Chương 57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tên này vẫn luôn theo dõi Ngô Thế Huân." Người mặc vest đen vô cùng kính cẩn giao xấp ảnh cho An Hạo Tuấn.

"Có lai lịch thế nào?" An Hạo Tuấn vừa lật ảnh xem vừa hỏi.

"Hàn Tại Duẫn, vốn là thực tập sinh của SM, nhưng không biết sau đó vì lý do gì mà rời khỏi."

An Hạo Tuấn nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc: "Điều tra cho kỹ càng, đừng để hắn đến gần Ngô Thế Huân." An Hạo Tuấn là người vô cùng thông minh, từ lúc Ngô Thế Huân bị đánh ngất ở đầu đường đã luôn để ý điều tra, sau đó lại phát sinh thêm chuyện cậu bị nhốt trên tầng thượng, anh ta lại càng lo lắng.

Anh ta biết người Ngô Thế Huân yêu là Lộc Hàm, nhưng anh ta cũng biết bản thân anh ta yêu Ngô Thế Huân.

Tuy rằng hiện tại không thể ôm cậu ấy vào lòng, nhưng mà vẫn có thể bảo vệ từ xa.
********************************
Trời hôm nay đột nhiên lại đổ mưa, bọn họ đang quay ngại cảnh, nên đành tạm dừng. Ngô Thế Huân nhìn đám hyung đang cười cười nói nói, bản thân cậu cũng yên tĩnh thầm cười, anh quản lý đưa cho cậu một cái ô, Ngô Thế Huân nói lời cảm ơn xong thì nhận lấy.

"Lịch trình tháng này đã giảm đi một ít, anh đã hẹn bác sĩ cho cậu, ngày mai đi làm kiểm tra đi!" Anh quản lý ôm ôm lấy cậu bé, vai cậu đã gầy đi nhiều lắm!

"Vâng, cảm ơn hyung." Ngô Thế Huân cười thật hiền, khóe mắt cong cong hình trăng khuyết, dường như thật sự rất vui vẻ.

Tháng này công ty đã bắt đầu sắp xếp lịch trình riêng cho bọn họ, thật ra cũng rất bình thường, đều debut đã lâu, nhân khí vẫn luôn vững mạnh, nhưng đạo lý phòng còn hơn chống cực thịnh ắt suy vong ai cũng hiểu, đám hyung rồi sẽ đến lúc nhập ngũ, cả nhóm trong một thời gian cũng không thể hoạt động bình thường, công ty đã nghĩ đến hướng hoạt động khác cũng là chuyện tất yếu, giống như Diệc Phàm hyung, công ty đã nhận phim cho anh ấy đóng, ngày kia là phải vào đoàn phim rồi, cũng tốt, Ngô Thế Huân nghĩ, mọi người đều sẽ tốt, nhưng mà không hiểu sao vừa nghĩ đến phải chia xa, trái tim lại thấy nói đau, ngay cả đến dạ dày cũng không yên phận.

"Lộc hyung, Lộc hyung, trong túi Chung Nhân có kẹo..." Giọng nói của Tử Thao rất phấn khích, Ngô Thế Huân cũng nhìn qua, Lộc Hàm đang nắm lấy vai cậu ấy cười đến thật tươi sáng. Người này, giống như biến thành ánh trăng chôn giấu tận sâu trong lòng cậu, ánh trăng đó, thật lạnh lẽo...

Lộc Hàm cười đến muốn rớt hàm, nhưng trong thâm tâm nỗi buồn lại dâng lên, anh quay đầu nhìn người kia, Ngô Thế Huân đang cầm một chiếc ô màu đen ngây ngốc đứng ngắm mưa, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, giống như mọi ồn ào của thế giới đều cách biệt với cậu, cậu đứng ở đó cô đơn đến làm người khác xót xa.

Mưa trong lòng không ngừng rơi xuống, nhưng lại không làm ướt nổi mái tóc của cậu ấy...

Ngô Thế Huân làm xong xét nghiệm nội soi dạ dày, khó chịu đến nỗi không nhấc nổi lưng lên để đứng dậy, mãi mới ngồi được xuống ghế không ngừng nôn khan, sắc mặt tệ đến thật dọa người.

Đột nhiên có người từ đằng sau chạm vào lưng cậu, Ngô Thế Huân ngẩng mặt lên nhìn, là Phác Xác Liệt đang giúp cậu vỗ lưng.

