27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dấu vết đỏ diễm lệ này chính là minh chứng cho mùi vị tình yêu ngọt ngào, không có miếng ức chế mang theo bên mình, Trương Cực tùy tiện lấy miếng ego trong túi ra cẩn thận dán lên cho bạn nhỏ.

"Đi thôi."

Rồi nắm lấy tay Trương Trạch Vũ bước từ góc khuất ra.



"Này này, đợi đã."

Tô Tân Hạo kéo tay Chu Chí Hâm lại. Chu Chí Hâm không kiên nhẫn chau mày: "Bộ điên hả?", trợn mắt một cái rồi hất tay Tô Tân Hạo ra, soải bước.

Tô Tân Hạo bất lực đứng đó trầm tư, Trương Cực nắm tay Trương Trạch Vũ đi đến bên cạnh, khẽ huých vai cậu:

"Sao thế, cãi nhau hả?"

"Đừng nhắc nữa, nãy có một Omega chạy đến tỏ tình với tớ, đám anh em kia của tớ ngày thường sống trong doanh, lần này trường các cậu tổ chức đại hội mới chạy ra chơi, mấy khi được thấy Omega đâu cơ chứ, tự nhiên có một Omega đến tỏ tình nên bọn họ thấy lạ lẫm, hò hét vài câu, thế nào lại làm Chu bảo tức giận rồi, giờ có dỗ nào cũng không dỗ được đây"

Tô Tân Hạo có bao nhiêu cách cậu đều thử hết rồi nhưng cái người này vẫn ấm ức không thôi.

Trương Trạch Vũ lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Chí Hâm, hỏi cậu đang ở đâu, muốn đến tìm cậu. Chu Chí Hâm trả lời rất nhanh, nói cậu đang trong lớp, mọi người đều chạy đến sân thi đấu, trong lớp ngoài cậu ra chẳng có ai cả, chán chết đi được. Trương Trạch Vũ nói bản thân sẽ chạy về ngay, sau đó giơ điện thoại ra cho Tô Tân Hạo xem, đối phương ngay lập tức hiểu ý, nói với Trương Cực một câu "cảm ơn huynh đệ" rồi chạy mất hút.

Trương Trạch Vũ cảm thấy khó hiểu:

"Ơ rõ ràng em là người hỏi được vị trí mà, sao anh ấy lại cảm ơn anh?"

Trương Cực nhếch môi cười, giơ tay xoa mặt Trương Trạch Vũ:

"Bởi vì em là của anh."



Chu Chí Hâm đang cắm đầu nghịch điện thoại thì cửa phòng đột nhiên mở ra, cậu tưởng là Trương Trạch Vũ nên ngẩng đầu lên nhìn, kết quả vừa thấy người đến, nụ cười vốn đang tươi rói trên môi liền tắt lịm, cậu bật dậy chạy về phía cửa sau. Nhưng Tô Tân Hạo vốn không cho cậu cơ hội chạy thoát, giữ eo bế cậu đặt lên bàn học.

"Anh làm cái gì vậy!"

Chu Chí Hâm muốn vùng vẫy nhưng lại càng bị giữ chặt hơn, Tô Tân Hạo cũng vô cùng uất ức:

"Trước mặt người khác anh lúc nào cũng diễu võ dương oai nhưng mỗi khi đứng trước mặt em anh lại chẳng khác gì thằng cháu, thằng chắt cả, nếu không phải vì em là người yêu của anh, với cái tính xấu này của em, anh sớm đã đánh cho lên bờ xuống ruộng rồi!"

Tô Tân Hạo không kìm được mà gào lên, cậu tức a!

Chu Chí Hâm đang muốn mở miệng phản bác thì bị chặn lại, Tô Tân Hạo hôn ngấu nghiến khiến cậu thiếu khí, khó khăn lắm mới được thả ra:

"Lần nào anh cũng thế này hết! Lần nào cãi nhau cũng như thế này! Môi em không phải môi hả!"

Tô Tân Hạo lưu manh cười:

"Bởi vì chiêu này có tác dụng với em."



Buổi tối, lễ bế mạc được diễn ra trong hội trường lớn, Tô Tân Hạo xoa đầu bạn trai nhỏ nhà mình, thực ra Chu Chí Hâm biết rõ đó chỉ là hiểu lầm nhưng cậu cứ thích trêu Tô Tân Hạo đấy có được không ~ Tiểu Chu bao thật sự rất dễ dỗ mà, hôn một cái thôi là được~

Chu Chí Hâm và Tô Tân Hạo ở trong lớp ngọt ngào một lúc lâu mới đến hội trường tham gia lễ bế mạc, hai người tưởng họ đã là những người đến muộn rồi nhưng Trương Cực và Trương Trạch Vũ còn chưa đến. Trương Tuấn Hào vô cảm nhìn họ:

"Trương Cực bọn họ vừa đến rồi, nhưng lại đi mất rồi."

Tô Tân Hạo và Chu Chí Hâm chẹp miệng, biết vậy đã không đến rồi.


Hai người duy nhất vắng mặt ở buổi lễ bế mạc giờ đây đang chạy lên sân thượng, Trương Trạch Vũ nhìn Trương Cực đổi đến năm chiếc chìa khóa cũng không mở được cửa sân thượng, không nhịn được mà đổi tư thế đứng, chân cậu hơi tê.

"Anh có được không vậy?"

Lời vừa dứt, cửa liền bật ra, Trương Cực đứng cạnh cửa nháy mắt với cậu, vẻ mặt đắc ý. Trương Trạch Vũ ngại ngùng sờ mũi, nắm lấy góc áo của Trương Cực rồi tiến vào.

"Chạy lên đây làm gì vậy?"

"Cho em một bất ngờ."

Trương Trạch Vũ bị bịt mắt, Trương Cực đứng sau ôm lấy cậu, hơi thở ấm nóng phả sau gáy cậu:

"Đây là nơi anh đánh dấu em lần đầu tiên, cũng là nụ hôn đầu của em."

Mấy chữ cuối Trương Cực nói rất nhẹ, nghe mà khiến tai Trương Trạch Vũ nóng bừng.

Vào giây phút thấy lại được ánh sáng, tiếng nổ đùng đoàng xé tan bầu trời yên tĩnh, là pháo hoa, của mình cậu. Trương Cực xoa tai cậu:

"Bé cưng, anh hi vọng đời này, sẽ luôn có pháo hoa vì em mà bừng cháy khắp trời."

Cảnh sắc về em trong cuộc đời này, là thứ mà anh sẵn sàng sa vào dù biết càng lún sẽ càng sâu.



"Trương Cực, anh có thấy kì cục lắm không?"

"Đâu có đâu."

"Em phải đi tắm, anh ra ngoài đi được không!"

Trương Trạch Vũ sống chết nắm lấy vách ngăn của nhà tắm, quyết không cho Trương Cực có chút cơ hội nào. Trương Cực mấy ngày nay như bị bệnh gì vậy, cả ngày bám theo cậu, ngủ cùng trên một chiếc giường thì thôi đi, bây giờ đi tắm cũng nằng nặc đòi vào, còn có vương pháp không hả!

Trương Cực xị mặt, ủy khuất nói:

"Em không được "ngủ" anh xong rồi lại không chịu trách nhiệm!"

"Điên à? Thế nào là "ngủ" anh rồi! Nửa đêm anh giằng chăn của em em có nói gì chưa, đồ háo sắc!"

"Rầm" một tiếng, chiếc mũi cao thẳng mà Trương Cực vẫn luôn tự hào đập vào vách ngăn, cậu ngại ngùng sờ chóp mũi, ngẩng đầu lên nhìn nước xối xả chảy ra từ vòi hoa sen trong phòng tắm. Cậu và Trương Trạch Vũ xác nhận quan hệ cũng được lâu rồi, dường như gần một năm nay thì phải.

Bước ra khỏi phòng tắm, Trương Cực nằm dài trên giường, sau đó lại ôm chặt lấy tấm chăn hít lấy mùi hương của Trương Trạch Vũ, đầu dụi vào tấm chăn bông rồi lại buông ra.


Cậu vừa nhận được thông báo đi tập huấn, còn cái gì mà học tận ở một thung lũng xa xôi nào đó nữa, Trương Cực híp mắt nhìn khung chat, nhăn mày ném điện thoại lên giường.

Lí do thối nát mà nhà trường đưa ra đó chính là đến những nơi vùng sâu vùng xa như vậy mới có thể tu tâm dưỡng tính...

Cái lí do gì vậy chứ! Rõ ràng là muốn họ cắt đứt liên hệ với thế giới bên ngoài mà. Nghĩ đến hẳn một tuần liền không được gặp Trương Trạch Vũ, Trương Cực như mèo bị giẫm phải đuôi vậy.

[M* nó, Trương Cực! Có phải cậu cũng bị bê lên núi rồi không?]

Điện thoại rung lên khiến Trương Cực phải thò ta ra lấy nó lại, nhìn thấy tin nhắn Bạc Phương Ly gửi đến, mặt Trương Cực lập tức đen lại.

[Tớ biết ngay là cái trường này sẽ không chịu tha cho chúng ta đâu mà, mau, nghĩ cách thoát thân đi.]

[Chạy không kịp nữa rồi, cam chịu số phận đi.]

[Trời móa, thông tin của vé tàu gửi đến rồi, cậu mau xem xem cậu có không.]

Trương Cực kéo thanh thông báo xuống, quả nhiên tin vé tàu liền hiện lên, trái tim trong chốc lát rơi xuống biển sâu, nhà trường lần này chơi khăm thật, cậu tắt điện thoại đi không thèm xem nữa.

Ánh nắng mặt trời thật chói chang, chói đến mức khiến cậu không thể mở nổi mắt, nhưng Trương Cực cũng lười dậy kéo rèm cửa, tiện tay với lấy một cái gối rồi che lên mặt, đơn giản lại bớt chuyện. Trương Cực và Trương Trạch Vũ đã ở cùng một phòng từ nửa năm trước rồi, phòng của cậu khuất bóng mặt trời, ánh nắng căn bản chiếu không tới, nhưng phòng của Trương Trạch Vũ lại hướng về phía mặt trời, cứ 8, 9 giờ sáng hằng ngày lại bị ánh nắng chiếu vào.

"Nghĩ gì thế, trông mặt anh cứ đực ra ấy."

Trương Trạch Vũ vừa đi vừa lau tóc, đi đến trước cửa kéo rèm lại.

Trương Cực ngồi dậy, khẽ kéo Trương Trạch Vũ vào lòng:

"Bé cưng, sắp tới anh sẽ không có bên em trong vòng một tuần."

"Hả?"

Trương Trạch Vũ ngạc nhiên.

"Nhà trường bảo bọn anh đi tập huấn, đi lên núi ấy, có lẽ phải đi tầm một tuần gì đó."

Trương Cực thở dài:

"Còn không biết có được dùng thiết bị điện tử không nữa."

Trương Trạch Vũ vừa tắm xong nghe thấy vậy thì hơi sững sờ:

"A? Vậy em sẽ không gặp anh trong một tuần rồi."

Sau đó lại tiếp tục lau tóc như không có chuyện gì.

Trương Cực luồn tay vào người cậu:

"Con sói mắt trắng này."

Nhưng mà thấy Trương Trạch Vũ thản nhiên như vậy Trương Cực thấy cũng tốt, đến lúc đó không cần sợ cậu nhóc sẽ nhớ mình nữa.

Trương Trạch Vũ thấy tóc cũng khô rồi liền đứng dậy đi ra ngoài:

"Thật tốt quá, em có thể đến phòng bi-a ở tầng dưới với Chu Chí Hâm rồi!"

Trương Cực vươn tay ra nhưng không tóm kịp, nhóc con chạy nhanh lắm!

Phòng bi-a dưới tầng là một nơi rất nổi tiếng, nghe nói trước đây có minh tinh tuyến hai, một vài đỉnh cấp Alpha từng xuất hiện ở đây, chuyện này khiến vô số Omega rảnh rỗi lại chạy đến đây chơi, đương nhiên cũng có không ít đám Alpha mặt gian mày xảo.

"Trương Trạch Vũ! Em dám đi anh đánh gãy chân em!"

Trương Cực cúi đầu tìm dép lê của mình, ngẩng đầu lên liền thấy cái đầu nhỏ của Trương Trạch Vũ ngó vào, bộ dáng hihi rất gợi đòn, khăn tắm cũng bị Trương Cực kéo lỏng.

"Anh quản em? Hừ hừ."

Chiếc áo choàng vô lực rơi xuống, tất cả hiện ra trước mắt Trương Cực, chân cũng không một mảnh vải che đậy.

Trương Trạch Vũ thuận theo ánh mắt của Trương Cực nhìn xuống, khi ấy cậu mới nhận ra sự "biến mất" kì diệu của chiếc khăn tắm, liền nhanh chóng cúi đầu chỉnh lại, Trương Cực ba bước chân liền xuất hiện trước mặt Trương Trạch Vũ:

"Đang mê hoặc anh sao? Không tồi, em thành công thu hút sự chú ý của tôi rồi."

"Não tàn..."

Trương Trạch Vũ trợn anh một cái, gáy liền phát đau, Trương Cực cắn môi cậu rất mạnh, xương quai xanh toàn dấu dâu tây đỏ hồng, Trương Cực lưu lại một nụ hôn nhẹ:

"Đi chơi đi."


Trước khi dấu vết biến mất, hãy để tôi mang theo hương vị này cùng đắm chìm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net