8; chó ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

I summary I

Jungkook thực sự không biết tại sao mình lại không thể làm điều đó, nhưng đúng là như vậy, và cậu biết mình rõ là một thằng ngốc đến mức độ nào.

.

Lần đầu tiên, Jungkook thức dậy trước Tae và cậu không thể hạnh phúc hơn được nữa.

Well, thực ra là cậu có phần hơi hơi không vui, nói vậy chứ cậu cảm thấy cực kỳ biết ơn. Biết ơn vì Tae đã cố gắng đến vậy, biết ơn vì anh đã xông vô phòng tắm của cậu, biết ơn vì anh đã dành tặng cho cậu một món quà tuyệt vời đến vậy. Biết ơn những điều đã mang cả hai đến gần với nhau hơn.

Phớt lờ Tae là một lựa chọn ngu ngốc, ngu ngốc và cực kỳ ngu ngốc, Jungkook cuối cùng cũng nhận ra, bởi vì chúa ơi, nếu cậu tin vào thiên đường thì điều này, theo cậu, thì chắc hẳn ngày hôm qua là một chốn tiên cảnh.

Những tia nắng đầu tiên xuyên qua tấm rèm khép hờ, chiếu thành từng vệt trên nốt ruồi nhỏ xíu trên mũi Tae và hàng mi dài rợp bóng của anh. Sự nâng lên hạ xuống đều đặn của lồng ngực anh, và tiếng ngáy nhẹ nhàng, sâu lắng thoát ra khỏi cổ họng anh khiến Jungkook cảm thấy như đang ở nhà.

Cảm giác đó giống như một cuộc đoàn tụ sau ngày dài, như một luồng không khí trong lành sau khi bơi dưới nước, như một căn phòng ấm áp, dễ chịu trong một ngày mùa đông lạnh giá.

Cậu nghĩ lại những gì Tae đã nói tối qua, về việc trút bỏ mọi thứ trong lòng là một sự giải thoát to lớn, và miễn cưỡng thừa nhận với bản thân rằng anh đã đúng.

Sẽ có nhiều cuộc trò chuyện hơn về mối quan hệ của họ, nhiều cuộc đàm phán, giải thích hơn, nhiều lúng túng hơn, và Jungkook biết rằng cậu sẽ phải đấu tranh để giành lại sự chấp thuận hoàn toàn của Tae, nhưng hiện tại, cậu nghĩ mình không phải lo lắng về bất kỳ điều gì trong số đó.

Hiện tại, cậu không thể làm gì hơn ngoài việc tận hưởng cảm giác làn da của họ áp vào nhau và để khoảng lặng bình yên này dần trôi. Sẽ không có chuyện gì xảy ra, chắc là vậy, vào 8 giờ sáng, ít nhất là không phải hôm nay.

Jungkook nhắm mắt lại và giả vờ ngủ khi cảm thấy người kia bắt đầu cựa quậy bên dưới mình. Tae, trong cơn mê man, dụi mặt vào tóc Jungkook rồi thở dài. Đó là một tiếng thở dài hạnh phúc, Jungkook tự nghĩ, nhẹ nhõm, đan chéo ngón tay vào khả năng Tae sẽ đánh thức cậu bằng một nụ hôn như cách anh đã làm sau những giấc ngủ ngắn vào cuối tuần.

Thành thật mà nói, đó chính là điều Jungkook muốn làm. Đánh thức anh ấy bằng một nụ hôn dịu dàng, nhẹ nhàng dỗ dành người lớn hơn theo cách ngọt ngào nhất có thể, nhưng cậu biết nó sẽ vượt quá ranh giới hiện tại của họ. Phải thừa nhận rằng cậu rất sợ làm Tae mất hứng ( dù là chỉ một lần), đó là bí mật mà cậu không bao giờ muốn nói ra. Cậu nhớ lại một Tae đêm qua đã chấp nhận lời xin lỗi của mình nhưng vẫn còn tức giận. Jungkook biết mình xứng đáng với điều đó. Trên thực tế, có lẽ cậu xứng đáng nhận được điều tồi tệ hơn nhiều. Bản thân không hề biết điều gì đã khiến anh đã đồng ý cho cậu làm anh, đồng ý ngủ với người đã khiến anh chịu nhiều uất ức như vậy.

