7. hết cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tui đã comeback sau gần hai tháng đây-).

I summary I

1 bình chọn để cứu Jungkook=)))))

.

Xem xét một đêm khó khăn nhưng tương đối tuyệt vời của họ, cả hai chàng trai đều thức dậy vào một giờ hoàn toàn hợp lý và mất rất ít thời gian để chuẩn bị sẵn sàng và bắt đầu chặng thứ ba của chuyến đi.

Hiện tại, cả hai đã đạt đến đỉnh điểm trong mối quan hệ của mình (bất kể bạn thực sự có thể phân loại nó là gì), trong đó họ có thể ngồi trong sự im lặng hoàn toàn thoải mái trong một thời gian dài, vì vậy đó là tất cả những gì mà hai người làm.

Jungkook chọn lái xe, có lẽ vì Tae không ngừng than vãn về việc phải lái xe vào bữa sáng, nhưng Jungkook thực sự không bận tâm nhiều đến việc đó như anh nghĩ.

Điều này có thể là do cậu vẫn đang tận hưởng niềm hạnh phúc sau khi đạt cực khoái từ đêm hôm trước (đây là một kỷ lục mới, cậu chưa bao giờ đạt được điều này... được rồi, như vậy trong một khoảng thời gian dài sau đó), liệu đó có phải là ý tưởng cuối cùng không? về nhà, hay không gì khác hơn là cách một Tae nhẹ nhàng hát theo tiếng nhạc trong suốt chuyến đi, và đặt một tay lên chân Jungkook, vô thức nhặt lấy sợi vải dường như đã được che phủ trên đó.

Họ dừng lại một lần để ăn trưa muộn và lần này Jungkook để Tae trả tiền. Cậu ấy đã quá túng quẫn, gần như là đã khóc khi kiểm tra số dư tài khoản ngân hàng của mình trước khi họ rời khỏi nhà. Tae đã bật cười trước phản ứng của cậu, nhưng vẫn đưa tay vỗ nhẹ vào má người nhỏ hơn một cách đầy thương cảm. Và anh hình như cũng đã tiết lộ cho người mình yêu một bí mật nhỏ rằng mẹ cậu đã chuẩn bị cho kế hoạch có cháu rồi.

Jungkook đã không nhận ra mình đã lái xe suốt chặng đường về nhà cho đến khi nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển vào khoảng 11 giờ, rồi nhìn Tae, người đã ngủ quá lâu, rồi nhìn vào biển báo đường phố của chính mình.

Cậu lái xe vào bãi đậu xe của mình và nhẹ nhàng lay người kia tỉnh lại. Tuy nhiên, trước khi có thể chụp một bức ảnh ngái ngủ của anh, cậu đã bụm miệng cười khúc khích trước dòng nước miếng chảy ra từ khóe miệng xinh, "Tae, Tae"

"Ừmmmmm"

"Đến nhà rồi.''

Anh uể oải ngồi dậy và nhìn xung quanh, "Em thực sự vừa lái xe 12 tiếng một mình à, Kook?"

Cậu nhún vai, "Em đoán là vậy.''

"Chà," anh thở dài.

"Chà," Jungkook lặp lại. Cậu thực sự không muốn ra khỏi xe. Điều này thật kỳ lạ khi lưng và đầu gối của cậu giờ đang giết chết bản thân cậu.

TaeHyung dường như cũng không thực sự muốn rời đi nên họ chỉ nhìn nhau một lúc.

"Anh vẫn sẽ chở em về vào thứ sáu phải không?''

''Dĩ nhiên rồi hehe.''

''Cả hai chúng ta đều sẽ có một tuần khá bận rộn nhỉ.''

Jungkook rên rỉ, "Em sẽ không thể gặp anh nhiều đúng không?''

"Ừm" mặt Tae hơi xụ xuống, "nhưng chúng ta vẫn có thể nhắn tin chứ?"

"Vâng. Em có thể không...," Jungkook lúng túng hắng giọng, "Muốn cho anh thứ gì đó để thích... phải nhớ em nhé.''

