Chương 2: The premonition

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Koi no yokan (n.) Cảm giác một người có thể có khi gặp một người khác mách bảo rằng hai người sẽ rơi vào lưới tình của nhau.

_____

Tôi muốn trở thành một ai đó mà không có người vậy nên tôi đã bỏ đi để tìm lại bản thân.

Tháng mười hai

Junhui không muốn đi ra ngoài.

Anh cảm thấy hối hận vì vẫn quá bị ảnh hưởng, nhưng anh không muốn ra ngoài.

Nhưng mày đã làm được. Mày đã nói không.

Đó là một chiến thắng lớn của anh.

Nó thật sự là vậy.

Tuy vậy, anh không thể ngăn mình mong muốn tự chôn vùi bản thân dưới tấm chăn. Anh không thể ngăn mình ước rằng trời đã về đêm để anh lại hỏi xin những vì sao những điều to lớn lần nữa.

Để khiến mọi thứ kết thúc.

Junhui tắt nguồn điện thoại sau khi đã nhắn cho mấy đứa bạn anh một tin nhắn, rồi bước tới gõ cửa phòng Màn Thầu ở đối diện phòng anh.

Anh thấy tồi tệ khi mình vẫn còn bị ảnh hưởng đến vậy. Và rồi anh như ngạt thở khi thấy gương mặt tươi tắn của Màn Thầu tối hẳn xuống trước cảnh anh đưa cho cậu tiền.

"Cái này để làm gì?"

Giọng cậu nghe thật nhỏ bé, cậu thậm chí còn từ chối nhìn đến mấy tờ tiền tới lần thứ hai. Trời ạ, Junhui muốn tát bản thân vì đã làm điều này, nhưng anh thực sự không thể làm gì vào hôm nay.

"Anh không đi cùng với em hôm nay được, Màn Thầu."

"À." Màn Thầu cuối cùng cũng thả lỏng cái siết tay khỏi tay nắm cửa. "Thế thì em sẽ ở trong phòng hôm nay vậy."

Junhui chăm chú quan sát cậu trong một chốc. Anh thu vào sự quan tâm chu đáo của cậu, nụ cười thoải mái đang dần nở rộ trên khuôn mặt, cái cách ánh nhìn của cậu trở nên dịu dàng. Junhui nhìn vào mắt cậu, thấy lồng ngực mình lớn dần với sự yêu mến.

Em thật là quý giá.

"Anh thấy em nhìn cái tiệm sách trên đường bọn mình về, hôm qua ấy." Anh bảo cậu, nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, đặt vào đó nhiều tiền hơn cần thiết. "Em đi và tận hưởng bản thân đi."

Màn Thầu nhăn mày trước hai bàn tay đang nắm lấy nhau của họ, rồi lại nhăn nhó hơn nữa với anh. "Còn anh thì sao?"

"Anh sẽ ổn thôi." Junhui hứa. "Tí nữa anh sẽ gặp em, nhé? Mặc ấm vào nhé, Màn Thầu. Nhưng đừng cố đánh bại một cái bánh bao hấp."

"Bởi vì thế, chúng ta sẽ ăn há cảo cho bữa tối." Rồi cậu nói một tràng rằng Junhui nên ăn rau hôm nay như thế nào, ăn ít cay và thịt, ăn hoa quả thay vì kẹo dẻo, và rằng anh cũng không nên quên uống nước.

"Và làm ơn hãy nhai đồ ăn của anh đi!"

Junhui gật đầu theo với một cái nén cười. Thường thì anh sẽ thấy phiền phức với việc bị chăm lo quá mức, bởi lẽ anh vốn là một người tự lập, nhưng lần này bằng một cách nào đó, nó lại bao bọc anh trong cảm giác được quan tâm.

Nó nhắc nhở anh rằng anh có thể trở thành một ai đó mà không có bà ấy.

Màn Thầu đang nói thêm gì đó nhưng Junhui đã bị phân tâm bởi cái cách khuôn miệng cậu cong lại và tròn lên với mỗi lời nói.

"An toàn nhé, Hummingbird." Cậu vỗ lên má anh, khiến anh rời mắt khỏi nơi đang thu hút sự tập trung của anh. "Em sẽ gọi..."

Hai người cùng căng lên trước câu nói đó.

Tay Màn Thầu hạ xuống bên người cậu, xụi lơ. "Ý em là..."

"Anh sẽ ở đây mà." Junhui nở một nụ cười dịu dàng, cố gắng làm bầu không khí nhẹ nhàng hơn. "Em cứ đi chơi vui đi."

"Em giàu rồi." Màn Thầu dùng xấp tiền quạt cho mình, thở dài đầy điệu bộ. "Chắc chắn em sẽ chơi vui rồi."

Và lần này Junhui đã có thể bật cười. "Nên là thế."

_____

Có rất nhiều thứ Junhui ước rằng anh có thể thay đổi. Mặc dù anh tin rằng mọi việc xảy ra đều có mục đích của nó, anh vẫn thường tự hỏi "bức tranh lớn hơn" là thế nào mà khiến mọi thứ lại xảy ra theo cách chúng đã làm.

Và thường anh vẫn tự hỏi tại sao anh lại bị bỏ lại với trách nhiệm phải thấu hiểu khi một số người còn chẳng thèm cố vì anh.

"Chào con yêu. Mẹ biết là đã khá lâu rồi nhưng chúng ta có thể gặp nhau được không?"

Junhui xoa xoa mặt, vứt chiếc điện thoại đã tắt nguồn của anh lên giường ngay khi anh trở lại phòng mình. Anh thực sự nên nhìn xem ai đang gọi trước khi trả lời.

"Jun?" Junhui nghe thấy một tiếng vọng của quá khứ; cảm thấy cái siết chặt của Wonwoo, bàn tay của cậu ta bấm vào tay anh. "Bọn tao là gia đình của mày. Tao, Soonyoung và Jihoon đều ở đây. Xin mày hãy nương tựa vào bọn tao."

Junhui biết rằng anh có thể sống tốt một mình, nhưng anh cũng biết rằng anh muốn được vây quanh bởi con người. Bạn anh thường miêu tả anh như một cái cây, rễ đâm sâu xuống để trở nên vững vàng, cùng lúc đó vươn cành ra, nở rộ để có thể chu cấp cho người khác.

Anh cũng là một người dễ dàng trở nên sợ hãi khi anh bị vây quanh bởi con người. Vậy nên anh bảo vệ tất cả những gì thoải mái và thân thuộc với anh; chúng dễ đoán, chúng sẽ không làm tổn thương anh. Anh được an toàn. Khi anh sợ hãi hay tổn thương hay bối rối, anh có thể quay trở lại với sự thoải mái của mình và được an toàn ở đó. Và chữa lành bản thân cho đến khi anh có thể đối mặt với thế giới một lần nữa.

Nhưng chính thứ anh bảo vệ nhất, lí do anh đeo lên chiếc mặt nạ dũng cảm để đối mặt với hiện thực tàn khốc, lại là thứ làm anh đau đớn. Anh phủ nhận nó bởi bản chất của nó, bởi nó đáng lí ra không nên làm tổn thương anh, bởi vì anh đã thương bà ấy.

Bởi vì bà ấy phải yêu thương anh.

Bà ấy lẽ ra phải thương anh.

Nhưng bà ấy không. Không theo cái cách mà anh muốn.

Và như một cái cây, rễ đâm sâu xuống nhưng mắc kẹt lại ở đó, anh chỉ có thể đứng nhìn khi bà ấy bỏ lại bóng râm của anh để đi theo mặt trời tươi sáng hơn.

Anh từng đọc một câu, "Con người không cần trở nên đặc biệt để xứng đáng với tình yêu."

Nếu là như vậy, tại sao anh vẫn trắng tay? Kể cả khi anh trở nên đặc biệt, khi anh trở thành người mà bà ấy cần, kể cả khi đó, anh vẫn chưa, ít nhất là, đạt được tình yêu của bà.

Nó đã ngốn của anh cả tấn thời gian để chấp nhận rằng nếu điều ấy vẫn chưa xảy ra trong những năm anh cố gắng hết sức, thì hẳn nó cũng sẽ không bao giờ xảy ra.

Và bị bỏ lại quả thực đã chứng minh cho điều ấy.

Nó tốn của anh hàng năm trời để phục hồi, để hiệu chuẩn lại bản thân. Để cuối cùng cũng tạo dựng được một căn nhà cho riêng anh.

"Jun, con yêu. Mẹ xin con, nhé? Vì Renjun."

"Không. Và đừng liên lạc với tôi nữa."

Anh nói không, bởi bà không có chỗ trong ngôi nhà của anh.

Junhui thở ra một hơi lạnh lẽo, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Đây cũng là chữa lành." Anh nhắc nhở bản thân. "Chữa lành cũng có thể chỉ là làm tốt hơn lần trước."

"Và đôi khi giải pháp tốt nhất là không làm gì hết."

Junhui nhắm mắt lại để mường tượng khuôn mặt Màn Thầu vào lúc đó. Ánh mắt lấp lánh, gò má đỏ hây hây trong lúc miệng cậu nói ra đích xác những lời đó. Lo lắng hiển hiện trong dáng vẻ, nhưng cũng thật quả quyết.

Đầy hi vọng.

"Và đôi khi chúng ta không cần phải phản ứng mọi lúc." Anh lặng lẽ hoàn thành, một nét cười nhỏ phản chiếu qua ô cửa sổ.

Anh mong rằng hai người họ có thể chữa lành bất kể vết thương nào mà họ đều đang giấu giếm, và kể cả nếu chúng để lại sẹo, anh biết rằng họ có thể sống với nó.

"Chúng ta là đủ."

"Hummingbird!"

Junhui giật bắn mình, quay người lại đúng vào lúc Màn Thầu xông vào phòng anh với một tiếng bang.

"Em đã quay trở lại với của cải!"

Anh lắc đầu trước cảnh này, hài hước và dễ thương kinh khủng khiếp; hai tay Màn Thầu dang ra, những cái túi nhỏ đựng đồ vật cậu đã mua treo lên đó, nhưng biểu cảm của cậu...

Junhui cảm thấy trái tim mình bị bóp nghẹt trước biểu cảm tươi sáng nhất anh đã từng thấy ở cậu - ngây thơ, chói lòa.

Em có thể trở nên đẹp hơn nữa.

Anh nhanh chóng gạt bỏ thứ đến sau đó, nhìn Màn Thầu ngồi xuống sàn, bởi lẽ anh không thể.

Junhui hít vào một hơi im lặng.

Mình không thể.

Màn Thầu thả số túi lên giường anh. "Nhìn em kiếm được cái gì này." Tiếng khúc khích đã tràn ra khỏi nụ cười của cậu trước khi cậu kịp tiết lộ thứ nằm trong chiếc túi đầu tiên mà cậu chọn.

Junhui không thể ngăn nổi tiếng cười lớn khi Màn Thầu cho anh xem một con búp bê gỗ, ngay lập tức nghĩ rằng nó trông giống cậu một cách kì lạ - gương mặt dài, nụ cười mỏng, hai đường chỉ cho mắt và hai chấm đỏ cho gò má đỏ hây hây.

"Em sinh đôi của em!"

Anh cũng cười khi Màn Thầu áp má mình với má con búp bê, hai mắt nhắm tịt lại để sao chép nụ cười của nó.

Junhui tiến lại gần hơn, áp bàn tay xuống sàn khi anh ngồi xuống để ngăn nó chạm vào đôi má hồng của Màn Thầu. "Vậy là em cũng có thể ngớ ngẩn."

Màn Thầu ném cho anh một cái nhìn tự mãn. "Em đã bảo anh là em là người tuyệt vời hơn để ở cùng giữa hai chúng ta mà. Em đâu có nói dối."

Junhui khịt mũi.

"Và em mua cho anh cái này!" Nó là một túi đựng... những hòn đá sặc sỡ? Gì cơ?

Ý mình là, sau bao nhiêu cái cớ về tháp đá.

Đây là danh tiếng của anh bây giờ sao?

"Đây là sôcôla." Màn Thầu bảo, thảy một miếng vào miệng. "Ồ, nó ngon đó. Thử đi."

Junhui nhận lấy cái túi bằng hai tay. Anh ăn chúng trong lúc xem Màn Thầu đóng giả làm một người bán hàng.

Khi Màn Thầu giới thiệu về đồ vật trong mỗi túi với câu chuyện về cách cậu tìm ra chúng (hai quyển sách cũ, một cái mũ, ba túi khoai tây chiên nhà làm, và một hộp lá trà) và lí do cậu mua chúng, Junhui chăm chú lắng nghe, thầm ghi lại mọi chi tiết về Màn Thầu này trong đầu mình - sự nhịp nhàng trong giọng nói, ánh sáng trong đôi mắt, sự hào hứng tô hồng gò má.

"Và đây!"

Junhui thấy tay mình bị kéo ra khỏi túi đựng đá của anh. Anh nín thở khi Màn Thầu cẩn thận đeo một chiếc vòng làm từ vỏ sò lên cổ tay anh.

"Người ta bảo em đây là một cái bùa để xua đuổi năng lượng tiêu cực," Màn Thầu nhỏ nhẹ chia sẻ. Nhưng cách cậu nhìn Junhui khi cậu nói, khi cậu chạm lên chiếc vòng tay đã truyền tải sự an ủi của cậu. "Nó có thể không phải thật nhưng em nghĩ nó cũng tốt."

Mình không thở được.

"Hummingbird?"

"Ừ... ơi?"

"Em ôm anh được không?"

Mình nghĩ mình sẽ chết mất. "Được thôi." Junhui nói, quay người lại và mở rộng hai cánh tay run rẩy.

Và khi Màn Thầu vòng tay quanh người anh và tựa cằm lên vai anh, anh đã chắc chắn rằng anh sắp chết vì ngạt thở. Nhưng hơn thế, trong lúc anh ôm lại cậu, Junhui cầu xin mọi vì sao trên khắp dải ngân hà rằng Màn Thầu sẽ không cảm thấy trái tim anh đang đập ồn ào đến mức nào.

"Hôm nay," Anh đẩy lời nói ra khỏi lồng ngực căng cứng của mình. Bình tĩnh. Bình tĩnh. "Hôm nay mệt mỏi lắm sao?"

"Không." Trời ơi, mình có thể cảm nhận được tiếng cười của em ấy. "Em đã bò ra đất đọc sách sau khi đi mua đồ. Nó là thiên đường."

À. Junhui thấy mình va đập mạnh với cảm xúc, nó đổ ập lên người anh như sét đánh. Nó dành cho mình.

"Vậy à?" Junhui tựa má mình lên vai cậu, đối diện với bức tường phía sau họ, vô thức nghịch cái mũ áo khoác của Màn Thầu. Cái ôm này dành cho mình. "Em đã nhìn thấy những thế giới nào rồi?"

"Nhiều lắm. Em đã đi một chuyến phiêu lưu." Màn Thầu khoe mẽ, ngón tay vẽ những hình thù lên lưng anh. "Cũng có cả xác sống nữa, em muốn xem có con người nào dám cắn chúng nó không."

Với một cái khịt mũi thích thú, anh nghiêng người lại để nhìn mặt cậu, và thấy mình ấm áp hơn nhờ một nụ cười. "Em vẫn cay cái đó hả?"

Màn Thầu búng trán anh với một tiếng khúc khích, rồi đưa tay từ eo anh lên để ôm lấy cánh tay anh. "Nhưng cái em thích nhất là về một chàng tiên với đôi cánh xinh đẹp nhất." Cậu đung đưa tay họ đầy tinh nghịch. "Khi thế giới trở nên ganh ghét, chúng tước nó khỏi chàng."

Junhui hít vào một hơi rất kịch, thu về một tiếng khúc khích khác. "Chàng tiên ấy đã làm gì?"

Khi cậu nói lời tiếp theo, giọng của cậu là một sự pha trộn giữa thán phục và choáng ngợp. "Chàng tìm cách để lại được bay."

"Chàng có thành công không?"

"Có." Màn Thầu siết tay anh, trước khi ngẩng đầu lên và khoe ra một nụ cười tươi tắn. "Và trên hành trình chàng cũng tìm được một ngôi nhà mới mà chàng có thể thuộc về."

"Sao nó lại là thế giới yêu thích của em?" Anh hỏi thành tiếng, kéo cánh tay mình ra khỏi cái siết của cậu để nắm lấy bàn tay cậu.

"Bởi vì chàng rất tuyệt! Chàng khiến đôi cánh tự làm của mình đặc biệt bởi chàng đã sử dụng nó trong tự hào."

Junhui không thể ngăn mình đáp trả với một nụ cười còn tươi sáng hơn. "Nghe như một nhà vô địch."

"Chắc chắn rồi."

Chúng mình cũng sẽ là những nhà vô địch, Màn Thầu.

_____

Sau khi Minghao đã có được bữa tối với há cảo mà cậu được hứa hẹn, cậu kéo Hummingbird cùng đi dạo bên bờ biển một lần nữa.

Thật thà mà nói, cậu có động cơ thầm kín.

Trong gần hai tuần mà họ quen nhau, đây là lần đầu tiên Minghao thấy Hummingbird không ngâm nga, không ngọ nguậy xung quanh, không nhún nhảy một điệu nhảy ngớ ngẩn, không đung đưa tay như một đứa trẻ, không mỉm cười.

Điều cuối cùng là điều làm cậu hoảng loạn nhất (và cậu lờ đi lí do thực sự vì sao nó lại là vậy).

Đương nhiên, không phải lúc nào anh cũng cười (nó sẽ thật khổ cực cho cơ mặt của anh) nhưng vầng hào quang của anh, thứ năng lượng tuôn ra như từng đợt sóng từ người Hummingbird là một thứ cam đoan gần như choáng ngợp. Kể cả khi anh ở trong thế giới của riêng mình, chỉ đi bên cạnh cậu, chơi một mình, hay ngồi đối diện cậu, Minghao vẫn mường tượng anh như hiện thân của những lời khẳng định tích cực.

Anh giống như một bảng hiệu chói mắt di động của "Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi!"

Minghao từ lâu đã thú nhận (với bản thân cậu) rằng nó không chỉ là gương mặt hoàn hảo. Nó còn là cái nốt trong sáng trong tông giọng anh mỗi khi nói, cái chân thành sáng lên trong đôi mắt anh, và cái cách anh...

Cái cách anh ấy nhìn mình.

Minghao quay đầu sang bên để quan sát anh, nhìn cách Hummingbird bắt chước cậu với sự khó hiểu ẩn trong nụ cười của anh.

Buổi sáng ấy khi anh chào cậu không kèm theo sự hồ hởi thường ngày, khi Minghao suýt chút nữa tưởng rằng anh đang đưa cho cậu tiền vì anh không còn thích sự đồng hành của cậu nữa, là lần đầu tiên cậu nghĩ đến việc hỏi xin tên anh.

(Cậu cũng lờ đi lí do vì sao cậu có suy nghĩ ấy.)

