1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn phòng của Seokjin chứa đầy tài liệu và báo cáo. Chúng chất thành núi trên bàn làm việc và kệ sách chủ yếu là sách pháp luật. Cả hai đã nghiên cứu vụ án hiện tại suốt ba tiếng, và một tiếng trước, Namjoon ghé qua và cho biết Jungkook đã nhắn tin báo đang theo dõi đối tượng tình nghi.

"Tóm lại," Jimin nói và chờ đợi cái gật đầu chú ý của Seokjin, anh đang bận rộn bày đồ ăn mà họ đã order lên bàn, cũng là đồ ăn mà Jimin hầu như không hề đụng vào. "Choi Hyukhe là kẻ cho vay nặng lãi."

"Không chỉ thế," Seokjin tiếp lời, "hắn có quyền lực và thường thuê một nhóm người chuyên đứng ra nhận tội mỗi khi chúng tôi tưởng sắp bắt được hắn."

"Phải. Và ngoài tội hành hung và phá hoại tài sản, chúng ta nghi ngờ rằng hắn còn giết người." Jimin nhìn tập hồ sơ đính đầy báo cáo chính thức.

"Người duy nhất được xem là nhân chứng cũng là một trong những nạn nhân," Seokjin nói, "đó là lý do cậu ở đây. Cậu sẽ thế chỗ của cậu ấy và đây là nhiệm vụ có thể nói là quá sức với cậu.

Jimin ngẩng đầu lên nhìn trân trân người đàn ông đẹp trai rồi cúi đầu đọc tiếp bản báo cáo. Cái tên bên dưới tiêu đề, Kim Yugyeom khiến Jimin không nhịn được một cơn ớn lạnh.

"Hắn ta giấu tiền ở đâu?" Jimin nghĩ đến bằng chứng cụ thể nhất để lần theo manh mối của Choi Hyukhe.

"Chúng tôi đoán hắn giấu ở xưởng ô tô trá hình," Seokjin đáp, "Tôi nghĩ đội trưởng cũng đang ở đó."

"Đội trưởng Jeon Jungkook?" Jimin nhìn cái tên trên bản báo cáo.

"Còn ai trồng khoai đất này," giọng Seokjin đặc vẻ khó chịu.

Jimin tựa lưng vào ghế và nhìn đăm chiêu trên trần nhà. Choi Hyukhe, 58 tuổi, một người sống sót trong trận thảm sát Gwangju vào những năm 80 và là một nhà hoạt động chống lại dự thảo quân sự bắt buộc khi còn trẻ. Khi ở tuổi ba mươi, ông kết hôn và có hai đứa con. Điều gì đã biến một người như thế trở thành kẻ giết người?

Jimin xoay đầu lục tìm phần hồ sơ còn lại trong ghi chép của Yugyeom. Chỉ có một mảnh giấy về người vợ. Bà có tên cũ là Ju Minseo, sinh ra và lớn lên ở Seoul. Mẹ của Minseo sở hữu một ngôi nhà và may mắn là Yugyeom đã ghi chú lại điểm đó. Trên tờ giấy chép lại bàn phỏng vấn của Minseo có một dòng viết tay nhỏ của Yugyeom, ghi rằng: "ít nói... vô tội"

Jimin nhìn qua chỗ Seokjin thì điện thoại bất ngờ đổ chuông. Anh nhìn Seokjin lập tức loạng choạng đứng dậy lấy chiếc điện thoại đang bị chôn vùi ở đâu đó.

"Cậu bắt hắn?" Seokjin hỏi nhưng Jimin không nghe được âm thanh của đầu dây bên kia, "vậy cậu thấy hắn trao đổi hàng?"

Một mảng im lặng, Jimin căng thẳng nhìn Seokjin đặt tập tài liệu xuống.

"Được, chúng tôi đang trên đường tới," Seokjin nói với người bên kia, "Phải, à – tôi sẽ mang cộng sự mới của cậu theo." Anh vừa nói vừa liếc nhìn Jimin. "Không phải chuyện cậu muốn là được. Mặc kệ, chúng tôi sẽ tới ngay."

"Seokjin," Jimin lên tiếng khi thấy người kia đã cúp máy và vội vã thu dọn đồ đạc. "Chúng ta sẽ tới xưởng ô tô của Choi sao?"

"Ừ, đó là nơi chúng ta sẽ bắt giữ hắn."

Nhưng Jimin không vội. Thay vào đó, anh nhìn xuống tập tài liệu trên tay và cái tên người vợ. Choi Minseo – bà ta có biết gì về việc làm của chồng mình? Bà ta có từng được lựa chọn không?

"Đi thôi, lính mới!" Seokjin khoác lên chiếc áo măng tô khiến anh trông như người mẫu hơn là công tố viên.

Jimin ghét bỏ vẻ ngoài đẹp đẽ của anh, ấm ức rằng vũ trụ thật không công bằng khi một người có thể đẹp đến như vậy. Anh xua đuổi ý nghĩ đó và nhìn lại tên người phụ nữ một lần nữa.

"Họ có cần chúng ta đến đó sao?" Jimin đưa mắt lên địa chỉ của căn nhà mẹ ruột Minseo.

"Ừ," Seokjin tặc lưỡi, "Tôi đã chờ rất lâu để tóm cổ hắn rồi."

"Chỉ là," Jimin ngập ngừng, cố gắng áp chễ nỗi lo sợ, "nếu như tiền không được giấu ở xưởng ô tô thì sao?"

"Còn nơi nào khác nữa chứ?" Seokjin quay sang, Jimin bất ngờ khi anh nghe thấy.

"Còn người vợ?" Jimin hỏi.

"Bà ta giống một con chuột nhỏ hiền lành," Seokjin đáp, "một nạn nhân khác trong vụ này. Yugyeom đã viết thế trong báo cáo. Cậu ta đã lấy lời khai của bà ta trong lầu đầu chúng tôi bắt Choi. Bà ta trông như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào."

Jimin cắn môi không biết phải nói thế nào. Là cảm giác này. Jimin gọi nó là trực giác, là linh tính và dù sao đi nữa, anh đã học được bài học phải lắng nghe trực giác của mình. Lần duy nhất khi không làm theo trực giác, Jimin đã phải trả một cái giá rất đắt.

"Ở học viện," Jimin nhìn thẳng vào mắt của vị công tố, "Chúng tôi lúc nào cũng đói bụng. Jisoo, một trong bốn người bạn cùng phòng của tôi luôn mua đồ ăn vặt và giấu trong ngăn kéo cuối của tủ đầu giường."

"Một chỗ tốt để giấu đồ," Seokjin nói, "theo tôi nhớ không lầm thì những ngắn kéo đó có thể khóa được."

"Phải," Jimin nhớ lại, "nhưng chúng tôi cũng được dạy nhiều cách phá khóa. Mọi người trong phòng đều biết cách mở khóa. Chúng tôi chưa từng động vào đồ của cậu ấy dù chỉ một lần, nhưng có một người trong số chúng tôi thường lấy đồ ăn từ ngăn kéo đó. Tuy nhiên anh ta luôn mua nhiều đồ ăn rồi bỏ lại ngăn kéo của Jisoo sau khi được trả lương và đó là lý do chúng tôi không ai vạch trần cậu ấy. Rồi một ngày tôi thấy Jisoo lục lọi gì đó dưới giường, không biết sao nhưng tôi đã chờ đến khi cậu ấy ra khỏi phòng. Vì cảm thấy Jisoo trông đáng ngờ nên tôi đã lén dòm xuống dưới giường cậu ấy và thấy một cái túi nhỏ. Bên trong đó mới chính là nơi thực sự mà Jisoo dùng để cất giấu những món yêu thích của mình."

Seokjin tiếp tục nhìn cậu và Jimin mừng là anh thực sự đang lắng nghe. Seokjin giống như kiểu người chiến đấu với con quỷ nội tâm và Jimin có thể hiểu được những gì anh đã trải qua. Họ đã từng bắt giữ Choi và nghi ngờ hắn ta giết một đồng nghiệp, một người bạn của họ. Nếu có gì khiến Jimin bất ngờ thì đó là cách người đối diện để tâm đến lời nói của mình.

"Tìm địa chỉ nhà của Choi," Seokjin ra lệnh rồi vội vã lấy chìa khóa.

"Không phải chỗ ở của hắn ta," Jimin cầm theo tập hồ sơ, "Tôi nghĩ nơi lý tưởng đó là nhà của Ju Danwo."

"Đó là nhà mẹ vợ hắn," Seokjin dẫn Jimin ra thang máy, "trực giác của cậu tốt nhất nên đúng, lính mới."

Jimin cúi đầu nhẹ với Euna và cô cũng gật đầu chào lại.

Cậu mới là người hi vọng trực giác của mình đúng hơn ai hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net