"Sao em lại lo lắng như vậy," anh ngáp, nhưng vẫn tháo dây an toàn, trượt vào lòng Jungkook, "Cuối tuần này thật vui, Jungkook, cảm ơn vì đã cho anh đến"

"Đó là ý tưởng của anh," Jungkook càu nhàu trước khi kéo anh vào, khao khát cảm nhận được đôi môi của Tae áp vào mình.

Tất nhiên, đó là tất cả những gì anh mong đợi, và Jungkook ngân nga hài lòng trong miệng anh, di chuyển tay lên xuống dọc theo hai bên hông anh.

Như để đáp lại Jungkook, Tae di chuyển xuống cổ cậu để bắt đầu cắn vào làn da mỏng manh nơi người nhỏ hơn,'' Không," Jungkook thở ra mà không hề biết mình đang nín thở, "Em muốn nhìn thấy trước gương, bé yêu''

Vì vậy, anh ngả ghế ra sau một chút khi người kia bắt đầu làm việc, giơ tay uể oải đặt lên cổ cậu, chơi đùa với làn tóc mai đen nhánh.

Tae ngồi lại sau bao lâu á? có trời mới biết, anh chỉ cắn môi thỏa mãn ngắm nhìn tác phẩm của mình, đưa ngón tay lướt dọc theo những vết thương mềm mại.

Jungkook rùng mình, và dẫn anh đến nụ hôn nhẹ nhàng cuối cùng trước đó, "Thứ sáu?"

"Thứ sáu"

.

Chỉ đến khi Jungkook bật đèn trong căn hộ giờ đã xa lạ của mình và nhìn thấy cái mớ hỗn độn đẹp đẽ mà Tae đã tạo ra trên cổ mình thì cậu mới ngã xuống.

Chúa ơi, điên mất. Cậu nở nụ cười rạng rỡ.

Và đó là sự khởi đầu của tuần tồi tệ nhất trong cuộc đời Jungkook.

.

Bạn hỏi điều gì đã làm cho nó trở nên tồi tệ như vậy? Thì tóm gọn lại là, sự chán nản của cậu trai họ Jeon đã lên đến đỉnh điểm trong cuộc đời.

Và tất nhiên, tất cả là do cái con người họ Kim kia. Không, thực ra là không phải do anh ấy, Jungkook nhận ra. Cậu không thể đẩy trách nhiệm về cái mớ cảm xúc hỗn độn này cho một bên khác.

Không, đó là do bản chất thực sự, của mối quan hệ, đó là cảm giác của Tae. Nói tóm lại, đó là một hiện tượng. Thậm chí còn hơn thế. Điều đó, và Jungkook cũng bắt đầu thực sự ghê tởm bản thân mình, cách cậu phản ứng với mọi thứ, tính cách của cậu.

Tại sao cậu lại là một người xấu như vậy, cậu tự hỏi? Đặc biệt là so với thiên thần Tae, một người rất tốt bụng, ngọt ngào và đáng yêu? Bên cạnh đó, Jungkook có cảm giác như mình là một tên bắt nạn trẻ trâu giang hồ mõm, luôn đặt một bộ giảm chấn* lên mọi thứ và mọi người mà cậu ấy chạm vào.

*là thiết bị được dùng cho mục đích bảo vệ thiết bị, máy móc tránh khỏi những tác động bên ngoài

Cậu thô lỗ, vụng về, tâm trạng thì sáng nắng chiều mưa, không làm được gì ngoài việc làm tổn thương người cậu thích và mọi người xung quanh. Và không thể nào đó chỉ là ảo tưởng của cậu được, cậu không ngừng tự nhủ, bắt đầu chiêm nghiệm về cuộc sống của mình. Cậu gần như không có bạn bè, những khách hàng thường xuyên ở cửa hàng gần như bật chế độ xanh lá với cậu và, chết tiệt, ngay cả gia đình cậu cũng có mối quan hệ với Tae tốt hơn nhiều so với trước đây họ từng có với cậu.

