Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba tháng.

Ba tháng có ý nghĩa gì?

Một chuyến du lịch, một quý của một năm, một bông hoa từ lúc nở cho đến khi rơi tàn.

Còn hiện tại, lại có thể trở thành thời hạn giữa Lộc Hàm và Ngô Thế Huân.

"Tình trạng hiện tại của cậu ấy rất không tốt, sợ rằng chỉ còn cầm cự được ba tháng nữa mà thôi!" Vừa nãy trong phòng làm việc của bác sĩ, ông ấy dùng thái độ tiếc nối giải thích tình trạng bệnh tật của Ngô Thế Huân cho Lộc Hàm nghe.

"Không thể phẫu thuật sao?" Lộc Hàm đối diện với ông bác sĩ mái tóc đã ngả bạc nói: "Em ấy mới có 20 tuổi, em ấy còn quá trẻ..." Lộc Hàm giọng nói có chút nức nở, mắt đã đỏ hoe.

"Cái này, nói thật lòng, cậu ấy đã bị lỡ mất thời kỳ phẫu thuật tốt nhất, nếu hiện tại làm phẫu thuật, tỷ lệ thành công cũng rất thấp, chỉ còn 10%." Ông bác sĩ cau mày nhìn bản chụp X quang nói: "Hơn nữa, nếu như phẫu thuật, chúng tôi cũng không thể khẳng định, bệnh nhân có thể xuống khỏi bàn mổ..."

"Cũng có thể nói..."

"Cũng có thể nói, nếu cậu ấy không phẫu thuật, vậy thì sẽ còn thời gian khoảng ba tháng, còn nếu như phẫu thuật, cũng có thể, trước ngày phẫu thuật một ngày, chính là ngày cuối cùng của cậu ấy." Ông bác sĩ cuối cùng cũng nói ra hiện thực tàn nhẫn.

Còn Lộc Hàm, dường như chết lặng trên ghế.

Nói chuyện với bác sĩ xong, mắt Lộc Hàm đỏ hoe ngây người một lúc lâu. Bây giờ đã là cuối tháng tám, nếu như chỉ còn ba tháng, có lẽ nào còn không kịp chống đỡ nổi qua cả giáng sinh...Nhưng nếu như làm phẫu thuật, Ngô Thế Huân có thể ngay cả bàn mổ cũng không xuống được, làm sao đây? Lộc Hàm ở trong phòng nghỉ dành cho thân nhân ngồi xuống, đau đớn đến không thở nổi,

Làm sao đây, làm sao đây, ai có thể đến cứu Ngô Thế Huân của anh?

Lần đầu tiên Lộc Hàm cảm thấy, mình lại có nhiều nước mắt như thế, dường như sắp rơi hết rồi! Lúc Phác Xán Liệt tìm thấy Lộc Hàm, anh đang ngồi ngây người trên ghế, mắt đã sưng đến không thể nhìn thấy.

"Lộc hyung, Thế Huân tỉnh rồi!" Phác Xán Liệt không nhịn được lại hỏi anh sao rồi?

"Ừ..." Lộc Hàm lảo đảo đứng dậy: "Anh qua chỗ em ấy..."

"Hyung!" Phác Xán Liệt đỡ lấy Lộc Hàm, anh suýt chút nữa khuỵa xuống, mấy ngày này dường như cũng không chịu ăn uống gì: "Hyung, anh nghỉ ngơi chút đã, mắt...sưng cả rồi...nếu để Thế Huân thấy, sẽ buồn đó..."

Lộc Hàm như nghĩ ngợi một lúc, mới gật đầu: "Anh đến công ty xin nghỉ phép, em nhất định phải giúp anh chăm sóc tốt cho em ấy!" Hít một hơi thật sâu, vừa đi vừa gọi điện cho anh quản lý.

Trên đường đến công ty, Lộc Hàm đeo kính đen, vẫn bị cảm giác tuyệt vọng vây quanh mà muốn khóc. Đó là Ngô Thế Huân mà, là người anh luôn làm tổn thương mà anh vẫn yêu sâu sắc Ngô Thế Huân a, làm thế nào mới có thể giữ được em ấy, làm thế nào mới có thể để em ấy không rời xa?

Tim như bị bóp nát rồi lại được phơi bày ra, còn chưa kịp hồi phục sau nỗi đau này, lại bị bóp chặt hơn bởi nỗi đau khác. Lộc Hàm dựa vào cửa sổ xe, cắn chặt môi để không bật ra tiếng khóc.

Trên thế gian này, dần dần mất đi màu sắc, mất đi âm thanh, mọi thứ quay trở lại vạch xuất phát, nhưng cũng không tìm lại được hai thiếu niên năm nào nữa, những ngày tháng cười đến cong cong khoé mắt đã đi xa mất rồi....

********************************

Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt tay chân vụng về cùng mình chơi game, không giấu được nụ cười.

"Hyung ngốc thế!" Cậu cười cong cong khoé mắt, trừ khuôn mặt nhợt nhạt, thật là vẫn giống như trước đây vừa làm nũng vừa bá đạo.

Phác Xán Liệt giả vờ trợn mắt doạ cậu: "Thằng bé hư này, anh là hyung của em đấy!"

Ngô Thế Huân đột nhiên ôm lấy cánh tay anh nói: "Vâng, Xán Liệt hyung."

Xán Liệt giật mình, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu bé, đột nhiên rất muốn khóc: "Thế Huân à!" Anh nói: "Thế Huân à, em nhất định phải mãi mãi ở bên cạnh bọn anh nhé!..."

"Được!" Trong đôi mắt của Ngô Thế Huân nổi lên một tầng sương mù.

Thôi thì nói dối một lần đi, rõ ràng đã biết, không thể cùng mọi người đi tiếp, nhưng vẫn phải nói, bản thân sẽ mãi mãi ở bên mọi người. Chỉ lần này thôi, nói những lời dối trá nhưng lại rất thật lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net