Tuy nhiên, sau một giây, Tae dường như nhận ra tình huống mình đang gặp phải và cứng người lại, có lẽ là đang hoảng sợ.

Jungkook quyết định đổi việc giả vờ ngủ để lấy sự thoải mái của đối phương: "Chúng ta không có làm gì cả hết, đừng lo lắng.''

Người lớn hơn thở dài, "Anh đã từng tự hứa với bản thân là sẽ không bao giờ bỏ qua cho em đấy, bé cưng.''

"Ồ," Jungkook cố gắng không tỏ ra chán nản như lời nhận xét của anh khiến cậu cảm thấy.

Anh bắt đầu di chuyển ra xa, muốn nhường chỗ cho người kia, nhưng cậu vòng tay qua vai anh, không để anh rời đi.

Họ không nói gì trong vài phút, Jungkook chỉ nhìn chằm chằm vào sự lên xuống không ổn định của lồng ngực người kia trước khi lên tiếng, "Tại sao anh lại đồng ý?''

"Jin đã kể cho anh biết chính xác là em đã chán nản như thế nào, và màn hình chính của em là bức ảnh bọn mình hôn nhau nên... Anh không định làm thế, anh chỉ để nó trôi đi tùy ý thôi, cho em thứ em muốn," Jungkook cứng người vì xấu hổ, "nhưng, ugh ", Tae lắc đầu, "Anh không biết. Anh chỉ... anh biết em không biết gì cả. Anh chỉ cảm giác không tài nào từ chối được. Có một thứ cảm xúc lạ thường đã quấn lấy anh vào lúc ấy.''

Cậu đỏ mặt. Tất nhiên là Jin đã nhìn thấy màn hình chính của cậu, "Em... em rất vui vì anh đã không làm vậy, Tae"

Anh ậm ừ đồng ý, "Tuy nhiên, mọi thứ cần phải thay đổi"

Lo lắng, Jungkook gần như ngắt lời anh, "Vâng, em sẽ làm tất cả.''

''Anh sẽ cho em ba lựa chọn.''

Ôi không, Jungkook thấy cảm giác như bong bóng tràn đầy phổi mình, "Gì ạ?''

"Đầu tiên, bọn mình chỉ là bạn bè thôi. Bạn bè. Không làm tình, không hẹn hò, không hôn hít, không nắm tay, ồ và chắc chắn là không làm tình. Không... không có chuyện đó"

"Nhưng mà nó vui mà.''

"Ừ, ừ, ...thì cũng đúng.''

"Vậy hai lựa chọn còn lại?''

"Chà... chúng ta có thể kết thúc mọi chuyện hoàn toàn. Em biết đấy. Chấm d-''

"Không. Tae, không," Jungkook ngắt lời, "tuần vừa qua đúng là tuần tuyệt vời nhất mà em từng trải qua đấy"

Tae im lặng một lúc, "Anh không có ý gì đâu Jungkook, nhưng em ngốc ghê.''

Bình thường Jungkook sẽ mắng anh vì điều này, ít nhất là đảo mắt, nhưng lần này anh chỉ đồng ý, "Thật ngu ngốc. Nhưng lựa chọn thứ ba là gì?"

Jungkook biết rõ lựa chọn thứ ba là gì, nhưng cậu muốn nghe nó phát ra từ miệng người kia.

"Hãy nghe anh nói, được chứ?"

Jungkook gật đầu.

"Ý anh là Jungkook, suốt cuối tuần, cách bọn mình xử sự với nhau y như thể bọn mình là bạn bè thực sự vậy. Giống như trong một mối quan hệ. Và anh thích điều đó. Thực sự là rất nhiều. Và... và anh cảm thấy như em cũng thích nó phải không? Em thích những nụ hôn và vòng tay của anh, và những thứ linh tinh khác mà bọn mình đã làm, đại loại là vậy. Như thể đang yêu.'