Jungkook đang rối như tơ vò, không thể ngừng nghĩ về những điều sẽ ảnh hưởng đến (một số) mối quan hệ của cậu sau này. Cụ thể là Tae.

Cậu sẽ làm tổn thương anh, và sẽ sớm thôi, nếu cậu chưa làm vậy. Cậu quá liều lĩnh, và thiếu suy nghĩ. Cuối tuần này lẽ ra phải là giả vờ, họ chỉ được phép 'giả vờ' ở bên cạnh bố mẹ Jungkook, có thể là anh trai cậu ấy. Và hãy nhìn những gì cậu đã làm đi.

Rốt cuộc thì đó là lỗi của cậu. Chàng trai nghĩ có lẽ cậu đã cho Tae mọi thứ anh muốn, và còn hơn thế nữa. Nhưng bây giờ họ đang đứng ở đâu? Họ phải đi đâu từ đây? Jungkook không biết mình muốn gì, mọi thứ thật mơ hồ, ít nhất là không đủ để không chọc tức Tae.

Điều duy nhất 'hợp lý' (phát âm: hoàn toàn ngu ngốc) đối với cậu bây giờ lại phải quay trở lại vị trí bắt đầu. Có những thứ cần phải kết thúc. Cậu sẽ không bao giờ gặp lại TaeHyung nữa, cậu trai quyết định, hoặc ít nhất là không cố ý. Đó là cách duy nhất. Cách duy nhất để kéo bản thân cậu ra khỏi thứ  cảm xúc quái quỷ đã dày vò cậu hàng đêm, và cách duy nhất để cho Tae được tự do, để trái tim người con trai ấy khỏi mỏi mệt vì chờ mong.

Và bạn hỏi làm thế nào mà Jungkook có thể thực hiện được điều này? À, cậu sẽ chỉ đến đó, phớt lờ người cậu yêu cho đến khi anh hiểu rõ vấn đề rồi rời đi. Jungkook không tài nào có thể buộc bản thân mình phải đối mặt với ánh mắt của Tae nếu cậu phải nói thẳng với anh. 

Cậu tưởng tượng môi dưới của mình sẽ run lên như thế nào và cách cậu cố gắng chớp mắt để mi mắt thôi vương nước trước khi cất lời từ chối.

Và đó là những gì cậu đã làm. Cậu bắt đầu phớt lờ nhiều tin nhắn của anh và cố gắng tự mình xóa đi bóng hình anh trong tâm trí.

Nó có hoạt động không? Tất nhiên là không rồi!

TaeHyung có mặt ở khắp mọi nơi. Anh ở trên cổ, tại nơi những ấn ký giận dỗi từng là niềm an ủi, giờ đã chuyển thành những khoảng đớn đau, anh hiện diện khắp căn hộ của Jungkook với những tờ biên lai nhỏ từ đồ ăn mang về mà họ đã cùng nhau mua, cùng những món đồ lặt vặt và đồ lưu niệm mà anh để lại, cậu có thể nghe thấy giọng nói của anh, trong tâm trí, hát theo tất cả những bài hát yêu thích của mình, theo cái cách mà Jungkook yêu thích.

Jungkook thề rằng đó là cái tông giọng kia của người cậu yêu mà cậu đã nghe thấy trong bộ phim khiêu dâm mà cậu xem ngày đó, cậu có thể cảm nhận được hương thơm mềm mại từ mái tóc anh ở nơi làm việc, nụ cười anh che lấp toàn bộ khuôn mặt các nhân vật trong chương trình thực tế mà cậu đang xem. Cậu cũng chẳng thể bắt mình chuyển kênh, hình ảnh cả hai cười rồi hôn nhau đã tự lúc nào trở thành một hồi chuông cảnh báo tàn nhẫn, rằng cậu đã hủy hoại mọi thứ quá nhiều, rằng đáng lẽ cậu nên giả vờ.

