4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Renjun cuối cùng đã uống rất nhiều.

Đã gần một giờ đêm và Yangyang đã về nhà rồi. Có điều gì đó về việc người bạn cùng phòng của anh ấy sẽ nhốt Yangyang nếu anh ấy về nhà với bộ dạng say khướt (Yangyang đã gây ra quá nhiều rắc rối, và nó thường khiến bạn cùng phòng của anh mất ngủ).

Cậu không được tỉnh táo lắm, vì vậy Jeno đề nghị đưa Renjun về nhà. Cậu đồng ý mà không cần suy nghĩ gì. Vẫn tốt hơn nhiều so với việc lang thang một mình lúc nửa đêm. Mặc dù rất khó để giữ tỉnh táo nhưng cậu không quên nói với Jeno rằng cậu sẽ qua đêm ở nhà Donghyuck.

Trong lúc đi bộ trở về, tất cả những gì Renjun nghĩ trong đầu là ngủ. Đêm nay, cuối cùng cậu có thể ngủ mà không cần lo lắng vì cậu đã ôn lại tất cả các chương trong các khóa học của mình. Quan trọng nhất, tối nay, Renjun cuối cùng cũng có thể chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Donghyuck.

Khi họ vào khu chung cư của Donghyuck, Renjun không ngờ rằng bạn trai của mình đang đứng bên ngoài tòa nhà, đợi cậu. Nó cũng khiến cậu suy nghĩ xem mình đang ở cùng ai cho đến khi Renjun nhìn thấy Donghyuck nhìn chằm chằm vào Jeno bên cạnh mình, đôi mắt đầy giận dữ.

Không nói gì, Donghyuck nắm lấy cổ tay Renjun và kéo cậu vào lòng mình.

Donghyuck buông tay khi hai người vào nhà và bắt đầu đi quanh phòng khách, trừng mắt nhìn Renjun một cách hoài nghi.

"bạn nói bạn đi với hắn và Yangyang" bây giờ Donghyuck đã đứng yên, hai tay chống hông

"đúng vậy, nhưng mà cậu ấy đã về trước" Renjun vẫn đứng ở cửa, cố gắng giữ mình tỉnh táo.

"nên bạn đã về nhà với Jeno ?"

"Hyuck, em đã nói rồi, bọn em chỉ là bạn. Chẳng có gì giữa tụi em hết, bạn không tin em sao ?"

"Không quan trọng nếu anh tin tưởng bạn hay không, Renjun." Anh đưa tay vuốt tóc, bực bội. "Nếu đó là anh ta thì anh sẽ không tin tưởng."

"em có thể tự lo cho mình, Hyuck" Renjun ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt người đối diện

"không, không phải" Donghyuck hít một hơi thật sâu. "cậu ta thích em đó, Jun. Cậu ta nói với bạn rằng cậu ta thích bạn ngay cả sau khi chúng ta ở bên nhau. Jun, anh không thể tin rằng anh cần phải nói với bạn điều này, nhưng bạn cần phải giữ khoảng cách. Được chứ? Bạn không thể tiếp tục làm điều này.

"Có phải là bạn đoán mò về sự bất an của bạn đối với các mối quan hệ của em và bạn bè của em không, Hyuck?" Renjun hối hận vì lời nói của mình ngay sau khi nói ra vì cậu đã có thể thấy ​​sự tổn thương trên gương mặt của Donghyuck. Cậu cảm giác quai hàm của anh như cứng lại, Renjun gần như có thể nghe thấy Donghyuck đang cố gắng hình thành từ ngữ trong tâm trí anh .

"Anh nói vậy vì anh không muốn bất cứ ai bị tổn thương." Donghyuck gục đầu xuống, giọng run run, và Renjun có thể cảm thấy sự tội lỗi đang lan tràn khắp cơ thể. "Giờ anh đang đau lắm, Jun."

Trước lời thú nhận của Donghyuck, Renjun e dè đi về phía anh. Cậu nắm lấy tay anh và đặt tay lên vai trấn an. "Hyuck, em... em xin lỗi."

"Có thể bạn đúng, có lẽ anh cảm thấy không an toàn thật." Người nhỏ hơn nói, gần như lầm bầm. "Nhưng đó chỉ là vì anh không muốn phá hỏng chuyện này. Chúa ơi, anh... anh thích bạn quá rồi, Jun. Anh biết rằng tôi không xứng đáng với bạn, và những người như Jeno có lẽ sẽ xứng đáng hơn— "

Renjun nhấc một tay lên để ôm lấy khuôn mặt Donghyuck, đưa mắt về phía anh. "Này... Này... Chúng ta xứng đáng với nhau, ok ? Em không có ý gì hồi nãy đâu, Hyuck. Em xin lỗi mà."

Hai người cứ như thế một lúc, hai mắt nhìn nhau. Một người đang cố gắng tìm kiếm sự yên tâm trong khi người kia đang cố gắng thể hiện nó. Donghyuck có thể nhìn thấy cả một vũ trụ trong mắt Renjun. Nó thu hút anh lúc nào không hay.

Renjun muốn tắm cho Donghyuck với tất cả tình yêu mà cậu dành cho anh, để Donghyuck biết rằng anh ấy xứng đáng với những gì anh có. Từ từ, cậu thu hẹp khoảng cách giữa họ, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve má người kia.

Họ hôn một cách nhẹ nhàng và ngọt ngào. Donghyuck luôn nghĩ rằng đôi môi của họ được tạo ra để dành cho nhau bởi vì chúng hoàn toàn vừa vặn, giống như hai mảnh ghép được tạo ra để ghép với nhau.

"chỉ có bạn mới xứng đáng với em thôi" Renjun nói khi họ rời môi, trán hai người tì vào nhau

Và đó là tất cả những gì Donghyuck muốn nghe. Rằng dù có bao nhiêu đối tượng phù hợp với Renjun thì cậu vẫn luôn chọn Donghyuck. họ chẳng thể sánh bằng với anh, đơn giản vì trái tim của Renjun đã có anh, và tất cả những thứ khác đều không quan trọng.

Donghyuck cảm thấy như thể mọi gánh nặng đã được trút bỏ khỏi vai mình. Trái tim của anh vô cùng hạnh phúc, chỉ toàn là hình ảnh người con trai đang đứng trước mặt anh. Vì vậy, lần này, Donghyuck đã hôn cậu. Anh kéo người kia lại gần thắt lưng, hôn Renjun mạnh bạo, thì thầm những điều ngọt ngào và trao nhau những cái chạm nhẹ nhàng.

Hai người hôn nhau đến khi buồng phổi của cả hai bắt đầu gào thét không khí thì mới luyến tiếc buông ra.

Jeno đã có người yêu rồi, bạn biết đấy, "Renjun nói vào cuối đêm hôm đó. Renjun nằm trong lòng Donghyuck, áp mặt vào ngực anh

Donghyuck đẩy Renjun ra để nhìn cậu "cái gì ?"

Renjun nhìn lên với nụ cười vui tươi trên khuôn mặt. "Khoảng ba tuần trước, em nghĩ vậy? Cậu ấy nói với em rằng cậu ấy đang tìm hiểu ai đó. "

Đêm đó, Donghyuck nhận ra mình là đồ ngốc. Lần đầu tiên anh tự nhủ rằng anh sẽ không để Renjun đi, và anh sẽ làm bất cứ điều gì để ở bên cậu. Nhưng đêm đó, Donghyuck cũng nhận ra rằng tình cảm của anh có thể to lớn hơn những gì anh nghĩ.

----------------

còn 1 chap nữa thôi là end rùi 






































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net