Jungkook lại gật đầu.

"Vì vậy, em biết đấy, nếu em không phản đối nó, có lẽ chúng ta nên thử.... Nó. Ý anh là, hẹn hò ấy. Nó không nhất thiết phải giống như một cam kết lâu dài, như rõ ràng là chúng ta có thể hủy bỏ mọi thứ bất cứ khi nào nếu em không - nếu em không thích điều đó," người lớn hơn nuốt nước bọt lo lắng, "nhưng, ừm, anh nghĩ rằng... ừm , Anh nghĩ bọn mình nên xem nó sẽ dẫn chúng ta đến đâu, Jungkook"

Jungkook muốn trả lời anh ngay lập tức, đã định làm vậy, nhưng nghe những lời đó thành tiếng lại dấy lên những cảm xúc lẫn lộn.

"Tae, anh à, em chỉ muốn làm rõ một điều thôi, được chứ?"

"Chuyện gì?''

"Dù thế nào đi nữa, em vẫn muốn có anh trong đời, được chứ? Giống như bất kể điều gì em muốn bọn mình biết và gặp nhau, và yêu.''

"Nhưng?" cậu có thể nói rằng sự thất vọng đang trào dâng trong Taehyung.

"Thì, được rồi, em không nói có hay không với bất cứ điều gì, được rồi, đừng... lúc này đừng cảm thấy tồi tệ, được chứ? Chỉ là," cậu thở dài, "em phải thừa nhận rằng chuyện này diễn ra quá nhanh, Tae"

"Em.... Em đoán vậy.''

"Đối với em thì thế, ít nhất thì cũng chỉ mới được vài tháng thôi, và em thực sự chưa bao giờ," Jungkook suy nghĩ trong giây lát, chắc chắn rằng mình sẽ chọn từ ngữ một cách tỉ mỉ, "trước đây... từng có quan hệ tình cảm với bất kỳ ai, nên em chỉ một chút thôi. Em chỉ," được quyền lựa chọn từ ngữ cẩn thận rõ ràng không đồng nghĩa với tài hùng biện, "nó quá mới với em, thế nên thôi được không, và em chỉ không muốn cho bạn câu trả lời cho đến khi em chắc chắn"

Tae gật đầu, "Tuy nhiên, chuyện gì đã xảy ra vào cuối tuần trước vậy, Kook?"

"Ý anh là gì?"

"Bọn mình kiểu như đã... bọn mình đã rời khỏi nhà, và bỗng dưng em quay ngoắt 180 độ, biến thành một người ngọt ngào và đáng yêu đến nhường này.''

"Hả?''

Tae phớt lờ điều này, "Không, thực sự, có chuyện gì đã xảy ra à?"

Jungkook im lặng một giây, "Em lúc ở phòng trọ...''

"Anh hiểu rồi," Tae cắt ngang, ngực anh nóng lên khi chạm vào má Jungkook. Cả hai đều dịch hông ra xa nhau. Đây không phải là lúc cũng không phải là nơi để chơi đùa.

"Khi anh... khi anh bắt đầu nói chuyện với em, em chỉ," người nhỏ hơn nuốt nước bọt hồi tưởng, "em nhận ra rằng mình chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì nhiều đến như như vậy trong suốt cuộc đời mình. Và. Và, em, ban đầu em nghĩ đó chỉ là ham muốn, kiểu như, em nghĩ đó chỉ là em muốn làm tình với anh, anh biết không?

"Nhưng?"

"Rồi khi anh đến và chạm vào em- và anh không chút chối từ khi anh bắt đầu làm anh, kiểu như, em nhớ tay anh đã chạm vào vai em đầu tiên và đó là- em không biết nữa Tae. Em không biết nói sao nữa. Nhưng đột nhiên mọi thứ trở nên khác quá"

"Có phải đó là lý do tại sao sau đó em lại nói, 'Chúa ơi, TaeHyung, anh đang làm cái quái gì với em vậy'?"