Rõ ràng, điều này ảnh hưởng đến cuộc sống công việc của người nhỏ hơn. Nó cũng sẽ ảnh hưởng đến trang mạng xã hội của cậu nếu cậu thực sự có một cái. Cậu đã thậm chí còn trở nên nghiêm khắc và cộc cằn hơn với khách hàng và cấp trên, công việc đã chán lại càng chán thêm. Jin, sau khi nhanh chóng nắm bắt được chuyện gì đang xảy ra, bắt đầu ném cho cậu cái nhìn lạnh lùng và không còn mời anh ta một hoặc hai lon bia trong giờ nghỉ.

Mọi chuyện lên đến đỉnh điểm vào thứ Năm, khi Jungkook đang tức giận đẩy xe đẩy. Đầu tiên, đó chắn chắn hoàn toàn là lỗi của cậu. Cậu đang nghe nhạc (vốn đã trái với quy định), và chắc chắn nhất là không hề để ý xem mình sẽ đi đâu, thay vào đó, cậu bắt đầu nghĩ về cái cách mà cuộc sống mình đã trở nên khốn khổ như thế nào, cố gắng gắn nó với một vật gì đó khác ngoài việc đột ngột thiếu vắng người kia. chàng trai tóc lilac của cậu. Miên man trong dòng suy nghĩ trong một bãi đậu xe đông đúc, quả là một bước đi khôn ngoan khi mà một chiếc ô tô đã từ đâu lao tới, nói lời chào bằng cách đâm thẳng về phía Jungkook.  

Nó không đủ khó để cậu phải chịu bất kỳ vết thương thực sự nào ngoài một vết bầm tím nặng nề sẽ xuất hiện vào sáng hôm sau, nhưng nó cũng đủ để khiến cậu ngã xuống. Bị mất cảnh giác và đã tức giận, cậu nhảy dựng lên, phát tiết và nhanh chóng ném khách hàng, không phải một mà là hai ngón giữa.

Namjoon kéo anh sang một bên chưa đầy mười phút sau, "Này, Jungkook, chúng ta nói chuyện trong văn phòng được không, nhanh lên nhé?"

Cậu gật đầu một cách dứt khoát. Người nhỏ hơn đã nhận thức rõ ràng rằng mình sẽ gặp rắc rối, đã chắp nối mọi chuyện lại với nhau qua vẻ mặt của người lái xe, và hơn nữa, cậu đang lửng lơ trong đáy sâu của tuyệt vọng. Đã chẳng còn nhiều thứ có thể khiến cậu cảm thấy tồi tệ hơn nữa rồi.

"Anh nghĩ mình không cần phải giải thích cho chú biết tại sao chú lại ở đây, chuyện lái xe vừa rồi là sao?  Chú biết chú đã làm gì và sai ở đâu rồi đúng không?''

"Yep."

"Bỏ cái tai nghe xuống.''

"Biết rồi.''

Namjoon gật đầu và thở dài, "Nghe này, Jungkook, Jin đã kể cho anh nghe về tình trạng của em với TaeHyung, nên anh, chắc là, anh đã hiểu rồi, em đang có mối bận tâm cá nhân, nhưng đây là công việc, anh xin lỗi, nhưng em không thể cư xử như thế này ở nơi làm việc của em, rõ chưa?"

"Ừ," tại sao sao cha nội Jin kia mồm to vậy? Jungkook nghĩ đây không phải là lúc để hỏi.

"Bọn anh ừm," người lớn hơn nhìn xuống tay mình, "Anh xin lỗi, nhưng bọn anh sẽ phải đình chỉ cậu vài ngày. Và, ừm. Và sẽ là không lương, yeah.''

Jungkook không đáp lại anh.

"Anh cảm thấy tồi tệ, anh bạn ạ, chỉ là," anh mím môi, "lệnh của người quản lý, và chết tiệt, chú biết đấy. Gần đây chú đã thể hiện không được tốt lắm-"

"Không," Jungkook lắc đầu, "Không sao đâu, đừng giải thích nữa, Namjoon, em hiểu rồi"

"Anh xin lỗi," anh lại xin lỗi, "Anh sẽ không gay gắt thế này nếu đó là quyết định của anh, anh chỉ muốn em biết điều đó," anh đưa tay xoa xoa gáy, "Anh sẽ nghỉ trưa lúc 10 giờ, anh có thể chở em về được không?"

"Đợi đã, em phải rời đi ngay lúc này à?"

"Ừ," đến lượt Namjoon tránh ánh mắt của cậu.

Jungkook nhún vai, thất bại thảm hại, "Được rồi, em sẽ ra ngoài bằng xe của anh.''

Jungkook muốn khóc, không hề đùa đâu, Jungkook đã khóc khi Tae nhắn tin cho cậu vào ngày hôm sau để hỏi liệu cậu có cần quá giang từ nơi làm việc về nhà không. Cậu đọc đi đọc lại với cảm giác tội lỗi. Anh vẫn ân cần quan tâm, mặc dù Jungkook đã trắng trợn tránh mặt anh. Cậu quyết định trả lời, chỉ vì cậu không muốn anh phải đợi mình quanh bãi đậu xe. Cậu vẫn quan tâm đến anh, vẫn thích anh, cậu thừa nhận với chính mình. Dù vậy điều đó là bình thường, phải không?

KHÔNG

Tại sao lại không?

Em bị đình chỉ công việc rồi.

Huh. Tại sao ????

Em không muốn nói về nó.

Thứ lỗi cho anh nhé:/ hay là để anh mang pizza đến cho em sau giờ làm việc nhé, em biết bạn ghét người Trung.

Tùy anh.

Làm ơn đi jungkook anh nhớ em

.

Tim cậu như rớt xuống ba chữ cuối cùng. Ít nhất thì đối với Tae thì anh ta là một người yếu đuối. "Chỉ một lần nữa cũng không sao đâu ha," cậu lặp lại thành tiếng với chính mình tổng cộng năm lần trước khi đồng ý.

Jungkook thực sự chỉ nhìn chằm chằm vào đồng hồ cho đến khi Tae nhắn tin gọi cậu đến. Thành thực mà nói, cậu ấy đã xem TV, nhưng mắt cậu trai trẻ lại chẳng lúc nào để ý đến nơi màn hình.

Cậu để Tae ôm mình khi bước vào căn hộ của anh, nhưng lại đưa ra quyết định vô cùng khó khăn là không ôm lại anh, dù cảm giác đó giống như một cốc nước đá mát lạnh giữa trưa hè nóng ran. Tuy nhiên, cậu vẫn vùi đầu vào gáy anh, vẫn hít vào mùi dầu mỡ và nước tương mà lẽ ra anh không nên thích mà TaeHyung luôn ngửi thấy sau giờ làm việc. Và nó ngon tuyệt. Tại sao thứ gì của anh cũng tốt vậy? Tại sao Jungkook lại có thể hoàn toàn quên đi nỗi trầm cảm của mình ngay giây phút cậu cảm nhận được nhịp tim của Tae đối với mình?

Lẽ ra cậu không nên để anh ấy đến đây. Người nhỏ hơn trở lại trạng thái ban đầu chỉ trong vòng vài phút sau khi ngồi phịch xuống chiếc ghế dài cạnh Tae, cái ôm khiến cậu bối rối kinh khủng và chìm vào chiêm nghiệm. Cậu tránh ánh mắt của anh khi họ nhai bánh pizza trong sự im lặng có phần căng thẳng, không thể tự mình đập tan vào khoảng hư không đã hóa băng tự lúc nào.

Sau khi họ ăn xong, Tae hắng giọng, "Trông em tệ quá"

"Đúng vậy," cậu vẫn dán mắt vào TV.

Tae đưa tay chạm vào đùi anh, "Anh cá là anh có thể khiến em thấy dễ chịu hơn"

Cậu có thể cảm nhận được Tae đang nghiêng người tới, và cậu hoàn toàn không muốn gì hơn ngoài việc gặp đè anh xuống. Cậu muốn nếm thử anh, kéo anh vào lòng, và làm quen lại với cảm giác lông mi của anh rung nhẹ trên má và âm thanh ấm áp vang vọng khắp cơ thể cậu khi Tae rên rỉ trong miệng cậu, nhưng đó chính là vấn đề. Về cơ bản thì Jungkook sắp chết vì điều đó rồi. Vì thế cậu khó chịu tránh sang một bên, gạt tay Tae ra khỏi chân mình, "Em, ừm, không-em không có tâm trạng"

Tae nghiến chặt hàm, dừng lại một giây trước khi nói, "Chúng ta cần nói chuyện. Ngay bây giờ"

"Về cái gì?" Jungkook giả vờ không biết.

"Em biết rõ điều gì mà, anh bạn. Anh. Chúng ta. Cái này.''

"Cái này thì sao?"

"Em không thể," người lớn hơn rên rỉ, đứng dậy, "đồ khốn kiếp. Có 2% khả năng là em không cố thoát khỏi cuộc trò chuyện này, để anh giải thích cho em. em cứ lôi anh xềnh xệch đi như một con thú vậy. con chó chết tiệt đó bị xích, và em biết không? Anh sẽ không để em tiếp tục nữa đâu"

"Đợi đã, cái gì cơ?" Jungkook hỏi lại, bối rối.

Tae cười như không cười, "Em dẫn anh đi xem ngôi nhà mùa hè chết tiệt của bố mẹ em, và hành động như bạn trai thực sự của anh theo đúng nghĩa đen khi lẽ ra chúng ta phải giả vờ. Em hôn anh khi không có ai nhìn, em ôm anh vào giường, em nắm lấy bàn tay chết tiệt của anh, thì thầm tất cả những điều ngọt ngào đó vào tai anh, khiến anh cảm thấy mình thật đặc biệt. Và rồi, ngay khi anh bắt đầu mất cảnh giác, và nghĩ, này, có lẽ Jungkook thực sự sẽ đối xử tốt với anh, tự vấn chính mình, cẩn thận xác nhận những điều anh nghĩ về chuyện đôi ta khi cả hai chúng ta đều đã rung động, em hôn tạm biệt anh và sau đó tránh anh như tránh tà. Điều đó thật không công bằng," anh vò tóc mình, "Thật thô lỗ, và em đang đùa giỡn với cảm xúc của anh! Anh cảm thấy bị lợi dụng, điên thật đấy? Đừng nói là em không hiểu.''

"Em biết cảm giác đó tồi tệ như thế nào không? Anh sẽ cho em biết cảm giác đó như thế nào. Cảm giác như thể em đã nhốt anh lại, khiến anh sức cùng lực kiệt, lợi dụng anh để làm bố mẹ em vui, và rời đi sau vô số buổi làm tình, bỏ anh lại như một cái giấy gói kẹo chết tiệt.

"Và rồi, khi anh cố gắng đến đây để tìm hiểu mọi chuyện, em vẫn là người lạnh lùng, thiếu cảm xúc như trước đây. Em không thể đối xử với anh như cách em đã làm một cách bất ngờ, và sau đó hành động như thể chuyện đó chưa từng xảy ra mà không có lời giải thích tại sao mọi thứ lại khác khi em buồn chán, hoặc bất cứ điều gì đang xảy ra. Ngay cả khi em chỉ bối rối về những gì em muốn và toàn bộ chuyện này là do anh hiểu lầm, em vẫn không đối xử với anh theo cách mà anh đáng được đối xử. Dù thế nào đi nữa thì em cũng đang quá mức trẻ con. Anh không phải là một con búp bê giẻ rách mà em có thể chộp lấy, nhét đồ của mình vào và chỉ sử dụng để giải trí cho riêng mình"

"Wow," Jungkook chế giễu, đột nhiên bào chữa, "anh thực sự không hiểu em chút nào. Dù thế nào đi nữa, sao anh có thể gọi chúng ta là bạn nếu anh đã nghĩ rằng-''

"Em luôn làm điều này chết tiệt, Jungkook! Em LUÔN, luôn luôn, luôn nói 'chúng ta không phải là bạn, em thậm chí còn không thích anh' ĐÚNG VẬY, bất cứ khi nào có một mối đe dọa nào đó rằng em sẽ cho anh biết em thực sự là ai là, và dựng lên bất kỳ loại danh xưng mối quan hệ chết tiệt nào đó.

"Em muốn biết anh nghĩ gì không?" Tae hỏi, cay đắng, "Anh nghĩ em thích làm điều đó bởi vì em là một người sống khép kín về mặt cảm xúc và chưa từng thân thiết với ai trước đây nên em không biết cách đọc cảm xúc của mình. cảm xúc của chính mình, và em sợ phải cởi mở vì em muốn giữ nguyên như một chàng trai nam nhi không bị ảnh hưởng bởi đổi thay như trước đây. Và em cảm thấy thoải mái với điều đó, em không muốn bị tổn thương nên bản năng của em là đẩy mọi người ra xa, anh hiểu. Nhưng em biết gì không? Chào mừng đến với hiện thực. Mọi người đều sợ bị tổn thương, Jungkook, bao gồm cả anh, nhưng thật hèn nhát nếu không nắm lấy cơ hội khi có tiềm năng đạt được điều gì đó tuyệt vời," anh đưa tay ra hiệu giữa họ, dường như chắc chắn rằng, nếu không thì Jungkook sẽ hiểu nhầm, "Em đang làm gì vậy? thật là một kẻ hèn nhát" Anh chớp mắt để nước mắt khỏi tuôn rơi, "Tất cả điều này chỉ là để cứu bản thân em khỏi thứ có thể khiến em hạnh phúc đến vậy. Em có bao giờ nghĩ đến việc em đang làm tổn thương anh đến thế nào không?"

Anh thở một hơi thật sâu, nhìn lên trần nhà để tập trung suy nghĩ trước khi tiếp tục, "Và anh biết, em sẽ đáp lại anh bằng những câu nhảm nhí về việc em chưa bao giờ thực sự quan tâm đến anh, và rằng em gì gì đó, anh đã quá hiểu, nhưng hãy cứ lưu nó lại, được chứ? Em có thể không biết điều này, nhưng em hệt một kẻ si đó em biết không. Em nhìn anh như thể anh là mặt trời, mặt trăng và các vì sao chết tiệt, em đã nhớ tất cả những chi tiết nhỏ nhặt vô dụng này về anh, em đã hôn anh... em hôn anh như thể em sinh ra chỉ vì điều đó, Jungkook. Cảm giác không thoải mái à? Em không cảm thấy vui khi bị cù lét trong hồ, và khi em mỉm cười nhìn anh như thế anh là anh là cả thế giới. Hoặc thế còn khi chúng ta làm tình vào tối hôm đó và em chỉ mải mê hôn anh đến nỗi quên mất chúng ta thậm chí còn phải quan hệ tình dục thì sao?

"Anh cảm thấy rất hài lòng về chuyện chúng mình, anh nghĩ cả hai chúng ta đều có cùng quan điểm. Vì vậy, trừ khi em là một diễn viên xứng đáng với giải Oscar, điều mà anh nghi ngờ về khả năng của em, em cần phải nhìn xem chuyện gì đang diễn ra đi, và đừng nhìn anh như thế nữa. Hoặc chuyện gì đã xảy ra, ai biết được? Có lẽ em đã vừa vượt qua nó, đã thấy những gì em cần thấy"

Phải mất một giây, Jungkook mới nhận thức được chuyện gì đang xảy ra, Tae đã nói cho cậu thấy hiện thực, anh hoàn toàn chính xác, cậu bật khóc trong vô thức, vùi đầu vào tay khi tâm trí mệt mỏi của cậu đang cố gắng hết sức. để xử lý mọi thứ vừa được đặt lên vai cậu. Khi gánh nặng ấy càng ngày càng nặng thêm, tiếng nức nở của cậu cũng càng thêm sâu, tan vào hư không,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC