Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi tỉnh lại lần nữa, ánh nắng đang chiếu rọi vào trong phòng ấm áp, là sự ấm áp hiếm thấy trong mùa đông, lòng Ngô Thế Huân lại không ấm lên nổi, vừa nghĩ đến Lộc Hàm tối qua nổi giận như vậy, tim lại đau đến run rẩy.

Vì sao chứ??? Người được yêu thương lại luôn làm tổn thương người yêu quý mình...Rõ ràng đang đau đớn nhưng sao cứ không muốn tìm cách cứu chữa nỗi đau của chính mình.

Ngô Thế Huân nhìn chăm chú vào trần nhà, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, cậu biết mình bị sốt nhưng lại không dậy tìm thuốc. Cho đến khi điện thoại đột nhiên đổ chuông, cậu mới bò từ trong chăn ra ngoài.

"Thế Huân, mau đến công ty đi, quản lý tìm chúng ta có việc gấp." Tiếng Phác Xán Liệt
vang lên trong điện thoại, Ngô Thế Huân chỉ cảm thấy như có một lớp vải bao bọc bên tai, nghe cái gì cũng mơ hồ không rõ.

Cúp máy, Ngô Thế Huân nhìn bộ quần áo trên người mình nhăn nhúm, lập tức đi thay, do dự một chút rồi gõ cửa phòng Lộc Hàm, không ai trả lời. Ngô Thế Huân nhíu mày, mở cửa đi vào. Lộc Hàm đang ôm chăn ngủ say, hôm qua say rượu làm anh khó tránh khỏi thèm ngủ.

"Lộc Hàm..." Thế Huân cẩn thận gọi anh, "Dậy đi..." Lộc Hàm bất mãn nhíu mày, rúc đầu vào trong chăn mặc kệ cậu, dáng vẻ trẻ con rất rõ rệt. Ngô Thế Huân nhìn anh như vậy, bất giác cong khóe miệng. Cậu đánh bạo gãi gãi cằm Lộc Hàm như ngày trước, "Hyung, dậy thôi..."

"Thế Huân đừng nghịch..." Lộc Hàm lầm bầm một câu rồi trở mình khoan khoái ngủ tiếp. Ngô Thế Huân sửng sốt, Lộc hyung của cậu dù đang ngủ mơ nhưng vẫn vừa dịu dàng vừa bất đắc dĩ gọi tên cậu, trái tim tối qua đã lạnh ngắt nay bắt đầu từ từ tăng nhiệt, cậu bỗng mỉm cười, khóe mắt cong cong: "Hyung, vậy em không làm phiền anh nữa, anh ngủ đi, em xin nghỉ giúp anh..." Cậu lưu luyến cúi đầu dùng tóc dụi dụi vào mặt Lộc Hàm rồi đắp chăn lại cho anh, đóng cửa đi đến công ty.

Lúc đến công ty, mười người kia đã ở trong phòng họp. Mọi người đương nhiên đều có vẻ không ngủ đủ giấc, Trương Nghệ Hưng đã chìm trong trạng thái JPG khó mà thoát khỏi, mắt thất thần, mặc cho Hoàng Tử Thao dựa vào người cậu ngủ gà ngủ gật như thằn lằn, Ngô Diệc Phàm kéo sụp vành mũ xuống rồi tựa lưng vào thành ghế mà ngủ, những người còn lại cũng ngủ gà ngủ gật. Chỉ có Phác Xán Liệt là đang "fighting fighting" gọi Biện Bạch Hiền đã ngủ quên đi.

Thấy Thế Huân đẩy cửa đi vào, Phác Xán Liệt lúc này mới chồm đến: "Ôi thằng bé này em sao thế, sắc mặt sao xấu thế này!" Các thành viên khác mới trở lại từ cõi tiên, thấy sắc mặt Ngô Thế Huân quả thực rất xấu: "À, không sao đâu, tối qua ngủ không ngon thôi." Cậu ấp úng trả lời.

"Lộc hyung của em đâu?" Ngô Diệc Phàm hỏi.

"Lộc Hàm hyung hơi khó chịu, vẫn đang ngủ...."

"Khó chịu?" Ngô Diệc Phàm giật mình, lẽ nào hôm qua là khó chịu thật.

"Quản lý gọi chúng ta đến là có chuyện gì vậy ạ?" Ngô Thế Huân ngồi xuống vừa day thái dương vừa hỏi.

"Không biết nữa." Trương Nghệ Hưng lắc đầu, "Nhưng nói là rất gấp, hơn nữa..."

"Hơn nữa còn có sát khí." Kim Chung Đại sáp đến bắt chước lại quản lý: "Đám nhóc con các cậu tôi không quan tâm các cậu ở đâu làm gì lập tức về công ty cho tôi, không thì các cậu cứ ngẩng cái đầu lên mà chờ xem!..."

Đỗ Khánh Tú nghe vậy lại rùng mình một cái, mắt mở to thêm, bám lấy Kim Chung Nhân không buông. Ngô Thế Huân hắt hơi một cái, vừa cúi đầu, vết thương bị che dưới tóc liền lộ ra, là vết đụng vào tường hôm qua, giờ đã tím bầm.

"Trán em làm sao vậy..." Kim Tuấn Miên ở gần cậu nhất liếc thấy ngay, Ngô Thế Huân đang nghĩ nên trả lời thế nào thì quản lý mặt tối sầm đẩy cửa bước vào.

"Hyung." Các thành viên đều dậy chào.

"Lộc Hàm đâu?" Quét mắt một vòng chỉ thấy mười một người, Lộc Hàm không có mặt.

"Lộc Hàm hyung khó chịu, vẫn còn ngủ ạ." Ngô Thế Huân cất chất giọng dinh dính lên nói nhỏ.

"Tối qua ai uống rượu? Còn say đến ngã dúi dụi trên đường, gặp cấp trên trong công ty mà cũng không chào?" Quản lý hỏi.

Mười người kia đều nhìn đối phương vẻ nghi hoặc, mắt to trừng mắt nhỏ. "Sao biết được là người trong chúng ta?" Ngô Diệc Phàm cẩn thận hỏi, những người khác cũng gật gù. Chỉ có mình Thế Huân là đứng yên suy nghĩ.

"Vào ký túc của các cậu chẳng lẽ là nghệ sĩ nhà khác nửa đêm đến gõ cửa?!" Quản lý hơi nổi đó: "Các cậu mới ra mắt được bao lâu mà đã dám say đến mức vật vờ trên đường như bùn nhão như thế? Có nghĩ đến hình tượng của cả nhóm không!?"

Các thành viên đều không nói gì, thậm chí còn đoán được người uống rượu say kia là ai.

"Rốt cuộc là ai?" Quản lý lại hỏi, bỗng nhiên nghĩ lại, "Lộc Hàm khó chịu ở đâu, có phải là..."

"Là em." Ngô Thế Huân bình thản ngắt lời quản lý: "Người uống say đó là em."

Mình cũng nên gánh chịu thôi, Lộc Hàm vì mình nên mới đi uống rượu mà.

Quản lý quan sát Ngô Thế Huân, sắc mặt không tốt, trên thái dương lại có vết thương, cả người trông rất mệt mỏi, đúng là giống người uống say.

"Lộc Hàm hyung cũng vì chăm sóc cho em nên mới bị cảm, giờ đang sốt nên không dậy được..." Ngô Thế Huân nói nhỏ, tẩy sạch mọi nghi ngờ về Lộc Hàm.

"Bị phạt cấm túc." Trò hề này cuối cùng kết thúc trong mệnh lệnh của quản lý: "Vâng." Ngô Thế Huân cúi đầu ngoan ngoãn đáp, trong lòng lại cảm thấy hài lòng, cảm giác bảo vệ được Luhan hyung, thật tự hào.

"Hyung..." Mấy người khác còn muốn xin cho Thế Huân nhưng bị quản lý quét mắt một cái: "Thế này đã là bảo vệ cho Thế Huân rồi, trong công ty còn bao con mắt đang nhìn chằm chằm vào các cậu kìa, vì thế xin các cậu sống yên phận một chút đi..."

Mắt nhìn Ngô Thế Huân đi một mình về phía phòng cấm túc, những người phía sau làm sao tin được cậu bé này lại biết uống rượu chứ, bình thường cậu nhìn thấy rượu còn cau mày như nuốt phải ruồi. E rằng Lộc Hàm đang ngủ ở ký túc mới thực sự là người uống say kìa.

"Nếu đã đến rồi thì tôi nói qua về kế hoạch Giáng Sinh của các cậu luôn." Quản lý ngồi xuống lấy mấy tập tài liệu trong túi ra.

"Cái gì chứ, hôm nay vẫn còn đang trong kỳ nghỉ mà?" Hoàng Tử Thao bất mãn nói.

"Kỳ nghỉ của các cậu đã kết thúc trước thời hạn rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net