"Em đã nói to điều đó à?"

"...Chắc vậy?"

"Giọng điệu đó là sao? "

Jungkook thấy mình lắc đầu.

"Không, dừng lại nào, em đang kể cho anh nghe tất cả những chuyện cá nhân vớ vẩn này. Anh biết đấy, em chưa thể làm được, có vẻ như nó khó khăn và không thoải mái đối với em, được chứ? Vì vậy, anh có thể vui lòng cho em một giải pháp được không?

"Được rồi, anh hiểu mà," Tae nói, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, "Chỉ là. Jungkook, những gì em đang cố nói với anh giống như... Lúc này anh không muốn tỏ ra mình là một tên khốn bị ám ảnh em, nhưng nếu em mô tả chính xác cảm xúc của mình thì có vẻ như em thích anh và hơn cả thế. Anh chỉ không hiểu tại sao chúng ta không thể hẹn hò? Nó không khác mấy so với những gì bọn mình đang làm, anh bạn ạ, và rõ ràng là em thích nó, phải không?

"Em đang làm quen với điều này, Tae"

"Nhưng, Jungkook, nghe này, tất cả chúng ta đều đã từng ở một thời điểm nào đó. Đó là một phần của cuộc sống. Giống như mọi người bắt đầu các mối quan hệ, yêu nhau, em biết không? Nó xảy ra và thật vui. "

"Ừ, nhưng ý em là hãy nhìn xem em đã làm phiền đầu óc của anh đến mức nào mà thậm chí còn không thực sự nhận ra điều đó. Giống như, và chúng ta thậm chí không ở cùng nhau. Tại sao anh không nghĩ đến việc em hoàn toàn làm hỏng anh? "

"Không có ý xúc phạm đâu, Kook, nhưng anh biết là em sẽ làm vậy. Tựa như em sẽ tiếp tục làm tổn thương anh. Và hầu hết trong số đó sẽ có thể tha thứ được, còn một số thì không. Và có lẽ anh cũng sẽ làm tổn thương em và khiến em bối rối-"

"Thấy chưa-"

"Không, để anh nói xong," anh ngăn cậu lại, "Tối qua chúng ta đã nói về chuyện này rồi, em cần sẵn sàng chấp nhận rủi ro, Jungkook, em cần có can đảm để thử và chấp nhận rằng các mối quan hệ đều khó khăn và đáng sợ, và đôi khi người ta có thể bị tổn thương. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chúng không có giá trị. Rất nhiều điều đẹp đẽ, những kỷ niệm, những câu chuyện cười, bất cứ điều gì đến từ các mối quan hệ, và chúng có thể khiến em hạnh phúc. Hãy tưởng tượng cuối tuần trước, tốt hơn nhưng ít nhầm lẫn hơn. Jungkook, anh có thể làm em hạnh phúc như vậy. Em chắn chắn có thể làm cho anh hạnh phúc.

"Em vẫn muốn nghĩ, Tae, hãy tôn trọng em về chuyện này. Em chỉ không muốn làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn, như em vẫn thường làm. Em thực sự... em thực sự thích anh như một con người," cậu chớp mắt, "Nói ra tuyệt thật đấy. "

"Nếu em không quá bất ổn về mặt cảm xúc thì anh sẽ cảm thấy bị xúc phạm vì phần cuối cùng đó"

"Em xin lỗi... "

Tae đưa tay nghịch tóc Jungkook, "Em có thực sự nghĩ mình có thể trở thành bạn của anh không? Chúng ta thực sự bị thu hút bởi nhau, Jungkook, về mặt tình dục, nếu không có gì khác"

"Em nghĩ lý tưởng nhất là em có thể cố gắng hết sức để làm cho nó thành công," đó chỉ là một nửa lời nói dối.

