♥Chương thứ chín♥

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

E hèm, trước khi vào truyện tôi chỉ muốn nói một chút về chương này. Thật ra chương thứ chín này chính là chương thứ mười, và tôi cũng không biết tại sao mà tác giả lại giấu nhẹm mất chương thứ chín rồi, vậy nên tôi chỉ có thể dịch chương thứ mười rồi để nó trở thành chương thứ chín để liền mạch truyện thôi. Cho nên mong mọi người đọc truyện có những đoạn thấy khó hiểu thì cũng vui lòng bỏ qua giúp tôi với nhé, tôi đã và đang cố liên lạc với tác giả để xin chương thứ chín mà tác giả đã giấu đi mất. Cảm ơn nhiều <3

=======

Thanh âm tan nát cõi lòng của fangirl

Sau khi cùng Vương Tuấn Khải ôn lại vài chuyện, tình cảm cũng nồng nàn hơn nhiều, thì lúc này Vương Nguyên lập tức đứng dậy đi về phía có hộp tôm hùm đất mà anh đã mang về cho cậu.

"Vương Nguyên nhi, tôi đã xem xong bộ [nàng tiên cá] rồi, em chừng khi nào mới cho tôi xem bộ truyện [đứa con của biển]?" Giọng nói trầm thấp của Vương Tuấn Khải từ phía sau lưng của cậu truyền đến, thân thể Vương Nguyên cứng đờ, cậu chậm rãi xoay người lại, vẻ mặt có chút uất ức. "Vương Tuấn Khải, anh không thể để em ăn xong tôm hùm đất sao hả?"

Nhìn Vương Nguyên mang theo vẻ mặt uất ức xen lẫn chút căm thù, Vương Tuấn Khải không khỏi khẽ mỉm cười.

Vui vẻ không được bao lâu, cuối cùng người quản lý cũng đã nhanh chóng tìm đến nhà.

"Tiểu Khải, Khải ca, Khải gia!" Hoàng Duệ gõ gõ vào mặt bàn. "Cậu đang làm gì vậy hả? Nói xem? Tất cả những trang báo đều đăng tin của cậu lên trang đầu, hiện tại từ công ty cho đến tận nhà cậu, khắp nơi đều là phóng viên! Fan thì vây quanh công ty bắt công ty phải đưa ra thông tin chính xác, đến cuối cùng là hai cậu muốn cái gì? Cậu đã nhiều năm cố gắng như vậy, cuối cùng lại bị phá nát bởi một cái tin scandal nhảm nhí, cậu có biết không hả?!!" Người có tính tình tốt như Hoàng Duệ, lúc này cũng khó mà bình tĩnh, mặt bàn bị một tác động mà rung chuyển theo.

Vương Tuấn Khải cắn môi, trong mắt như bị một tầng lớp sương mù che mờ, chẳng biết được anh đang nghĩ gì.

Vương Nguyên ở cạnh bên hé ra khuôn mặt nhợt nhạt của mình, đầu cậu cúi xuống, bả vai gầy yếu bởi vì lời gào thét của Hoàng Duệ mà run rẩy, là cậu có lỗi, cậu không nên trêu chọc Tuấn Khải.

"Thật xin lỗi." Vương Nguyên cất lời, thanh âm mang theo một chút khàn khàn, đôi môi phấn nộn lúc này cũng tái nhợt đi. "Em không nên..."

"Em không có lỗi gì để nhận cả." Tiểu thiên vương đột nhiên cắt ngang lời cậu." Vương Nguyên, từ lúc anh nói anh có tình cảm với em thì anh cũng đã nghĩ đến chuyện ngày hôm nay, chỉ là chuyện này xảy ra nhanh hơn với dự tính của anh, nhưng không có nghĩa là anh không có cách để giải quyết chuyện này, em phải tin tưởng anh, giống như anh tin tưởng vào em vậy." Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên chăm chú.

"...Chỉ là...."

"Không cần bàn cãi gì nhiều, chúng ta đã hứa với nhau rồi, vì vậy không nên để chuyện này làm ảnh hưởng đến." Vương Tuấn Khải thu lại ánh mắt vừa mới nghiêm túc của mình, lúc này lại bật cười lộ ra cả hai chiếc răng khểnh.

"Hứa? Hứa gì?" Hoàng Duệ khó hiểu.

"Một lòng một dạ."

"Trọn đời trọn kiếp."

Nhìn hai người kết hợp với nhau cực kỳ ăn ý, Hoàng Duệ đột nhiên lại nhớ đến lời nói của thầy giáo ghi âm lần đó: 'Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, trời sinh chính là một đôi.'

"Duệ ca, bộ dáng tức giận của anh thật sự rất dọa người." Vương Tuấn Khải nâng cằm lẳng lặng nhìn.

"Cậu nghĩ rằng tôi đang hù dọa cậu sao?! Ở bên ngoài mọi chuyện đang nghiêm trọng hơn những gì cậu đang nghĩ đó cậu nhóc!" Hoàng Duệ bị chọt đến điểm đau, lại lập tức phát hỏa: "Cậu không nhớ đến đám fan của cậu sao, chỉ cần bất cứ ai mà tạo couple với cậu liền bị mắng đến không ngẩng đầu lên nổi! Ở trong mắt fan của cậu thì Tuấn Khải cậu chính là một thần tiên hạ phàm không có bất cứ nữ nhân nào ở trần thế này xứng với cậu! Hôm nay thì tốt rồi, tấm ảnh của bọn chó săn kia chụp được đã hoàn toàn đánh tan giấc mộng YY của các cô ấy, chủ yếu là gặp vấn đề ở cái giới tính của hai người! Cho nên các cô ấy còn đang muốn cầm đao đến băm nát Vương Nguyên đó, cậu biết không!"

"Chậc.... Nói ra thì cũng có chút đạo lý, tôi đẹp trai như vậy, phàm nhân bình thường sao có thể xứng đôi." Vừa dứt câu, Tuấn Khải đã liếc mắt nhìn Vương Nguyên, tiếp tục nói: "Cho nên tôi chỉ hợp với chàng tiên cá thôi......"

======

*P/s: Chương này tui đăng từ hôm qua rồi, không biết tại sao wattpad lại chuyển sang thành bản thảo nữa.  Chán cách làm việc của wattpad quá đi hà ('‐ω‐)=з

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net