, chỉ hơi buồn chút thôi, anh dỗ em đi là được."

"Dỗ kiểu gì giờ, anh ôm em? Hay là anh hôn em? Hoặc là anh cắn em..."

Trương Cực làm ra vẻ nghi hoặc hỏi cậu, ánh mắt trong veo, mười phần kiên định, tâm trạng vốn đang rất không vui của Trương Trạch Vũ được đánh bay sạch trong chốc lát, hai tay cậu vòng lấy cổ của Trương Cực, khẽ nhảy lên, Trương Cực cũng rất phối hợp mà đón lấy cậu, hai chân cậu vòng lấy eo Trương Cực. Trương Trạch Vũ liếm môi, nhẹ nhàng cắn môi Trương Cực một cái:

"Vậy thì vừa hôn vừa ôm đi."

Bức tường được lát gạch đá màu xanh lam ma sát khiến lưng Trương Trạch Vũ hơi đau, cậu bị người ta hôn ngấu nghiến, Trương Cực nâng cậu lên, chóp mũi ghé vào ngửi gáy Trương Trạch Vũ:

"Sao anh thấy, hình như em có gì đó không đúng lắm ấy?"

Hai mắt Trương Trạch Vũ mơ màng, nghi hoặc không hiểu nhìn Trương Cực, trên cánh môi có vết sưng nhỏ, sợi chỉ bạc óng ánh còn dính trên vết sưng đó. Trương Cực cúi đầu thầm mắng một tiếng, môi của Trương Trạch Vũ sao lại mềm vậy chứ! Sao lại dày vò người khác thế này!

"Mùi nồng lắm sao? Nhưng sao em chẳng thấy gì thế nhỉ?"

Trương Trạch Vũ khẽ vờn ngọn tóc sau đầu của Trương Cực, khắp người cậu hiện giờ ngoài cơn đau từ đôi môi sưng tấy này thì chẳng cảm nhận được gì khác nữa. Trương Cực nghiêng đầu nhìn cậu nghi hoặc, từ từ phóng chút tin tức tố ra:

"Giờ thì sao?"

"Hình như có một chút."

Trương Trạch Vũ dần cảm nhận được hương gỗ nồng đậm trong không khí, mùi hương này xông thẳng lên não cậu, tuyến thể sau gáy bắt đầu rung lên như đang vô cùng háo hức muốn chào hỏi thế giới bên ngoài. Tân tuyết dần dần bị hương tuyết tùng dẫn dụ ra ngoài, hai loại hương thơm hòa quyện lại với nhau, Trương Trạch Vũ cảm thấy xung quanh hơi lạnh, nhưng cậu lại thấy bản thân mình nóng vô cùng.

Trương Cực khịt khịt bên gáy cậu rồi để chân cậu trở về với đất mẹ thân thương:

"Bé cưng..."

Trương Trạch Vũ ngẩng đầu nhìn anh, mồ hôi đã sớm làm tóc mái cậu ướt nhoẹt:

"Anh, chúng ta hợp nhau 100% đúng không? Tin tức tố của em sẽ khiến anh phát tình đúng không? Người trong wechat của anh, là bác sĩ đúng không?"

Trương Trạch Vũ cố chấp nhìn anh, hai tay vẫn còn đang vòng trên cổ người ta. Trương Cực ôm lấy eo cậu, không trả lời.

Trương Trạch Vũ kiễng chân, ngón tay thanh mảnh luồn vào trong tóc Trương Cực:

"Vậy nên anh đồng ý ở hẹn hò với Phương Nghị Trạch là vì em, vốn dĩ chẳng có gì gọi là đánh nhau để rèn luyện bản thân cả, anh vì bản thân dị ứng với tin tức tố của em nên mới nói muốn giải dị ứng đúng không?"

Trương Trạch Vũ càng nói càng muốn khóc, rõ ràng ban nãy khi thấy tấm ảnh bác sĩ gửi cho Trương Cực cậu đã khóc một lần rồi, nhưng khi đích thân nói với Trương Cực những lời này, cậu vẫn cảm thấy rất buồn.

"Bởi vì không muốn để mất em, bởi vì đã quá thích em, bởi vì em là Trương Trạch Vũ."

Trương Trạch Vũ nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa là lúc bản thân đã lấy đủ can đảm, cậu cắn mạnh vào môi Trương Cực một cái, rách da, chảy máu, dính nhơm nhớp giữa hai cánh môi của hai người, không phân biệt được là của ai nữa, Trương Trạch Vũ từ từ phóng tin tức tố của mình ra.

"Ca ca, đánh dấu đi."

Cậu không muốn một mình Trương Cực đi về phía cậu, cậu học được cách quay đầu rồi, cậu biết có một người luôn đi sau lưng cậu, cậu yêu Trương Cực, cậu bằng lòng.

Tuyến thể mềm mại bị chiếc răng sắc nhọn cắn rách, tin tức tố không ngừng nhập vào cơ thể, hai mắt của Trương Trạch Vũ bị che lại, hơi đau, Trương Cực cắn hơi sâu, cậu không nhịn được mà kêu lên, nhưng như vậy lại càng bị bắt nạt thảm hơn.

Dấu vết đỏ diễm lệ này chính là minh chứng cho mùi vị tình yêu ngọt ngào, không có miếng ức chế mang theo bên mình, Trương Cực tùy tiện lấy miếng ego trong túi ra cẩn thận dán lên cho bạn nhỏ.

"Đi thôi."

Rồi nắm lấy tay Trương Trạch Vũ bước từ góc khuất ra.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net