5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về nhà chán chết đi được. Không bạn bè, không cần, đã vậy còn không có bạn cùng phòng đẹp trai. Y thậm chí còn không có một cơn mộng tinh nào. Vì vậy, thật tuyệt khi cuối cùng cũng trở lại trường học. Đó là cho đến khi Sehun mở cửa phòng.

Bên trong vô cùng tối. Nhưng mà không phải cái kiểu tối bình thường. Đèn vẫn bật sáng, Sehun có thể thấy như thế, nhưng giống như có một bức màn che giữa y và ánh sáng vậy, nó khiến các góc của căn phòng hầu như không thể nhìn thấy. Thứ bóng tối nọ giống như đang trôi lơ lững khắp phòng, tựa một luồng sương mù ấm áp và ngột ngạt. Sehun đưa tay về phía trước và quan sát cái cách luồng sương nọ bao lấy tay y, hệt như một cái bóng vậy.

"Jongin?" Sehun nheo mắt trong bóng tối, tim đập thình thịch và tìm cách xác định thứ đang nằm nhô lên trên giường Jongin. Hình dạng nọ di chuyển, ngồi dậy, bò về hướng cửa sổ và mở nó ra. Cơn gió mùa thu giòn giã cuốn vào phòng và làm Sehun giật mình khỏi những bối rối của mình. Căn phòng trở nên bình thường trở lại, giống như tầm nhìn của Sehun đã được phục hồi sau một cơn choáng váng kỳ lạ--cái kiểu choáng mà bạn thường hay gặp mỗi khi đứng lên hay ngồi xuống quá nhanh ấy. Y có thể thấy Jongin đang cong người lại trên giường.

"Chào mừng cậu trở lại," hắn lầm bầm.

"Cảm ơn. Trông cậu tệ quá."

Tóc của Jongin phủ xuống che mắt cậu ta lại và làn da thì trông khô và ẩm ướt. Quầng thâm quanh mắt của Jongin lúc này phải nói là trông rất khủng khiếp, còn nữa mắt cậu ta còn hơi đỏ, giống như đang khóc vậy.

"Ừ, bệnh của tôi đã trở nên nặng hơn. Bọn họ không cho tôi đi làm nữa. Họ nói tôi dọa sợ khách hàng."

Sehun nheo mắt nhìn ánh sáng phát ra từ đèn trần khi y bước sâu vào phòng. Bây giờ trông thì nó hoàn toàn bình thường, nhưng Sehun khá chắc chắn rằng y không hề tưởng tượng khi nhìn thấy một luồng bóng tối treo lơ lửng trong không trung trước đó. Mặc dù bây giờ y không chắc chắn nó có liên quan gì đến cái bóng đèn hay không.

"Tệ thật, tôi biết cậu thích công việc đó như thế nào mà."

Jongin gật đầu và dụi mắt. Cậu ta có một bàn tay rất đẹp. Cánh tay cũng đẹp nữa.

"Nó còn tệ hơn bởi vì tôi không làm được những thứ mà tôi muốn làm khi ở lại trường, mặc dù tôi thực sự rất cần phải hoàn thành chúng. Biết thế tôi đã về nhà rồi."

"Oh không, tệ thật." Sehun kéo hành lý, xếp chúng xuống cạnh giường mình rồi sau đó trèo lên giường Jongin để ôm lấy cậu ta. Lại là cơn sóng kích thích nọ, nhưng lần này nó trở lại vô cùng mạnh mẽ, đến mức như muốn cuốn trôi Sehun vậy mặc dù y không bị hấp dẫn đến mức như thế bởi Jongin. Đặc biệt là khi cậu ta trông thảm như c*t thế này, và tất nhiên, cái ôm này có chả có gì kích tình hay đại loại thế cả.

Còn nữa, thứ kích thích này còn khó hiểu hơn bất cứ điều gì khác. Nó.. không bình thường. Đấy là kiểu kích thích mà bạn sẽ nhận được khi có ai đó ngậm ciu của bạn vào mồm chứ không phải khi bạn ôm một đứa bạn đang bệnh.

"Nếu chuyện này tiếp diễn lâu hơn nữa tôi có thể phải nghỉ học," Jongin lẩm bẩm, áp môi hắn vào vai Sehun. "Tôi sẽ mất học bổng của mình. Tôi không muốn bị buộc phải về nhà."

Sehun cho Jongin thêm một cái ôm thật chặt nữa, mặc dù phía bên dưới đã bán cương và Jongin thì nóng như một cái lò lửa ấy. "Bác sĩ vẫn không tìm ra nó là gì à?"

Jongin lắc đầu. Sehun cảm thấy rất lo lắng.

Đêm đó, Sehun có một giấc mơ. Trong mơ, y đang bị xích xuống một cái bàn đá thấp ở đâu đó, hoặc có thể là một thứ đại loại như vậy, và một vài người đàn ông to lớn, có cánh, có sừng, đôi mắt đen láy, không có chút lòng trắng nào, đứng bao xung quanh và chạm vào khắp mọi nơi trên cơ thế y. Toàn bộ cơ thể Sehun run rẩy vì bị kích thích, những cú chạm nọ để lại vô vàn những vết ngứa đến tê dại trên cơ thể y.

Và rồi sau đó, từng người một, những người đàn ông nọ chiếm vị trí ở giữa hai chân rồi lấp đầy y--hệt như những gì y khát cầu được thỏa mãn khi đấy. Bọn họ thúc thật mạnh vào y, Sehun cong người lại, chật vật chống lại sợi xích đang xiềng lấy mình và thét to lên đòi thêm nữa. Khi Sehun đạt đến cao trào, nó giống như một vụ nổ vậy, tinh dịch bắn lên khắp bụng, trên hòn đá ấm nóng bên dưới y, lên mép bàn và nó vẫn tiếp tục phun ra từ dương vật vẫn không ngừng cương của y, như thể không có hồi kết....

Sehun giật mình tỉnh giấc, nghẹn ngào rên rỉ, vẫn còn đang đắm chìm trong cơn cực khoái mãnh liệt ngu ngốc. Căn phòng lại trở nên nóng hầm hập. Sehun vô vọng, nằm ngổn ngang trên drap trải giường của mình. Y có thể cảm nhận được thứ bên dưới vẫn đang bắn ra vài giọt tinh dịch cuối cùng vào đùi mình, và nó khiến Sehun thở hổn hển và rên rỉ trên nệm, đầu thì vẫn quay vòng vòng. Sau một tuần không hề mộng tinh, vừa rồi chính là cơn dữ dội và đáng lo ngại nhất. Bây giờ thì y đã nặng đến mức tưởng tượng ra được chịch với ác quỷ à. Vui ghê.

Thường thì căn phòng sẽ được thắp sáng vừa đủ bởi đèn đường vào thời điểm này trong đêm để y có thể nhìn thấy Jongin khá rõ, nhưng hôm nay trời lại tối một cách bất thường. Sehun hầu như không thể nhìn thấy cậu ta trên giường. Trông giống như Jongin đang ngồi dậy, dựa vào tường.

"C-Cậu đang thức à?"

Một tiếng "ừ" nhỏ phát ra từ giường Jongin, và Sehun nhăn mặt khi hai má y nóng lên.

"Chết tiệt, xấu hổ chết đi được. Tôi xin lỗi."

Jongin cười. "Đừng có xấu hổ. Xảy ra với tất cả mọi người mà."

"Thật à?" Với một thằng nhóc đang dậy thì, chắc chắn rồi, nhưng khi đã vào đại học, Sehun có hơi nghi ngờ 'mọi người" đều bị như thế, đặc biệt là với tần suất của y hiện tại. Nhưng Sehun chỉ thế này ở trường. Đặc biệt, ở học kỳ này.

Cửa sổ được mở ra, nhưng Jongin không hề di chuyển một chút nào ở vị trí của cậu ta, vẫn tựa vào tường, và trái tim Sehun bắt đầu đập nhanh không chịu được lần nữa khi căn phòng dần dần hạ nhiệt và bóng tối tan dần. Sehun có thể thấy Jongin cuộn tròn, đầu gối kéo đến ngực và hai tay vuốt tóc mình. Móng tay của cậu ta trông giống như được sơn màu đen từ góc độ của Sehun nằm, mặc dù chúng chắc chắn chúng không phải như thế lúc trước khi bọn họ chuẩn bị đi ngủ.

"T-tôi đi tắm một chút." Sehun cố gắng gỡ rối bản thân ra khỏi giường và y như bị đóng băng khi đèn bàn của Jongin được bật lên. Jongin vẫn đang cuộn tròn mình vào tường, chỗ cậu ta đang nằm cách quá xa có thể bật được đèn lên, và Sehun chắc chắn không phải là người bật nó, nhưng hiện tại thì cmn nó vừa được bật. Móng tay Jongin bây giờ đã có thể chắc chắn nhìn rõ ra là màu đen. Có lẽ còn hơi nhọn nữa.

Sehun vội vã lấy đồ của mình và nhanh chóng rời đi, tim vẫn đập với tốc độ chóng mặt. Sau đó y phải mất một thời gian dài để bình tĩnh lại và trở về giường. Căn phòng trông bình thường vào lúc này, cũng không có một luồng bóng tối lơ lửng xung quanh đèn bàn của Jongin. Nhiệt độ cũng không còn nóng như trước. Jongin cuối cùng cũng đã ngủ, mặc dù trông cậu ta vẫn mệt mỏi với những vòng thâm dưới mắt. Móng tay của Jongin trở lại ngắn và có màu như bình thường. Sehun phải mất hàng giờ để có thể ngủ trở lại.


.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net