"Kẹo dẻo cho suy nghĩ của anh." Minghao hối lộ, lấy ra một bọc kẹo nhỏ từ trong túi.

"Không! Điểm yếu của anh," Hummingbird hít vào một hơi hãi hùng (nhưng ngay lập tức giật lấy bọc kẹo bằng một tay) trước khi ngã quỳ xuống, tay phải với lên Minghao cầu cứu. "Ngài Jellybean, tôi không... tôi cảm thấy không khỏe..."

Minghao dùng đầu gối mình đẩy anh đến với sự tiêu tùng của mình. Cậu đảo mắt một cái cho chắc ăn.

Hummingbird phát ra một tiếng kêu hờn dỗi trước khi chỉnh đốn bản thân với tiếng khúc khích nhỏ xíu, nhưng anh nhanh chóng ỉu xìu. "Một người đã gọi anh sáng nay." Anh tặng cho Minghao một nụ cười hờ hững. "Bà ấy đang muốn một thứ mà bà biết rõ rằng anh không muốn đưa ra. Và nó mang lại năng lượng tiêu cực. Anh không muốn đột nhiên cư xử tồi tệ khi ở với em vì..."

Minghao đông cứng lại.

Vì chúng ta không phải bạn? Vì chúng ta không được phép biết gì về nhau? Vì bên ngoài nơi này chúng ta thật sự không phải thứ gì hơn là những người xa lạ? Bởi vì chúng ta thực sự là hai người xa lạ?

Minghao nắm lấy tay anh và cố không suy nghĩ nhiều về nó. "Em mong mọi chuyện vẫn ổn."

"Đừng lo về nó." Anh cười nhẹ, siết lấy ngón tay cậu trước khi thả ra. "Anh đã từng như vậy rồi; anh đã nói không quá nhiều lần trước đây. Nhưng hôm nay anh suýt nữa đã thất bại. Anh vẫn đang mong về cái ngày anh sẽ không còn quay trở lại với những thói quen cũ."

"Ồ." Minghao ngẩn ngơ đáp, hình ảnh gương mặt rơm rớm nước mắt của mấy đứa bạn cậu khi cậu cầu xin chúng hiểu cho chạy vụt qua.

"Gyu, Minnie, làm ơn. Làm ơn đừng làm đau anh ấy."

"Em nghĩ là em hiểu."

"Anh mong là không."

"Anh nói thế là ý gì?"

"Không có ý gì với em đâu." Hummingbird huých nhẹ vai cậu. "Anh chỉ mong em không hiểu vì em..." Và có lẽ anh đã nhìn thấy gì đó trên khuôn mặt cậu bởi anh xìu xuống. "Ôi không, cả em nữa à?"

"Đừng có làm thế với bản thân mày nữa, Hao. Mày không còn là của nó nữa. Mày không còn nghĩa vụ gì với anh ta nữa."

Mình không còn liên quan gì với anh ấy nữa, cũng như anh ấy không còn với mình.

"Anh không đặc biệt đến thế đâu." Minghao lắc mình ra khỏi dòng kí ức, tập trung vào cái bĩu môi của Hummingbird khi cậu ép hai má anh lại. Dễ thương. "Em cũng không muốn cứ quay trở lại với thói quen xấu của mình chỉ vì em đã quá quen với nó."

Vậy thì điều gì đang ngăn cản mình rời khỏi nơi anh ta đã bỏ rơi mình?

Hummingbird kéo tay cậu ra với những tiếng rền rĩ nho nhỏ đang dần trở thành tiếng ngâm nga tràn ngập bối rối.

Minghao ngăn lại bản thân mình.

"Em không muốn quen với nó nữa." Cậu nhìn thêm một cái nữa trước khi thả tay ra.

Bỗng nhiên, cậu bị kéo đi bằng một bàn tay.

"Chạy đi!"

"Hả?" Minghao vội vã đứng dậy, cứu bản thân khỏi bị ngã, "Này!"

Cậu nghe một tiếng như là tiếng năng lượng được tăng cao trước khi nhận ra cậu đang được bế bổng lên không trung. "Này! Anh đang làm cái gì thế!?"

Minghao chỉ biết bám vào anh thật chặt bằng cả mạng sống của mình.

"Em có biết nước lạnh làm thuyên giảm căng thẳng đầu óc không." Hummingbird hỏi, chỉnh lại vòng tay anh quanh cậu.

Trong lúc anh bế cậu vào làn nước lặng.

Vào giữa đêm khuya.

Vào mùa đông.

Minghao thấy mặt mình nhăn lại trong sự khó hiểu. "Để uống, phải không?"

"Ồ, anh không nghĩ theo góc đó. Giờ khi mà em đã nói thế, anh không chắc lắm." Hummingbird đứng lại. Minghao hoảng hồn nhìn xuống và thấy bắp chân cậu (và cả giày) hoàn toàn chìm dưới mặt nước. Cậu ôm cổ anh chặt hơn.

"Thả em xuống." Minghao ra lệnh và khi cậu thấy cánh tay dưới đầu gối mình chuyển động, cậu hốt hoảng. "Không phải ở đây, đồ ngốc!"

Hummingbird bật cười như thể anh là một kẻ điên - anh có thể thực sự là một kẻ điên - trước khi đi về phía bờ bãi an toàn.

Và rồi nước đập lên cả người Minghao.

Cậu gần như không tiếp nhận được cái lạnh đột ngột cho đến khi cậu cảm nhận một cái nắm chặt quanh tay mình.

"Em có bị đau không?" Hummingbird kéo cậu thẳng dậy, gạt tóc ra khỏi mặt cậu, "Này, em có bị đau không?"

Mình có đau không?

Minghao nhận ra anh cũng ướt như chuột lột, nước nhỏ xuống từ mặt anh. "Anh bước trái chân. Anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi. Em có bị đau ở đâu không..."

Minghao phá ra cười.

Anh xin lỗi?

Hummingbird không nên xin lỗi bởi lẽ đó là lỗi của Minghao.

Minghao chẳng có ai để đổ lỗi ngoài bản thân. Cậu là người đã ngu ngốc trao đi tất cả cho một người mà sau này cậu phát hiện ra chỉ có thể cho cậu một nửa của hắn, hoặc nhiều nhất là như vậy.

Minghao có lỗi vì đã mơ mộng, vì đã yêu, vì đã giữ rịt lấy những giấc mơ đã chết một cách thảm hại.

Ngay từ đầu chúng đã bao giờ sống chưa?

Minghao nghẹn ngào với đợt tấn công của những suy nghĩ thù ghét bản thân, của những nghi ngờ, của những nỗi hối hận, của những câu hỏi 'tại sao' không được trả lời. Cậu vô vọng nhìn lên mặt trăng sáng nhòe nhoẹt, tiếng cười chết dần cùng với một mảnh nhỏ trái tim cậu vẫn đang hi vọng không vì gì cả.

"Nó mệt mỏi lắm sao?"

Câu hỏi thầm thì, được nhẹ nhàng nói bằng tiếng Trung mượt mà là giọt nước tràn ly. Sợi ruy băng đã giữ cậu lại thành một khối trong suốt thời gian qua rơi mất, cùng với tất cả những phần vỡ nát của cậu.

Mẹ từng dặn rằng cậu nên bảo vệ trái tim mình, bởi lẽ cậu là một chàng trai trung thành và sẽ gắn bó trong một thời gian dài. Vậy nên cậu luôn cẩn thận với tình yêu, với bất kì thứ gì sẽ trở thành một phần của cuộc đời cậu. Thế nên khi cậu lựa chọn, cậu cũng tưởng rằng mình đã đưa ra quyết định đúng đắn, và rằng cậu đang xây dựng đúng tương lai cùng với đúng người.

Nhưng mình đoán rằng mình đã sai về quá nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net