【Phần 1.1】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời đã vào mùa xuân. Những cánh hoa anh đào dập dìu nhảy múa trong gió.

Một cậu thiếu niên đang chạy dọc theo con đường đến trường.

Tên cậu là Nakajima Atsushi. Là một cậu học sinh trung học rất đỗi bình thường nhưng mang theo những hoài bão lớn lao bước vào ngôi trường này, và người ngợm thì chẳng có gì đặc biệt ngoài mái tóc trắng bắt mắt.

Đã bảy giờ sáng rồi.

Cậu chạy băng băng qua đoạn đường lụp xụp dẫn tới ngôi trường, miệng thở hồng hộc.

Cậu sẽ trễ giờ mất.

Chỉ vì ngủ quên một lát mà lại đi tắt qua con đường khác với mọi khi, ấy thật là một ý tưởng tai hại. Còn tệ hơn là, vì chỉ mới chuyển đến Yokohama tháng này nên nơi đây vẫn còn rất đỗi xa lạ với cậu. Có đôi lúc, cậu lại quên béng mất con đường tới trường mà đến tận tuần trước cậu mới nhớ nổi, ấy vậy mà cậu còn định đi thẳng đến đoạn đê dọc bờ sông vì nghĩ đó là đường tắt cơ chứ. Đó là sai lầm đầu tiên của cậu. Đây là chỗ quái nào ấy hả? Cậu cũng đến chịu luôn.

Atsushi hối hận khôn nguôi. Nếu cứ thế này thì bộ đồng phục mới toanh của cậu sẽ lấm lem hết bùn đất trên bờ sông này mất. Cậu phải đến lớp đúng giờ bằng mọi giá.

Nghĩ vậy làm Atsushi hơi bồn chồn. Vì có thể nhìn thấy ngọn gác chuông của trường từ bất cứ vị trí nào trong khu vực, cậu lấy đó làm cột mốc và cứ thế cắm đầu cắm cổ chạy về phía trước. Đó là sai lầm thứ hai. Cậu vốn lẽ chỉ cần hỏi ai đó đường đến cổng chính của trường thay vì cứ lao thẳng tới một cột mốc như là ngọn gác. Không làm vậy là bởi vì đối với Atsushi, việc hỏi đường người khác cứ quê quê thế nào ấy.

Cuối cùng thì, Atsushi cũng đến được trường.

Đến thì đến rồi đấy, nhưng vào thì cậu không vào nổi. Bởi vì nơi cậu đến là phía sau ngôi trường.

Để đáp ứng nhu cầu tăng cường nhận thức an ninh dạo gần đây, phía sau trường hiện được bao quanh bởi một hàng rào thép cao. Đây chắc hẳn là đằng sau phòng thể chất, Atsushi đoán vậy. Chỗ này cách cổng sau một đoạn rất xa, thậm chí cách còn xa hơn cả cổng trước. Tệ thật đấy, mãi rồi Atsushi mới nhận ra. Trên ngọn tháp mà cậu khó lắm mới thấy được từ đây, chiếc đồng hồ báo hiệu tiết học sắp bắt đầu.

Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài leo qua cả. Atsushi quyết định như vậy.

Đó là sai lầm thứ ba của cậu.

Ngón tay Atsushi luồn qua kẽ hở rồi nắm lên hàng rào sắt màu đen. Cậu leo lên thoăn thoắt như một con tắc kè, vừa leo vừa chú ý để không làm rách bộ đồng phục.

Atsushi chẳng có điểm mạnh kinh khủng hay tài năng xuất chúng gì, nhưng vì lý do nào đó mà thể lực của cậu siêu khỏe. Tựa như một loài dã thú, cậu dễ dàng leo qua hàng rào và đáp xuống sân trường. Cú chạm đất khiến cậu vô thức phát ra một tiếng động kỳ lạ, nhưng may là khi cậu nhìn quanh thì có vẻ chẳng ai phát hiện ra hết.

Giờ đã là tháng Tư rồi. Mấy hàng cây anh đào trong khuôn viên trường đang cất lên những khúc ca mừng đón mùa xuân về với thế gian. Những cánh hoa anh đào dập dìu trong không gian như thể bước ra từ một cảnh phim nào đó. Atsushi chạy thẳng đến tòa nhà giảng đường.

Và rồi, cậu đi ngang qua một gốc hoa anh đào đồ sộ.

Thật là một gốc cây tráng lệ. Những cành nhánh của nó vươn dài đến gấp ba lần chiều dài những cây khác. Cơn gió tươi mát trong buổi sớm ngày xuân cuốn làn cánh hoa bay rung rinh.

Đây là nơi cậu phạm phải sai lầm thứ tư, cũng chính là sai lầm tai hại nhất.

Cậu dừng bước lại đó.

Bởi vì một cảnh tượng không thể tin nổi đập thẳng vào mắt cậu.

Từ trên tán cây được nguồn sáng ngược tôn thêm ánh viền, có một thứ gì đó đang rủ xuống.

Hay nói đúng hơn là, một "ai đó".

À, đây là một thứ mình không nên thấy. Atsushi nghĩ theo phản xạ.

Cái thứ đang treo lủng lẳng trên ngọn cây đồ sộ bởi thứ gì như sợi dây thừng đằng kia, có nhìn đến mấy thì cũng chẳng ai nghĩ nó một con sâu túi to bự nổi. Sâu túi quái nào mà to vậy được. Nó cứ ngúng nguẩy trong gió và phát ra tiếng ọp ẹp như một quả lắc nặng trịch.

Dù vốn dĩ nên ngó lơ thứ ấy và bỏ đi, Atsushi cứ đứng chôn chân ở đó theo phản xạ.

Và nhờ vậy, cậu có thể quan sát "ai đó" kỹ hơn.

Ấy là một người cao lớn. Đầu tóc thì rối bù. Nhìn từ bộ đồng phục phấp phới, hình như anh ta cũng là học sinh trường này. Sợi dây thừng mắc trọn quanh cổ anh ta.

Trái tim Atsushi đập mạnh đến chướng đau. Từng giọt mồ hôi lạnh tụ lại trên cằm cậu.

Mình phải gọi giáo viên. Không, mình phải báo cáo trước. Không, gọi cấp cứu trước!

Atsushi rút chiếc điện thoại mà cậu mới học cách sử dụng gần đây, tâm trí rối bời cùng những ngón tay run lẩy bẩy cố gắng bấm dãy số điện thoại. M... Mình nên làm gì đây? Chờ chút, 119 là số gì ấy nhỉ?

Đúng lúc đó, cái xác kia bắt đầu cất tiếng nói.

"Oaaaaaaaaaa.... Ngủ ngon quá ta."

Nói rồi, anh ta cởi thoăn thoắt sợi dây ra và thả tuột mình xuống đất.

"Áaaaa!!!" Quá sốc, Atsushi vô thức ré lên như lợn chọc tiết.

Tên cao khều ấy quẳng sợi dây quấn quanh cổ mình đi, duỗi lưng, vặn khớp cổ và đột nhiên làm dáng. Đó là lúc anh ta để ý thấy Atsushi.

"Này, cái cậu đằng kia." Người đó nói, "Đúng, chính là cậu. Tôi đang nói chuyện với cậu đấy."

Atsushi thấp thỏm nhìn xung quanh, lòng thầm cầu nguyện rằng anh chàng này đang gọi ai đó chứ không phải mình. Tuy nhiên, ngoài cậu ra thì chẳng có ai ở đây cả.

"Cậu đấy. Cất điện thoại đi."

Atsushi nhìn vào tay mình. Chiếc điện thoại cậu cố tìm cách sử dụng hồi nãy hiện đang bấm số.

"Hở? Ể? Á?"

"Tôi đã nói với cậu rồi. Làm ơn tắt nó đi được không? Tôi đã gặp phải chuyện này rất nhiều rồi. Cái loại hiểu lầm này í."

"H... hiểu lầm á?"

"Hồi nãy cậu định làm gì thế?"

Atsushi thật thà trông đến là tội nghiệp. Khi được hỏi, cậu trả lời trung thực. "Làm gì á?... Tôi đang cố gọi xe cứu thương..."

"Vậy đâu là cái kẻ trông có vẻ cần xe cứu thương ở đây thế?"

Atsushi cuối cùng cũng hiểu ra.

Chàng trai trẻ trước mặt cậu cư xử như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Mặc dù nhìn sao thì rõ là anh ta đã mắc một sợi dây thừng quanh cây anh đào để cố làm... "chuyện ấy". Mặc dù vết hằn đỏ của sợi dây thừng thô ráp vẫn hằn đó trên cổ anh ta.

Cái quái gì đây? Thế này là thế nào?

"Khó chịu lắm luôn ấy, cậu biết không. Mấy đứa học sinh lúc nào cũng vội vàng đưa ra suy đoán mà chẳng hiểu tình hình gì cả, y như cậu vậy. Có cả những đứa tồi đến mức còn cúng cho tôi cả hoa và manju dưới chân cơ."

"Ể?"

"Chỗ manju ấy tôi vừa ăn mất òi."

"Không, không, không phải chuyện đó." Atsushi cường điệu xua tay. "Anh nói đó là hiểu lầm... vậy có nghĩa là anh không tr... treo cổ?"

"Tôi vừa treo cổ mà."

"Gì cơ?"

"Treo cổ cho khỏe."

Aaaa... Vậy ra đó là lý do...

Atsushi suýt chút nữa đã tin thật, sau đó cậu mới nhảy dựng lên, "Làm quái gì có chuyện như thế!"

"Nếu cậu không biết thì để tôi nói cho mà nghe nè. Tôi đã phát cuồng với việc tự sát kể từ khi còn nhỏ rồi. Đuối nước, nhảy cầu, giật điện. Tôi đã thử tất cả các phương pháp tự sát, đến mức cuối cùng cơ thể tôi đã phát triển khả năng chống chịu việc tự sát. Một lượng nhỏ chất độc chết người sẽ không thể giết tôi được nữa. Không còn cách nào khác nên hàng ngày tôi đành phải treo cổ trên cành cây trong khuôn viên trường để ngủ. Làm vậy cực kỳ tiện lợi vì tôi không phải đến trường hay về nhà nữa. Nó cũng giúp tôi dễ đi ngủ hơn. Ngoài ra nó còn nhiều lợi ích lắm, chẳng hạn như kéo dãn cột sống, cải thiện lưu thông máu, loại bỏ độc tố và kích hoạt hệ thống miễn dịch. Cậu chắc chắn nên thử nó."

"Tôi xin kiếu."

"Cậu biết không, mọi người hay nói vậy nè: Nếu là để cho khỏe thì chết cũng được."

"Chẳng có ai nói thế cả!"

Atsushi bối rối quá trời. Cái tên này trông hoàn toàn khỏe mạnh. Nhưng ngoài chuyện này ra thì cậu chẳng hiểu gì nữa sất. Cậu biết đại khái rằng người kia đang bảo với cậu mọi thứ đều ổn vì đó không phải là một vụ tự sát và cũng giải thích lý do. Ấy thế nhưng phần giải thích ấy cứ trôi tuột khỏi não cậu, khiến cậu cứ mông lung mãi không thôi.

Đúng lúc ấy hồi chuông đầu giờ reo lên, báo hiệu rằng tiết học sắp bắt đầu. Atsushi tỉnh táo trở lại.

"Không! Mình trễ mất rồi!"

Cậu nhảy dựng lên, nhớ lại tình hình hiện tại của mình. "Mình trễ giờ học mất rồi!"

"Sao cơ? Chỉ có thế mà cậu đã cuống hết lên vậy sao?

"Chỉ có thế" là một cách nói kỳ lạ, Atsushi nghĩ thầm. Nhìn vào bộ đồng phục, anh chàng đây chắc hẳn cũng là học sinh trường này. Nếu vậy, chẳng phải anh ta cũng nên vội vã như Atsushi khi nghe chuông reo sao? Khi cậu nhìn chàng trai với bộ đồng phục bằng ánh mắt ấy, người kia nở nụ cười đầy ám muội.

"Trễ nửa ngày còn có lý. Nhưng có chừng này thôi á? Không cần phải vội. Được rồi, không phải là bồi thường vì đã gây rắc rối cho cậu đâu nhé, nhưng tôi sẽ dạy cho cậu một cách oách xà lách để không bao giờ bị đi trễ nữa nhé."

"Hở?"

Cách tránh đi trễ á? Một dấu chấm hỏi hiện lên trên đầu Atsushi.

Đến giờ phút này rồi thì lấy đâu ra phương pháp tránh trễ giờ nào cho những tên đi muôn đây. Hồi chuông đầu giờ vừa vang lên báo hiệu hai phút trước khi vào học. Dù có chạy như bay từ đây thì cậu cũng sẽ không thể đến kịp trong hai phút. Đây không phải là chuyện có thể được giải quyết bằng dăm ba trò bịp đâu.

"Tên cậu là gì?"

Chàng trai chỉ vào cậu, vì vậy Atsushi thành thật trả lời.

"Nakajima... Atsushi."

"Đi theo tôi, cậu Atsushi. Tên tôi là Dazai Osamu."

Osamu Dazai. Atsushi lặp đi lặp lại cái tên đó trong đầu.

"Trông cậu hình như là học sinh mới nhỉ? Vậy thì đi thôi, đến trường của chúng ta thôi nào."

Chàng trai trẻ tên Dazai nói rồi cười khúc khích.

"Để tôi nói cho mà nghe, trường này lắm kẻ kỳ lạ và quái dị kinh khủng, thậm chí một tên cuồng tự sát còn chẳng được tính vào đâu."

Bằng cách nào đó, Atsushi thấy như thể mình bị một con cáo già mê hoặc.

Cậu rồi sẽ hiểu.

Rằng chuyện "trường này lắm kẻ kỳ lạ và quái dị kinh khủng" không phải là một phép ẩn dụ hay cường điệu gì cả, ý nghĩa y hệt như trên mặt chữ luôn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net