6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao nghĩ bạn cùng phòng của tao bị quỷ nhập mày ạ."

Baekhyun cười lớn rồi làm rơi chiếc bánh pizza của nó. "Ooh, saoo đây, kể tao, kể tao nghe nào. Có phải cậu ta là một tên khốn? Xem phim heo cả ngày? Hay cậu ta điên à?"

"Không phải thế. Ý tao là tao nghĩ rằng cậu bị nhập bởi một con quỷ thực sự ấy." Sehun chống lòng bàn tay lên má mình.

Baekhyun ho sặc sụa và suýt nữa thì sặc bánh pizza. "Vụ này nghe thú vị à nha. Kể tao nghe xem nào."

"Không, tao nghiêm túc đấy." Baekhyun rõ ràng là vẫn chưa hiểu mô tê gì sất. "Trông cậu ta như sắp chết vậy. Kiểu, mắc bệnh gì đấy cực kì nghiêm trọng ấy. Tay chân thì run rẩy, sốt cao và lúc nào cũng trông mệt mỏi hết. Chỗ làm cũng không cho Jongin đến làm nữa vì cậu ta trông rất tệ, nhưng mà tao vẫn không có bị lây bệnh nên đó rõ ràng không phải bệnh truyền nhiễm, à còn nữa bác sĩ hình như không biết nó là bệnh gì.'

"Chết mẹ." Baekhyun không còn cười vui vẻ nữa.

"Tao kể mày nghe về cái bóng đèn trong phòng tao rồi phải không?"

"Chuyện nó cứ lúc sáng lúc tối ấy à?"

"Ừ. Nhưng giờ thì tao không nghĩ đó là do cái bóng đèn nữa. Tao có kể mày là nó chỉ bị tối khi Jongin ở trong phòng chưa? Hồi tao mới quay lại trường sau kì nghỉ ấy, đèn vẫn bật sáng nhưng tao thậm chí còn không thể nhìn thấy Jongin trên giường. Nhờ ánh sáng vọng từ hành lang hoặc cửa sổ nên tao mới thấy được vậy đó, nhưng mà giống như cả căn phòng bị bao phủ bởi sương mù vậy."

Sehun liếc sang nhìn Baekhyun, người đang chớp chớp mắt liên tục nhìn y như thể Sehun vừa mọc một cái sừng. "Cái gì cơ?"

"Cơ mà lúc Jongin mở cửa sổ thì cái thứ bóng tối đó biến mất. Tối hôm qua phòng tao lại tối một cách bất thường, như mọi ngày thì chỉ cần đèn đường là đủ để nhìn thấy mọi thứ rồi. Sau đó cửa sổ mở ra và nó bình thường trở lại."

"Mày không nhây với tao nãy giờ đúng không?"

Sehun khịt mũi. "Mẹ mày, nghe kể tiếp đây này. Cửa sổ nó tự mở. Không ai chạm cmn vào cửa sổ hết, nhưng nó tự mở. Còn đèn thì được bật sáng. Khi cũng không ai chạm vào nó. À còn nữa, móng tay của Jongin biến thành màu đen và nhọn hoắc luôn."

Baekhyun há hốc miệng. "Mẹ nó, bố éo tin."

Tất nhiên rồi. Sehun rên rỉ và vùi mặt vào tay mình. "Thế mày thử nghĩ xem tao đang cảm thấy thế nào. Tao cũng không tin nhưng chính mắt tao đã thấy chuyện đó xảy ra. Nó làm tao sợ vãi đi được"

Sehun cho Baekhyun một hoặc hai phút để tiêu hóa chuyện y vừa kể và quyết định xem nó có tin y hay không. Tất cả các thể loại giải thích cho hiện tượng kia chắc lúc này đang được quay vòng trong đầu Baekhyun. Chẳng mấy chốc thôi, nó sẽ cười nhạo và không tin Sehun, hoặc nếu Baekhyun tin Sehun, nó sẽ đưa ra một lời giải thích hợp lý như nó vẫn luôn làm, và Sehun sẽ lại cảm thấy nhẹ nhõm--

RỘT RỘT

Baekhyun nhét một nắm đầy khoai tây vào miệng.

"Mày còn ăn được à?! Bạn cùng phòng của tao có thể là một con quỷ xấu xa đến từ địa ngục và mày có thể ngồi đây nhồi nhét thức ăn vào mồm à?"

Baekhyun sặc đống snack khoai tây và phải nhổ tất cả chúng vào tay để nó có thể cười lớn. "Được rồi, nghe này", nó đã tỉnh táo khi có thể thở trở lại. "Chuyện mày vừa kể nghe điên vcl và rất thú vị. Có vẻ như con quỷ đó bắt đầu hiện ra ngoài để giết mày?"

"Ừ thì... tao không chắc, nhưng mày không bao giờ biết một con quỷ sẽ làm gì, đúng không? Có lẽ nó đang chờ đợi thời điểm thích hợp để tấn công, hoặc là Jongin phải chết hoặc là một cái gì đó đại loại thế. "Y đẩy miếng snack khoai tây được cắn một nửa của thằng bạn vừa đưa sang một bên.

"Theo như tao đoán, vì có lẽ một con quỷ sẽ chả quan tâm đến việc giết bạn cùng phòng của cơ thể nó nhập sẽ khiến cơ thế đó trở thành nghi phạm hàng đầu đâu. Giả sử như nó có thể nhảy sang nhập một cơ thể khác hoặc bất cứ thứ gì đại loại thế. Nhưng hãy tin rằng nó không phải là một con quái vật không có thật điên rồ, được chứ? Nó có hình thù như một đám khói hay đại loại gì thế không?"

"Um ... Tao nghĩ là nó không hoạt động như một đám khói và nó không có mùi nữa."

"Hmm." Baekhyun nhai phần còn lại của miếng khoai tây trong tay. "Có lẽ cậu ta mắc bệnh Lymes* hoặc đại loại thế. "

(*) Lymes disease: Bệnh Lyme là một chứng nhiễm trùng do vi khuẩn thuộc chi Borrelia gây ra. Dấu hiệu phổ biến nhất của nhiễm trùng là một vùng da bị mẩn đỏ, được gọi là quầng ban đỏ, bắt đầu ở chỗ vết cắn vào khoảng một tuần sau khi xảy ra. Vết ban thường không ngứa hoặc đau (wiki)

"Tao nghĩ là bác sĩ sẽ phải chuẩn đoán được nếu là mấy kiểu bệnh như thế chứ."

"Nếu cậu ta không nói dối về việc đi gặp bác sĩ." Túi khoai tây chiên dần dần cạn sạch khi bọn họ bàn về vô số ý tưởng qua lại. Không có gì nghe hợp lý cả. Vào thời điểm túi khoai tây bị ném một cách bừa bãi vào gần thùng rác, cả hai đang nói rằng có thể có một đám bụi đen kỳ lạ nào đấy trong lỗ thông hơi, phòng của Sehun có thể nằm cạnh một máy nước nóng bị hỏng hoặc thứ gì đó nóng, Jongin có khả năng đặc biệt là điều khiển cửa sổ và đèn, cậu ta thích đeo móng tay giả, mắc một căn bệnh gì đó và bác sĩ của cậu ta một là không tồn tại hai là quá ngu ngốc.

"Tao không biết, nghe nó cứ sai sai thế nào ấy," Sehun lẩm bẩm.

"Có vẻ như tất cả đều hợp lý khi nói cậu ta là một con quỷ đấy, bro."

"Thế thì mày giải thích làm sao về mấy giấc mộng tinh bị quỷ chịch của tao?"

Baekhyun đã không thể có lời giải thích cho chuyện đó. "ĐM, có lẽ cậu ta là quỷ thật đấy. Bây giờ mày cố gắng thuyết phục Jongin về nhà vì sức khỏe của cậu ta đi, tao đoán vậy. Còn cố đổi phòng cho sức khỏe của mày. Cứ đổ lỗi cho chỗ bụi trong lỗ thông hơi. Còn nếu mày thực sự lo lắng, mày biết mày sẽ vô cùng được chào đón đến ở phòng tao mà. Chỉ cần cho tao sờ mông một chút, phí thanh toán ấy mà."

"Thỏa thuận, tao có đem theo sẵn bàn chải đánh răng này, về phòng mày luôn đi."



.

/ơ, sao lại chuyển phòng =)))/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net