"Chúng ta không thể thích, âu yếm như thế này nếu là bạn bè. Giống như tất cả những điều tồi tệ mà em đã làm, nắm tay anh, em biết đấy, tất cả những điều tồi tệ đó, em có nhận ra điều đó, phải không?

"Đừng hiểu sai câu hỏi này, anh không... như thế, anh chỉ muốn biết lý do của em ở đây, được chứ?"

"? "

"Tại sao ngủ chung không phải là một lựa chọn?"

"Anh không thể, Jungkook, anh thực sự thích em"

Cậu cho phép mình mỉm cười một chút.

"Nó chỉ là hơi quá sức với em thôi. Anh đã muốn có thể chân chính ở bên em từ rất lâu rồi, nhưng anh không thể, điều này nghe có vẻ khó chịu," anh cười khúc khích, "Không thể cưỡng lại được em"

"Nghe có vẻ khó chịu," Jungkook khịt mũi, "Nhưng em nghĩ vậy. Ý em là, thành thật mà nói, em cũng không biết liệu mình có thể chỉ coi anh là bạn bè hay không. Như thế này," cậu ra hiệu về cách họ nói dối, "Em không thể tưởng tượng được một thế giới mà Tae và Jungkook không... làm điều này"

"Ôm ấp"

"Được rồi, ôm đi"

"Anh sẽ cho em thời gian để suy nghĩ, nếu em thực sự cần nó"

"Em biết, Tae, và em xin lỗi, em biết em đã làm anh thất vọng, nhưng-''

"Không, anh đã hơi ích kỷ, anh sẽ thừa nhận điều đó. Anh sẽ cho em một tuần, được chứ?''

Jungkook gật đầu, "Điều đó hợp lý- chờ đã, sao anh lại chuyển đi?"

"Chuyện nhà hàng á?''

"Ừm," anh ấy thở ra, "Hôm nay nó có mở cửa không?''

"Không. Em muốn di chuyển không?''

Jungkook miễn cưỡng làm theo, "Em có thể gặp anh trước thứ sáu tuần sau được không?"

"Không để ôm nhau. Hoặc âu yếm. Cũng giống như những người bạn bình thường. Trừ khi em quyết định sớm hơn, đó là

Jungkook nhăn mặt.

"Anh sẽ không bao giờ hiểu được em, Jeon Jungkook"

"Sao vậy?"

"Em vừa nói với anh rằng em không chắc mình muốn hẹn hò, nhưng sau đó có vẻ như em thà chết còn hơn là chỉ bình tĩnh như những người em nghiêm túc. Vậy mà em lại khẳng định rằng em không cần phải liên lạc với anh để có em ở bên"

Jungkook chỉ chớp mắt nhìn anh.

"Em sẽ cố gắng giải thích cho anh chứ?"

"Không, bởi vì em cũng không hiểu"

Tae lắc đầu, lấy chìa khóa trên bàn cà phê, "Được rồi, anh đi đây. Làm ơn đừng bỏ qua tin nhắn của anh nữa và hy vọng anh sẽ gặp em trước thứ Sáu"

"Tae, cho em một nụ hôn trước khi tuần này bắt đầu được không?"

Tae nghiến chặt hàm, "Anh thực sự không nên. Anh nên giữ vững lập trường của mình"

Mặt Jungkook xụ xuống, "Không sao đâu, em đoán vậy"

"Nhưng"

Anh nhướng mày đầy hy vọng.

"Anh đã thừa nhận là anh thực sự không thể cưỡng lại em, nên," anh quay lại bên giường Jungkook sau một phút, leo lên để cưỡi cậu và áp môi anh vào môi người nhỏ hơn, cho phép Jungkook hôn lại trong 15 giây ngắn ngủi trước khi rời đi , "Tạm biệt, Jungkook"

Người nhỏ hơn phải gỡ tay anh ra khỏi thắt lưng khi lẩm bẩm, "Tạm biệt, TaeHyung," không thể rời mắt khỏi chàng trai phía trên, "Cảm ơn vì đã thấu hiểu."

Jungkook thề có Chúa trời đã lạnh hơn mười độ, và trời còn tối hơn một chút ngay khi cánh cửa đóng sầm lại sau lưng cậu.

.

Cậu suy nghĩ một lúc, không làm gì ngoài việc nhìn ra ngoài cửa sổ và cân nhắc các lựa chọn của mình và điều cậu muốn làm. Cậu gần như đã biết câu trả lời, nhưng đây vẫn có cảm giác như đây là quyết định lớn nhất mà Jungkook từng phải đưa ra.

Những gì Tae nói trước đó đều đúng, cậu đang bối rối, và điều này thực sự rất khó hiểu. Rõ ràng là cậu phải đồng ý ngay lập tức. Ý tôi là, cậu ấy đang thực sự đã nghĩ rất nhiều về nó, tưởng tượng về nó, ý tưởng chỉ làm bạn với Tae? Không bao giờ nhé. Không khi cậu biết cảm giác khi ở bên trong anh, nắm tay anh, hôn anh ngọt ngào là như thế nào. Cậu biết có lẽ mình sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy anh theo bất kỳ cách nào khác, bởi vì đó là hình ảnh lý tưởng của anh về anh. Tae là của anh ấy... à, từ đó là bạn trai.

Nếu Jungkook là phiên bản tốt nhất của chính mình, cậu ấy hoàn toàn có thể biến tình bạn thành hiện thực. Nhưng cậu ấy đã không như vậy, cậu hoàn toàn không bị một cú sút xa nào đó đập vào đầu. Không, nếu họ đã cố gắng làm bạn, điều đó có thể khiến mọi chuyện trở nên căng thẳng. Không thể dành tình cảm cho anh ấy mà lại khiến anh ấy bồn chồn, giống như đêm qua. Cho đến khi họ chạm vào nhau, đó là.

Tae đã đúng, cậu nhận ra và thở dài với chính mình, cậu thật là một kẻ hèn nhát. Một kẻ hèn nhát không thể đối mặt trực tiếp với cảm xúc của mình, một kẻ ngu ngốc sợ hãi việc mình sẽ bị cuốn vào một điều gì đó có khả năng khiến cuộc sống của cậu ta tốt đẹp hơn rất nhiều.

Cậu cần nói chuyện này với ai đó, nhưng ai? Jin chắc chắn không phải là một lựa chọn khả thi, và rõ ràng, Namjoon cũng vậy (thành thật mà nói, họ thậm chí còn chưa quen biết nhau bao nhiêu), và cậu thực sự không muốn nói thẳng với bố mẹ mình để xin lời khuyên.

Vậy là chỉ còn lại người duy nhất mà cậu biết rõ, Junghyun. Cậu nghiền ngẫm nó trong một phút. Theo những gì cậu biết, nếu cậu yêu cầu anh trai mình đừng chỉ trích cậu, có lẽ anh ấy sẽ không làm vậy. Hơn nữa, tình sử của anh cậu 'khá' phong phú và dày đặc nên anh ấy có thể coi là dân lão làng trong chuyện này.

Jungkook, một người thuộc thế hệ gen Z, ban đầu định nhắn tin cho Junghyun, nhưng sự lo lắng nhanh chóng lấn át cậu, vậy nên, thay vào đó, cậu đã gọi thẳng cho anh mình.

Cậu rõ ràng là đã rất quyết tâm trong việc quyết định của mình sẽ phải đưa ra trước thứ sáu.

​"Jungkook?"

"Junghyun, ừm"

"Chuyện gì.... có chuyện gì vậy anh bạn, mọi chuyện ổn chứ? Bố mẹ chúng ta bị thương à?''

"Cái gì? không? Tại sao anh lại nghĩ thế?"

"Mày chẳng bao giờ gọi cho anh cả.''

