Là vì câu trả lời duy nhất mà em có thể nói ra chính là em yêu anh rất nhiều.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó, Han Wangho quyết định sẽ thức đến rạng sáng.

Anh đột nhiên tìm ra một số điểm mù của vấn đề sau khi nằm suy ngẫm một lúc lâu, hầu hết lịch trình của các tuyển thủ esports chuyên nghiệp đều kết thúc rất trễ, tại sao tất cả lại trở về như bình thường sau khi tới đây? Hơn nữa, rõ ràng mỗi đêm đều sẽ có người chết, vậy tại sao lại không có ai quyết định thức trắng nguyên một đêm, nếu như vậy thì chẳng phải bọn họ sẽ tìm ra hung thủ sao?

Vì lẽ này, anh ngồi ở phía sau cánh cửa cùng với lá bài ma thuật trong tay, áp tai lên cửa lắng nghe mọi động thái ở bên ngoài.

Chỉ là căn biệt thự này vẫn luôn đặc biệt yên tĩnh vào ban đêm, hiếm hoi lắm mới có thể nghe thấy chút tiếng gió thổi qua.

Anh chờ đến rạng sáng, thầm nghĩ, hiện giờ đã trôi qua đêm thứ tư, ngoại trừ Jeong Jihoon và Son Siwoo nhận được lá thư giải thích, chẳng lẽ không có ai khác nhận được chúng sao? Lá bài của Chúa có thật sự đang được kích hoạt không vậy? Là bởi vì chính bản thân Chúa cũng không biết điều đó? Hay là do những lá thư giải pháp ấy đều là ngẫu nhiên, các thành viên GenG có thể nhận được hai bức, số còn lại sẽ được gửi tới các tuyển thủ của T1?

Ai là người đứng sau những lá thư ấy? Han Wangho càng nghĩ càng cảm thấy mình nhất định phải tỉnh táo, đêm nay chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, sự tỉnh táo sẽ giúp anh có được một số manh mối.

Nhưng ý thức của anh cứ càng ngày càng mờ mịt theo thời gian, anh choáng váng nắm chặt lấy lá bài trong tay rồi tự lấy nó đâm vào cơ thể mình.

Han Wangho rùng mình vì cơn đau, nhưng chính bản năng sinh tồn đã giúp ý thức của anh quay trở về sau khi đã gần như bị cuốn trôi bởi cơn buồn ngủ.

Tình huống này không bình thường!

Han Wangho cố gắng hết sức để khiến bộ não sắp trở thành đống bột khô của mình hoạt động trở lại, tại sao...... Tại sao lại không có một ai có thể thức đến rạng sáng của ngày hôm sau, đây vốn dĩ không phải việc mà mọi người có thể chủ động, nó là một lựa chọn bị động......

Không được, anh nhất định phải tỉnh táo.

Han Wangho một lần nữa thẳng tay dùng cây cung được khảm trong lá bài của Artemis đâm vào tay mình, cơn đau nhói khi da thịt bị đâm rách khiến anh suýt chút nữa đã hét lên, để có thể tiếp tục kiên trì, Han Wanho cắn chặt môi dưới, từng giọt máu bắt đầu rơi ra, sắc mặt của anh tái nhợt vì đau, lại một lần nữa rơi vào thế bị động.

Han Wangho ngẩng đầu lên nhìn một vòng quanh căn phòng của mình, anh có thể chắc chắn rằng đồ ăn hôm nay mà mình ăn không hề có độc, vậy thì rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Chẳng lẽ là do phòng của anh có chứa một loại khí gây mê nào đó? Nếu như không phải bởi vì có thứ gì đó đặc biệt, tại sao anh không thể cưỡng lại bản năng của bản thân?

Có điều, nếu đúng là như vậy, tại sao anh lại không thể cảm thấy bất kỳ triệu chứng bất thường nào sau khi thức dậy vào sáng ngày hôm sau? Anh loạng choạng đứng dậy như một con báo trong đêm, bắt đầu lục lọi mọi ngóc ngách trong phòng.

Han Wangho chưa băng bó tay, vết thương vẫn còn đang rỉ máu.

Nhưng hành động càng mãnh liệt, Han Wangho càng cảm thấy ngay cả cơn đau nhói ở lòng bàn tay cũng bắt đầu dịu đi, linh hồn của anh giống như đang muốn thoát khỏi sự đau đớn của da thịt, đưa cơ thể vào giấc ngủ để có thể đi tới bên kia An Lạc Viên.

Biết rằng thời gian không còn nhiều, Han Wangho đã thực hiện một vài thao tác băng bó đơn giản trên bàn tay bị thương của mình bằng chút ý thức cuối cùng, rồi sau đó bất tỉnh ngay trên giường khi cơn buồn ngủ ập đến mãnh liệt như con sóng thủy triều.

-

Phía bên kia, sau khi Ryu Minseok và Lee Minhyung tiễn Choi Wooje đi, bọn họ không đi tắm trước mà ngồi ngay xuống bên cạnh chiếc kệ TV, lấy giấy bút ra rồi bắt đầu phân tích.

Ryu Minseok viết tên bảy người còn sống sót lên trên giấy, đầu tiên cậu gạch đi tên của Lee Minhyung, tiếp tới lại tự gạch bỏ tên mình, sau đó dùng đầu bút di chuyển lần lượt đến tên của từng người.

Lee Minhyung nghiêng người xem xét, sau đó cũng hỏi xin Ryu Minseok một tờ giấy và một cái bút.

Hắn cũng viết tên của bảy người, bước đầu tiên cũng là gạch bỏ tên của chính mình.

Sau đó, hắn gạch bỏ tên của Choi Wooje, rồi lần lượt là các thành viên GenG, Jeong Jihoon, Son Siwoo, Han Wango, và cuối cùng mới tới Ryu Minseok và Lee Sanghyeok của T1.

Hung thủ có thể là ai đây?

Không giống như Ryu Minseok bình tĩnh gạch bỏ tên của mình, đầu bút của hắn đã dừng lại một lúc lâu bên cạnh tên của của cậu. Đã vô số lần hắn muốn viết một dấu (x) bên cạnh tên của Ryu Minseok, nhưng hết lần này đến lần khác đều ngập ngừng không làm.

Hắn quay đầu nhìn Ryu Minseok đang mải mê viết viết vẽ vẽ trên giấy, chóp mũi cũng không khỏi nhăn lại.

Ryu Minseok ném bút xuống, tự lẩm bẩm một mình: "Không phải nên bắt đầu từ thẻ thần sao? Chẳng lẽ nó không liên quan gì đến thẻ thần hả, hay là do thông tin của mình quá ít nhỉ.....?"

Lee Minhyung vừa nghiêng người qua liền thấy những dòng ghi chú mà Ryu Minseok đã ghi ở bên cạnh tên của mấy người chưa được gạch bỏ, Lee Sanghyeok là Nữ thần bếp lửa Hestia, Jeong Jihoon là nữ thần trí tuệ Athena, một dấu ngoặc nhọn phía dưới tên của Son Siwoo và Park Jaehyuk, bên cạnh còn đi kèm một dấu hỏi chấm cùng một chiếc mũi tên tình yêu nho nhỏ, và một khoảng không trống rỗng phía sau tên của Choi Wooje.

"Như này là sao? Cậu biết lá bài của bọn họ là gì hả?"

Ryu Minseok: "Tớ không biết, tớ đoán thôi."

"Cậu đoán?"

Cún con chỉ tay vào tên của Jeong Jihoon rồi nói: "Bắt đầu từ anh ấy nhé."

Giọng nói của Ryu Minseok rất nhẹ nhàng, như thể đang kể lại những mẩu chuyện vụn vặt hàng ngày. Cậu lấy ra một lá thư mà mình đã nhặt được ở phía trên lò sưởi, trải nó ra trước mặt hai người.

Ở đây tôi muốn nhắc nhở các bạn về một vài quy tắc của trò chơi.

 
1. Hãy bảo vệ những vị thần linh của bạn.

 

2. Biệt Thự Bão Tuyết thuộc về Hades vĩ đại, và người chiến thắng cần phải hiến tế từng linh hồn vào mỗi đêm để có thể thoát khỏi nơi này.

 
3. Hãy cẩn thận với Athena thông minh

 
4. Chúa sẽ là người đưa ra quyết định cuối cùng.

 
10.

Ryu Minseok lên tiếng: "Thứ đầu tiên tớ có thể xác định được là lá bài của Jeong Jihoon. Tất nhiên, điều này là nhờ những manh mối được đưa ra bởi bức thư mà mọi người nhận được trong đêm đầu tiên. Cậu đã bao giờ thử chơi Escape Room chưa?"

Lee Minhyung lắc đầu.

Ryu Minseok thuận miệng nói: "Lần sau tớ sẽ đưa cậu đi. Khi chơi escape room, chúng ta cũng sẽ được cung cấp một số gợi ý, và không có cái nào trong số chúng là không có ích hết."

"Gợi ý được đưa ra trong đêm đầu tiên là quan trọng nhất, và lá thư hướng dẫn này chính là thứ cần được xem xét kỹ càng hơn bất kỳ manh mối nào sau này, bởi vì những thông điệp của sau này có thể có những phạm vi bị hạn chế, chỉ có duy nhất lá thư gợi ý đầu tiên là chắc chắn có thể sử dụng xuyên suốt trò chơi, hay đúng hơn, đó là mạch logic cơ bản của trò chơi.

Chúng ta có thể thấy rõ điều ấy từ việc Hades sẽ phải giết đi một người vào mỗi đêm, có đúng không, thông tin đầu tiên nhận được chính là thứ có thể áp dụng xuyên suốt trò chơi. Dựa vào điều đó, chúng ta hãy nhìn vào câu Athena thông minh. Phần này của lá thư đi đôi với những logic cơ bản khác của trò chơi, nó thậm chí còn nêu lên điểm đặc biệt giữa Athena và những người còn lại, từ đó chúng ta cũng có thể biết rằng, thứ nhất, phạm vi áp dụng thông tin này về Athena cũng là toàn bộ trò chơi, và thứ hai, đây chính là một phương pháp để giúp người chơi giải quyết vấn đề."

"Điều thứ hai thì một lát nữa đây tớ sẽ nói với cậu, chúng ta hãy nói về việc phải cẩn thận với Athena thông minh trước nhé, khi ấy tớ đã tự hỏi, tại sao lại phải cẩn thận với Athena thông minh, mỗi người đều có một lá bài thần nhất định ở trong tay, hay nói cách khác, mỗi người chúng ta đều có thân phận ngang nhau, vậy tại sao lá thư lại chỉ chỉ ra nữ thần Athena, hơn nữa còn cố tình chèn thêm hai chữ 'thông minh' sau tên của nhân vật ấy? Trừ khi, trí thông minh của Athena có khả năng đe dọa tới tất cả các vị thần còn lại, kết hợp với lời khuyên trước đó, "hãy bảo vệ vị thần của bạn", tớ có thể chắc chắn rằng một trong những khả năng của lá bài Athena có liên quan đến việc biết được thông tin về lá bài của người khác, và những thông tin được cung cấp cũng sẽ nhất quán với nhau."

"Và về lí do tại sao tớ lại nghĩ đó là Jeong Jihoon..." Ryu Minseok khó chịu xoay xoay cổ tay, "Tớ và anh ấy đã gặp mặt nhau vào cái ngày mà Choi Hyeonjun qua đời, và anh ấy nói với tớ rằng......"

Ryu Minseok đột nhiên tiến lại gần, ấn nhẹ vào chóp mũi của Lee Minhyung.

"Anh ấy bảo tớ hãy cẩn thận với cậu."

Đồng tử của Lee Minhyung đột nhiên co lại.

"Theo như tính toán của tớ."

Ryu Minseok viết ở phần còn lại của tờ giấy, "Nếu như ngày đầu tiên chúng ta đến, tức là cái đêm mà Moon Hyeonjun chết ấy, được tính là ngày 0, bởi vì mọi người đều chỉ nhận được một thông tin cơ bản vào đêm đó. Sau đó, ngày Choi Hyeonjun chết được tính là ngày đầu tiên, thì có nghĩa là, Jeong Jihoon đã biết một số manh mối về cậu vào ngày thứ hai của vụ việc."

Ryu Minseok chớp chớp mắt, cơ hồ muốn dụi đầu vào người Lee Minhyung.

"Vào cái ngày thứ hai ấy, trước khi mọi người kịp phản ứng lại, anh ấy dường như đã biết chắc chắn một điều gì đó, nhưng có điều, với tư cách là một nhân chứng, khả năng mà anh ấy có thể thu thập được những manh mối có liên quan từ trong vụ án mạng kia là rất thấp, nếu đã như vậy......"

Ryu Minseok ngước mắt lên, lẳng lặng nhìn Lee Minhyung.

Chỉ thấy hắn đáp: "Rất có thể là anh ấy đã nhận được một bức thư nào đó."

Ryu Minseok mỉm cười: "Nội dung bức thư ấy rất có khả năng đã nói cho Jeong Jihoon về thân phận của mọi người, cho nên anh ấy mới vội vàng đến dặn tớ phải cẩn thận với cậu như vậy."

"Lúc Jeong Jihoon tìm tớ là vào ngày thứ hai, cho nên chúng ta có thể chắc chắn rằng anh ấy chậm nhất cũng đã nhận được bức thư ngay trong đêm đầu tiên, cho nên...... Người sẽ nhận được tin tức quan trọng ngay trong đêm đầu tiên diễn ra trò chơi, người có khả năng biết được thân phận của tất cả mọi người, không ai khác chính là Nữ thần trí tuệ, Athena." 

"Còn cái thứ hai thì sao?" Lee Minhyung lại hỏi.

"Cái thứ hai, tớ đoán là," Ryu Minseok chỉ vào ba thông tin còn lại, "Ba cái này có thể là giải pháp cho vấn đề."

Lee Minhyung kinh ngạc nhướng mày.

"Khởi đầu, quá trình, kết quả." Ryu Minseok lần lượt chỉ vào những dòng thông tin còn sót lại kia.

"Đầu tiên là điểm xuất phát của trò chơi, lá bài thân phận. Thứ hai là các quy tắc cần phải tuân theo để trò chơi có thể hoạt động, cho nên những thứ còn lại chính là kết quả, hay nói cách khác là những điều dẫn đến kết quả."

"Athena thông minh có lẽ có vai trò như một người dẫn đường, nàng ấy biết mình phải làm gì sau khi đã biết được thân phận của tất cả mọi người, cũng sẽ là người nắm quyền chủ động hơn trong trò chơi này, trong khi ấy, Chúa lại là người đưa ra quyết định cuối cùng, giống như một vị thẩm phán đưa ra phán quyết về một điều gì đó."

Lee Minhyung đột nhiên ngẩng đầu lên, "Điều đó có nghĩa là, nếu như chúng ta tìm được hung thủ, Chúa sẽ là người đưa ra phán quyết cuối cùng..."

"Tớ cảm thấy Chúa nhất định sẽ dựa vào quy tắc này—" Ánh mắt của Ryu Minseok lộ rõ vẻ dữ tợn, "Giết chết kẻ giết người."

"Vậy còn cái cuối cùng?"

Ryu Minseok lắc đầu, "Thứ mà tớ không tài nào hiểu được chính là cái quy tắc thứ 10 này, thứ tự của nó đang lẽ ra phải là 5 chứ, tại sao đột nhiên lại nhảy vọt lên thành 10, hơn nữa đằng sau nó cũng không có thêm thông tin gì..."

"Nhưng nó chắc chắn không phải một sai lầm." Ryu Minseok gõ gõ năm đầu ngón tay lên mặt bàn, "Từ năm đến mười......"

Lee Minhyung suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Nếu những điều trên đều là những quy tắc cơ bản nhất, vậy thì chỗ trống ở phía sau số 10 cũng chính là luật chơi sao?"

"Quy luật rỗng?"

Ryu Minseok không khỏi suy tư.

"Nếu như tớ có thể nắm bắt được thông tin về thân phận của nhiều người hơn..." Cậu thấp giọng nói, "Ít nhất thì có lẽ tớ cũng có thể tìm ra giải pháp tương ứng với những thông tin mà Athena đã thu thập được từ trước."

Trái tim Lee Minhyung khẽ dao động.

Hắn lại nhìn mảnh giấy lộn xộn của chính mình, ngoại trừ ba chữ Ryu Minseok vẫn còn rõ ràng, họ tên của những người khác đều đã bị hắn dùng bút khoanh thành một mớ hỗn độn.

Đầu bút của Lee Minhyung dừng lại bên cạnh tên của cậu, hắn đột nhiên hỏi: "Ryu Minseok, cậu sẽ giết tớ sao?"

Ryu Minseok nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Lee Minhyung không nói gì, sau đó gạch tên Ryu Minseok ra khỏi tờ giấy nhàu nát kia.

-

Choi Wooje hoàn thành chiếc thuyền trắng cuối cùng, em cẩn thận đặt nó xuống nước, giống như đang dẫn đường cho những linh hồn bị nhấn chìm trong dòng sông Âm phủ, đưa họ về nơi phương xa có ánh hào quang rực rỡ.

Choi Wooje cảm thấy kiệt sức trong làn sương mù, em thả mình xuống dòng nước giống như hồi trẻ con thả mình xuống chiếc giường êm ái vào những ngày mùa đông, nước trong bồn cứ thế tràn vào khiến hai tai em ong ong.

Em nhớ lần cuối cùng mình làm điều này là vào cái ngày mà em biết tin Moon Hyeonjun qua đời, cảm giác ngột ngạt bao vậy lấy cơ thể em, những tiếng vo ve không ngừng phát ra từ đại não khiến em đau đớn không thôi, rồi đột nhiên, em nghe thấy âm thanh kích hoạt của một thứ động cơ gì đó phát ra từ bức tường trước mặt mình.

Cảm giác sợ hãi khiến Choi Wooje phải dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình để mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt em xuất hiện một chiếc màn hình tự động có ghi vài dòng chữ.

"Xin chào, thần Hermes."

Là Chúa!

Choi Wooje ngay lập tức nhận ra người này đang nhắc đến thân phận của em, nhưng hiện giờ em đã chẳng còn chút sức lực nào nữa rồi, em thậm chí còn không thể phát ra âm thanh lớn, chỉ có thể lắp bắp đôi môi khô khốc một cách miễn cưỡng.

Em hỏi: Anh là ai?

Màn hình vẫn im lặng.

Choi Wooje chật vật đứng dậy, giọng nói em khàn khàn: "Anh..... Anh tìm tôi làm gì?"

Lần này, chiếc màn hình kia ngay lập tức đưa ra những gì nó muốn nói như thể đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

"Hermes thông minh và xảo quyệt, ngươi chính là sứ giả của thần Zeus, là vị thần của sự gian trá, sẽ chẳng có ai có thể cưỡng lại lời nói dối của ngươi, sau đó sẽ trao cho người một lòng trung thành không gì có thể lay chuyển được.

Ôi Hermes, chỉ cần ngươi muốn, trên đời này làm gì có ai không tin lời ngươi nói, nhưng rồi ngươi cũng sẽ phải trả giá vì những lời nói dối của mình, linh hồn của ngươi sẽ phải quay trở lại Địa ngục và trở thành người dẫn đường duy nhất trên dòng sông Âm phủ."

Choi Wooje ho dữ dội, hai lá phổi của em như đang dần vỡ ra, em hỏi, ý của anh là, tôi có thể nói dối mọi người, nhưng mọi người vẫn phải thành thật với tôi sao?

Chiếc màn hình khẽ dừng lại rồi tiếp tục gõ vài chữ: "Những người biết rằng cậu là Hermes đều phải thành thật với cậu."

"Vậy...... Trừ khi tôi công khai lá bài của mình, còn không thì đâu ai có thể biết được thân phận của tôi?"

Màn hình im lặng.

"À, vẫn còn anh."

Ánh mắt của Choi Wooje tràn đầy thủ đoạn, em chật vật ngồi dậy rồi nói, "Còn có anh. Anh phải thành thật với tôi."

Em cười khổ: "Thật sự cũng không biết là may mắn hay xui xẻo nữa......Dù sao thì tôi cũng không thể tiết lộ danh tính của mình cho mọi người được, nhưng tôi lại vô tình có được sự trung thành của anh."

Màn hình: Cậu muốn biết điều gì?

Choi Wooje rơi vào im lặng, giống như một pho tượng đã bị rút cạn linh hồn.

Không ai biết Choi Wooje đang lên kế hoạch gì, đứa trẻ này là em út ở đây, là đứa luôn trốn sau lưng các anh mình, lại cũng giống như một người chơi cờ trên núi, em ta đánh rơi một quân cờ, quyết tâm thay đổi mọi thứ trong ván cờ định mệnh này.

Choi Wooje lặng lẽ suy nghĩ về mọi thứ, bàn tay em từ từ khép lại, sự tổn thương và mất mát biến mất khỏi người em, em nhìn về phía màn hình rồi hỏi câu đầu tiên: "Nếu tôi nói dối, mọi người chắc chắn sẽ tin chứ?"

Màn hình: Đúng.

Choi Wooje lại hỏi: "Sau khi bị phát hiện, tôi nhất định sẽ chết sao?"

Màn hình: Đúng.

Choi Wooje trầm ngâm gật đầu, dường như không có chút hoảng sợ, sau đó em lại tiếp tục hỏi: "Anh là ai?"

Màn hình trống rỗng.

Hóa ra là vẫn có thể không nói ra, bọn họ phải trung thực với em, nhưng khi em hỏi về thân phận thật sự, bọn họ vẫn có quyền lựa chọn không tiết lộ.

Vì thế, Choi Wooje chuyển sang một cách hỏi khác: "Anh có nằm trong số mười người chúng ta không?"

Màn hình dường như đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng đáp lại một chữ "Có"

Đôi mắt của Choi Wooje tràn ngập bóng tối.

"Tại sao người đầu tiên lại là Moon Hyeonjun?"

Màn hình lần này lại im lặng một lúc lâu, lâu đến mức khiến Choi Wooje tưởng rằng nó đã rời đi rồi.

"Bởi vì trong trò chơi này, người chết đầu tiên là người ít đau khổ nhất."

Một sợi dây thần kinh nào đó của Choi Wooje âm thầm co giật.

"Anh ấy chết không phải vì mất quá nhiều máu sau khi bị móc mắt đúng không?"

Màn hình: "Đúng vậy."

Màn hình: "Đừng buồn, cậu ấy chết trong giấc ngủ, không hề phải chịu đau đớn."

Choi Wooje: "Anh đang quan sát bọn tôi sao?"

Màn hình lại im lặng một lúc lâu, tự hỏi liệu câu nói này của em có còn mang ý nghĩa nào khác không?

"Đúng vậy."

Sau đó, màn hình vội vàng gõ lên một dòng chữ: Một câu hỏi cuối cùng.

Đôi má của Choi Wooje ẩn dưới ánh đèn chậm rãi nở một nụ cười buồn bã.

"Câu hỏi cuối cùng, tại sao anh lại làm điều này?"

Khuôn mặt được chiếu sáng bởi chiếc màn hình điện tử màu xanh kia dường như đã bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, anh nhìn khuôn mặt ngây thơ của Choi Wooje qua camera, cảm giác như mình vừa bị vạch trần.

Nhưng anh vẫn phải nói sự thật với Choi Wooje.

Màn hình chậm rãi hiện lên vài chữ: Bởi vì tôi đã chán ngấy những trò chơi của con người rồi.

Choi Wooje thản nhiên gật đầu, sau đó lại nói: "Cho đến khi tôi muốn nói ra những lời dối trá với tất cả mọi người, anh nhất định cũng phải nghe cho rõ đấy."

Chiếc màn hình nhấp nháy rồi dần dần mờ đi.

Choi Wooje thật sự muốn cuộn tròn ở trong chiếc chăn bông mỗi khi bóng tối tìm đến, để em có thể yên tâm ngủ một giấc thật ngon, dù sao thì đối với một đứa trẻ, chăn bông thật sự có thể ngăn chặn tất cả mọi nỗi sợ từ bóng tối, nhưng hiện tại Choi Wooje lại không thể làm vậy.

Em ngồi trên giường, ánh tuyết rơi chầm chậm xuống đôi vai trĩu nặng.

Trong thế giới cô đơn này, em ta là người duy nhất bị bỏ lại trên con thuyền chứa đầy những sự thật.

-

Choi Wooje nhìn thấy một cái bóng đen xuất hiện phía sau những con thuyền trắng.

Em bất chợt lao lên khỏi mặt nước khiến người kia giật mình.

"Quả nhiên chính là anh." Choi Wooje không ngạc nhiên, "Đến giết em sao?"

Người đàn ông mỉm cười nói: "Đoán ra rồi à?"

Choi Wooje đáp lại: "Còn có thể là ai ngoài anh chứ?"

"Cậu có vẻ không phải dạng ngốc nghếch gì nhỉ. Mỗi lần xuất hiện đều chỉ núp sau lưng Ryu Minseok và Lee Minhyung, ai có thể nghĩ được rằng cậu sẽ giết chết Park Jaehyuk chứ?"

Choi Wooje ngã trở lại bồn tắm, hai tay em mân mê những chiếc thuyền của mình. "Anh ta xứng đáng."

"Tôi không hiểu."

Choi Wooje nhìn đối phương từ trên xuống dưới như một kẻ ngốc.

"Dù sao thì mọi chuyện cũng sẽ chấm hết sau khi tôi giết chết cậu."

Choi Wooje giễu cợt.

"Anh không sợ chết sao?" Choi Wooje nhìn chằm chằm đối phương rồi nói: "Cho dù có phải chết, anh cũng vẫn quyết định đến giết tôi sao?"

Người đàn ông chật vật nhấc quả tạ trên tay lên "Chuyện đó để tính sau đi, trước tiên tôi phải giết chết cậu cái đã."

Choi Wooje đột nhiên nói: "Khoan đã, tôi sợ đau lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net