"Hyung, sao anh lại đến đây?" Ngô Thế Huân cố nở nụ cười, uể oải hỏi.

"Cái thằng bé này làm sao thế, đến bệnh viện cũng không nói với anh, nếu như không phải anh quản lý không đến được mới gọi cho anh, em mà ngất ở đây thì làm sao..." Phác Xán Liệt có chút bực mình, nhưng nhìn thấy cậu ấy như vậy, đau lòng vẫn là nhiều hơn cả.

"Sao dữ vậy..." Ngô Thế Huân dứt khoát tựa vào ngực Phác Xán Liệt.

"Lúc nào lấy kết quả?" Phác Xán Liệt hỏi.

"Phải qua tuần sau."
******************
Lộc Hàm tắm xong, vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, cùng lúc Ngô Thế Huân và Phác Xán Liệt vừa về đến.

Cậu ấy hình như lại đi bệnh viện, Lộc Hàm nhớ lại anh quản lý đã từng nói qua muốn cậu ấy hôm nay đến bệnh viện kiểm tra, không biết thế nào rồi?

"Về rồi à?" Kim Tuấn Miên từ phòng ngủ bước ra liền hỏi thăm.

"Vâng!" Ngô Thế Huân trả lời.

"Sao rồi?" Kim Tuấn Miên bước qua nhìn mặt Ngô Thế Huân: "Sao sắc mặt lại kém thế này?"

"Một tuần nữa mới có kết quả." Phác Xán Liệt thay Ngô Thế Huân trả lời: "Em ấy đối với xét nghiệm nội soi dạ dày có phản ứng hơi lớn."

"Để anh rót cho em cốc sữa ấm, em về phòng nghỉ trước đi!" Kim Tuấn Miên xót xa nhìn cậu bé, nhẹ nhàng giục cậu về phòng.

Lộc Hàm chỉ lúng túng đứng ở một bên, nước trên tóc vẫn nhỏ xuống từng hạt, nghĩ đến sữa trong tủ Chung Nhân đã uống hết, anh nhíu mày: "Sữa hết rồi, để anh đi mua." Lộc Hàm đứng ở đằng sau Kim Tuấn Miên nhẹ giọng nói.

Kim Tuấn Miên quay đầu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật đầu.

Mang sữa mua được về đến nhà, Tử Thao đang cùng Ngô Diệc Phàm ồn ào ở phòng khách.

"Em nhớ là bút ghi âm của em ở chỗ anh, có một lần em đặt nó ở trong túi áo anh, anh đều tự lẩm bẩm cái gì, em đều nhớ rất rõ..."

"Ai ya, anh chả nhớ đã vứt đâu rồi, lần sau về mua cái mới cho em không được sao?" Ngô Diệc Phàm kéo Tử Thao từ trên người xuống, đau đầu đến mặt cũng đen lại, anh đương nhiên vẫn nhớ đến cái bút ghi âm đó, lúc bắt đầu anh còn nghĩ mọi việc đã qua rồi, không cần phải đem ra để cho hai người đó nhớ lại nỗi đau, nhưng lại nghĩ rồi cũng đến ngày sẽ cần đến, nên đã tự mình từ sớm cất cẩn thận.

Tử Thao ồn ào một hồi, Ngô Diệc Phàm mới nhớ đến, ngày mai phải vào đoàn phim rồi, phải chia xa với anh em một đoạn thời gian, anh vẫn là nên nói chuyện vài câu với Lộc Hàm mới được.

Lúc đó, Ngô Diệc Phàm đã âm thầm cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra.

"Lộc Hàm..." Nhìn thấy Lộc Hàm mang sữa vào phòng bếp, Ngô Diệc Phàm cất tiếng gọi.

"Diệc Phàm, ngày mai anh đi rồi..." Trương Nghệ Hưng đúng lúc này lại mang theo bộ mặt dài thườn thượt cắt ngang suy nghĩ của Ngô Diệc Phàm.

Ngô Diệc Phàm nhìn Trương Nghệ Hưng một cái, trái tim lại mềm nhũn: "Đúng rồi, không nỡ sao?" Ngô Diệc Phàm thuận tay vuốt má Trương Nghệ Hưng, hai người cùng nhau từ từ nói chuyện, liền quên mất những điều định nói với Lộc Hàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net