"Ừ thì em ừm... cần lời khuyên"

Anh ta khịt mũi, "Sủa''

"Là về Tae-"

"Ồ, Ngài Có Một Mối Quan Hệ Hoàn Hảo của chúng ta đang gặp rắc rối phải không?" anh ấy nói nhỏ vào ống nghe.

"Anh vừa bị ai đó cốc đầu à?''

"Thường xuyên đấy.''

"Anh đang đùa em à," người nhỏ hơn rên rỉ.

"Em yêu ơi, ở đây hình như đã là nửa đêm rồi, cho anh nghỉ ngơi đi"

Jungkook nao núng, "Chúa ơi, anh say quá rồi phải không?"

"Mày đúng là thằng em trời đánh mà. Rồi giờ có muốn lời khuyên hay không?''

"Có sao không.''

"Sau đó phắn. Giải tán. Thằng chó.''

Jungkook phớt lờ điều đó, "Dù sao thì, Tae muốn bắt đầu hẹn hò còn em thì không-"

"Đợi đã, cái gì cơ? Jungkookjungkookjungkoook, wtf????''

Ồ, Jungkook nhớ ra, anh ấy cần bối cảnh, "Ừ, đúng rồi, về cơ bản thì chúng em đã nói dối về việc hẹn hò, bọn em chỉ đang hẹn hò giả, và chuyện gia đình đó đã xảy ra và sau đó chúng tôi phải nói dối-"

"Đợi đã, chuyện gia đình đã xảy ra sao?"

"Điều đó không quan trọng"

Junghyun cười khúc khích, "Anh cảm thấy có lẽ là vậy nếu em không muốn lời khuyên của anh.''

"Khốn thật," người nhỏ hơn càu nhàu, "được rồi, Mina và Soon-Yi bước vào đúng lúc bọn em đang dở chuyện tròn phòng tắm. "

"Thật sự đấy, anh bạn"

"Được rồi, vâng, Junghyun," ồ, người nhỏ hơn rõ ràng là tỏ ra khó chịu khi bị đi guốc trong bụng, "làm ơn giúp em bây giờ được không?"

"Đợi đã, không, thế này quá tốt rồi. Hai người đã không ở bên nhau suốt thời gian qua à?"

"...không nhá"

"Todd," anh hét lên, không thèm bỏ ống nghe ra khỏi miệng, "Todd. Todd, lại đây. Nè người anh em, có nhớ cái thằng nhóc mà tao đã kể với mày không, em trai tao á, nó bị đá rồi. Do cái người mà nó đi theo đuổi như một con chó chết tiệt. Nhóc đó, giống như kiểu,... bị ám ảnh hay gì đó, simp chúa luôn.''  anh cười khúc khích, và Jungkook nghe thấy Todd hay ai đó cũng làm như vậy. Junghyun nín thở, "dù sao thì-"

"Em đã nghe thấy tất cả điều đó"

"Ý em là sao?"

"Không có gì," Jungkook đảo mắt, "giúp em đi''

"Anh bạn, anh nghĩ hai đứa giống như đã bí mật đính hôn ngầm rồi, hay gì đó trong thâm tâm hai đứa. Chờ đã. Em đang đùa à?Rốt cục là mày gọi cho anh đây để chơi khăm à? Tae có ở cùng với mày không? NÀY TAE," anh hét lên, "em ấy có nghe thấy anh không? Ẻm có chào anh không?'' 

"Không, Chúa ơi, im đi, anh ấy không có ở đây, đồ khốn"

"Đồ bất lịch sự. Nhưng dù sao đi nữa, nếu em nghiêm túc về tất cả những điều này thì anh không biết vấn đề của em là gì, mày rõ ràng là yêu ẻm, chó ngốc ạ.''

"Alo, đây thực sự là Junghyun ạ?"

"Cái gì? Tại sao? Mà thôi kệ đi.''

"Anh không hay thường nói chuyện thế này hả?''

"Em chưa hề thấy khá hơn chút nào đâu Junghyun.'' 

Nghĩ rằng cậu có vẻ đã nhận

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC